Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 894



CHƯƠNG 894

Mà người phụ nữ kia thì nhìn Sở Vĩnh Du bằng một ánh mắt hi vọng, dường như là cọng cỏ cứu mạng.

“Cứu tôi với, cầu xin anh cứu tôi với.”

Gật đầu, Sở Vĩnh Du trầm giọng nói.

“Tôi sẽ cứu cô, Tạc Thiên Bang là một tổ chức chính quy, không phải là một nơi chướng khí mịt mù, yên tâm đi.”

Hai người đàn ông kia lập tức cười to, một người trong đó đã buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cô gái, đi về phía Sở Vĩnh Du.

“Thằng nhóc này giỏi lắm, đúng là không biết trời cao đất rộng, ông đây nói cho cậu nghe quy định của Tạc Thiên Bang, điều thứ nhất đó chính là con mẹ nó đừng có chõ mũi vào chuyện của người khác.”

Tay vừa mới vung ra phía sau, trên mặt của người đàn ông đó liền bị Sở Vĩnh Du đánh một bàn tay.

“Thượng bất chính hạ tắc loạn, một con sâu làm rầu nồi canh, kêu đường chủ chó chết của các người ra đây, tôi cũng muốn xem xem anh ta không có thuốc chữa đến cỡ nào rồi.”

Nói xong, Sở Vĩnh Du gửi tin nhắn zalo cho Phồn Hoa.

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du ra tay nhanh như thế, mặc dù hai người đàn ông đang rất phẫn nộ, nhưng mà biết mình không phải là đối thủ của anh, cho nên vội vàng co cẳng chạy đi.

“Thằng nhóc kia, nếu như cậu có gan thì đừng có đi, chờ đó!”

Cô gái đã được cứu, cô ta nhìn Sở Vĩnh Du rồi nói.

“Cảm ơn anh đã cứu tôi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, nếu không Lệ Đông mà đến đây thì chúng ta không thể đi được đâu.”

Nhưng mà Sở Vĩnh Du lại nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của cô gái một chút, anh cười nói.

“Yên tâm đi, có tôi ở đây, không ai có thể ép buộc cô làm chuyện mà cô không muốn.”

Nhìn thấy ánh mắt của Sở Vĩnh Du cùng với lúc nãy ra tay bá đạo, chẳng biết tại sao cô gái lại lựa chọn tin tưởng thở dài rồi ai oán nói.

“Haiz, tôi đã trải qua biết bao nhiêu vòng sàng lọc trong Truyền Nhân Của Rồng, cuối cùng mới có thể gia nhập vào Tạc Thiên Bang đứng thứ hai. Lúc tôi biết được Tạc Thiên Bang có trụ sở trong hiện thực, hơn nữa còn nằm ở vùng ngoại thành trong tỉnh thành nơi tôi đang sinh sống, lúc đó tâm trạng của tôi kích động không có cách nào tưởng tượng được, liền một mình chạy đến đây. Chỉ là không nghĩ tới mới đến đây có ba ngày mà đã bị cái tên Lệ Đông nhìn trúng rồi, cái tên khốn nạn đó!”

“Cô có thể gia nhập vào Tạc Thiên Bang, sau này cô sẽ phát hiện lựa chọn của mình là không sai, đây là lời hứa hẹn của tôi đối với cô.”

Anh hứa hẹn với tôi ấy hả? Trong mắt của cô gái đầy vẻ kinh ngạc, thậm chí là trong lòng cũng bắt đầu cho rằng Sở Vĩnh Du là một người mạnh miệng, trong lúc nhất thời có chút hối hận mình nên trực tiếp rời khỏi đây.

Hình như là bây giờ đi cũng được.

Nhưng mà sự thật chứng minh bây giờ đi đã là chuyện không thể nào, bởi vì hai người đàn ông vừa mới bỏ chạy hồi lúc nãy đã quay trở về, còn dẫn theo mấy người đến đây trực tiếp bao vây cô gái cùng với Sở Vĩnh Du.

Người thanh niên cầm đầu mặt mũi đều là vẻ huênh hoang, đi đường cũng chắp tay sau lưng, dáng người hơi mập, trên mặt đều là mụn sẹo, trông vô cùng xấu xí.

“Đường chủ, chính là cái tên nhóc này, chính là cậu ta đã đánh tôi một bàn tay, còn kêu ngài đến đây.”

Người đàn ông bị đánh một bàn tay chỉ vào Sở Vĩnh Du, giống như là một người đàn bà chanh chua đang cáo trạng.

Người thanh niên kia nhìn Sở Vĩnh Du bằng một ánh mắt xem thường, sau đó mới lạnh nhạt phun ra hai chữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.