Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 940



CHƯƠNG 940

Nghe vậy, người phụ nữ nhìn về phía Tinh Hà trên võ trường, biểu cảm dần dần thu liễm lại.

“Đúng đó, anh nói như vậy tôi mới thấy đúng, hình như là Tinh Hà rất cẩn thận, tình huống này chưa từng xảy ra vào lúc chiến đấu với anh, có chuyện gì vậy?”

Người đàn ông mỉm cười.

Là cách đấu sĩ cấp ba này ở hiện thực là một võ giả rất mạnh, ha ha, chứng minh chúng ta không có sai, có thể nhìn cho thật kỹ.”

Âm thanh trên khán đài đương nhiên sẽ không truyền đến võ trường, nhưng mà cuộc đối thoại của hai người đang đứng song song ở võ trường, người ở khán đài lại có thể nghe thấy rất rõ.

Lúc lời nói của hai người vừa mới dứt, Tinh Hà lại vọt lên một lần nữa.

“Nhân tự liên hoàn thích?”

Nhìn thấy Tinh Hà phát động chiêu thức, trong đôi mắt của hai người trên khán đài trở nên khác thường, thuật cận chiến này chỉ có cách đấu sư cấp chín mới học được, đủ để thấy người đối diện đã nhận được sự xem trọng của Tinh Hà.

Cùng lúc đó, Sở Vĩnh Du cũng chuyển động, trên mặt còn treo một nụ cười thản nhiên, mang đến cho người ta một cảm giác vân đạm phong kinh.

“Nhân tự liên hoàn thích.”

Lúc này, chiêu thức mà Sở Vĩnh Du sử dụng giống y như là Tinh Hà, khiến cho sắc mặt của hai người đang quan sát đều trở nên kỳ quái.

Trong cái nhìn của bọn họ, tám mươi phần trăm Sở Vĩnh Du là võ giả trong hiện thực, người như thế này đến truyền nhân của rồng lại bắt đầu giễu võ dương oai, dùng chiêu thức võ giả của mình, hoàn toàn không nghĩ tới lúc này lại xuất hiện nhân tự liên hoàn thích, một chiêu thức mà chỉ có cách đấu sư cấp chín mới có tư cách học.

Vậy thì Sở Vĩnh Du cũng là cách đấu sĩ cấp chín, hay là một thiên tài?

Trong lúc ngây người, Sở Vĩnh Du và Tinh Hà vừa chạm nhau liền tách ra, Sở Vĩnh Du đứng yên tại chỗ, mà Tinh Hà lại lùi về phía sau năm sáu bước rồi mới dừng lại.

“Anh… nhân tự liên hoàn thích của anh lại còn thuần thục hơn cả tôi?”

Tinh Hà vô cùng kinh ngạc, quyết đấu với chiêu thức giống nhau, thế mà anh ta lại thua, đây chính là tình huống mà từ trước đến nay chưa từng xảy ra.

“Nhân tự liên hoàn thích của anh chỉ quan tâm đến ba chữ liên hoàn thích, đúng là biểu hiện không tồi, nhưng mà hai chữ nhân tự làm nền ở phía trước mới là quan trọng nhất, có thể nói là giai đoạn tụ lực, đương nhiên anh sẽ thua tôi rồi.”

Nghe nói như thế, Tinh Hà trầm mặc, đầu óc đột nhiên tỉnh táo, đôi chân khẽ cử động, nhân tự liên hoàn thích lại xuất hiện một lần nữa, khác biệt với khi nãy đó chính là lúc này anh ta bước nhanh về phía trước mấy bước, vậy là đã cách biệt một trời một vực.

Sở Vĩnh Du hơi nhếch khóe môi, năng lực học hỏi của người này vô cùng đáng sợ, mình chỉ nói một câu, không nghĩ tới là trong tầm mười giây mà đã có thể chính xác tìm ra sai lầm của mình, đồng thời còn có thể lập tức biến hóa suy nghĩ trong lòng.

Sở Vĩnh Du vừa cười vừa lùi về phía sau, nhẹ nhàng tránh thoát nhân tự liên hoàn thích của Tinh Hà.

“Còn năm mươi phút, nắm bắt thời gian đi, bây giờ đã chịu chưa?”

Lời nói được thốt lên một lần nữa, trong tầm mắt của Sở Vĩnh Du, Tinh Hà đột nhiên lại quỳ hai gối dưới đất, vô cùng thành khẩn mà nói.

“Xin người hãy thu tôi làm đồ đệ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.