Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 95: Người không bằng chó





Nói những lời này xong, cơ thể Trương Nhí run nhẹ, chỉ sợ lửa giận của Sở Vĩnh Du sớm đã thiêu đến đỉnh đầu.

Chỉ là vì mình cứu Tỉnh Vu Dịch một lần, mà xem mình làm anh em, đủ thấy cái người Tỉnh Vu Dịch này quan trọng với Sở Vĩnh Du cỡ nào.

"Cái này...Vĩnh Du! Xem ra cậu đi ở rể cũng tốt hơn nhiều, gặp người phụ nữ như Đồng Ý Yên vậy, so ra hai bên, Lư Oánh kia quả thật là súc sinh, thế mà hình dung chồng mình bên ngoài như vậy."

Ngu Thư Di nói xong, sự rét lạnh trong ánh mắt Sở Vĩnh Du lập lòe, khẽ gật đầu.

"Nói tiếp."

Trong lòng sắp xếp lại ngôn ngữ, Trương Nhí thở dài.

"Vừa rồi Tỉnh Vu Dịch còn uống rượu với tôi, lại nói về anh Sở, trước ở tỉnh anh ta vẫn thường xuyên nhắc đến trước kia có một người anh em nối khố từ nhỏ đến lớn, còn..."

Đến đây, Trương Nhí đột nhiên muốn nói lại thôi, Sở Vĩnh Du không vui.

"Nếu như đã nói, tôi muốn nghe."


"Được rồi."

Trương Nhí bất đắc dĩ, chỉ có thể cả gan tiếp tục nói.

"Anh ta nói người anh em này rất tốt, lúc ấy còn mít ướt, cũng may có anh bảo vệ, mình mới có thể kỳ tích sống sót khi bị ung thư gia đoạn cuối, trước tiên muốn đi gặp người anh em này, nhưng bởi vì một số nguyên nhân phải ở rể, ngay cả tự do cũng mất đi. Mấu chốt là Lư Oánh kia hạn chế giao thiệp của anh ta, thậm chí ngay cả tôi, có một lần sau khi bị phát hiện, nếu không phải Lục Côn ra mặt, kết quả của tôi cũng rất thê thảm.

Nói đến đây, ngay cả Ngu Thư Di cũng nghe hiểu.

"Khó trách, khó trách vừa rồi Tỉnh Vu Dịch không dám nhận cậu, có lẽ ở trong quán bar này Lư Oánh đã phái người âm thầm giám thị Tỉnh Vu Dịch, anh ta sợ cậu gặp nguy hiểm.

Lần nữa nuốt một ngụm rượu, Sở Vĩnh Du cười khổ.

"Bao nhiêu năm qua đi, cậu thế mà vẫn có thói quen bảo vệ tôi, Vu Dịch, tôi đã thay đổi."

"Nói về nhà họ Lư kia."

Sau khi bảo Trương Nhí tiếp tục, Sở Vĩnh Du lại lần nữa uống rượu.

"Nhà họ Lư xem như là một trong những hào môn trong tỉnh, Lư Văn Diệu thống trị thế lực ngầm của tỉnh, đại ca trước kia của tôi Lục Côn mặc dù cũng không tính là thuộc hạ của Lư Văn Diệu, nhưng hàng năm đều phải tặng quà cho ông ta, kể cả thành phố Ninh chúng ta các huyện thị bên dưới, những người thủ lĩnh kia, hàng năm đều phải cống nạp cho Lư Văn Diệu, định mức đồ cống cụ thể, là thông qua Đường chiến năm năm một lần quyết định.

"Thứ hạng trong Đường chiến càng cao, định mức cống nạp càng thấp, mà cái gọi là đường chiến, cũng chỉ là vì con người Lư Văn Diệu này thích xem các võ giả đánh nhau mà lập ra quy củ."

Đường chiến toàn tỉnh? Trong ấn tượng của Sở Vĩnh Du, Trần Hạo Hiên và Báo Đốm từng đề cập đến một lần, nhưng mà bị anh từ chối rồi.

"Tỉnh Vu Dịch xuất hiện ở thành phố Ninh, liên quan đến Đường chiến?"

Trương Nhị gật gật đầu.

"Đúng vậy, Đường chiến năm nay tổ chức ở một thị trấn của thành phố Ninh, chính là vào ngày mốt, tôi không biết Lư Văn Diệu có theo đến không, dựa vào lời của Tỉnh Vu dịch, anh ta và Lư Oánh đã đến, ngủ ở một khách sạn của thành phố Ninh, tất cả phí tổn đều là thủ lĩnh thế giới ngầm hiện tại Báo Đốm chi trả."

Từ đây, Sở Vĩnh Du cũng xem như là hiểu rõ mọi thứ, đột nhiên lấy điện thoại ra gọi điện cho Báo Đốm.

"Báo Đốm, Đường chiến tôi sẽ tham gia, đến lúc đó đến đón tôi là được."


Báo Đốm đầu bên kia liên tục mừng rõ, còn tưởng rằng thuyết khách Trần Hạo Hiên tìm đến có tác dụng.

"Vâng vâng, cảm ơn anh Sở."

Cúp điện thoại, Sở Vĩnh Du duỗi lưng một cái, nở nụ cười.

"Vu Dịch, nhà họ Lư đối với cậu như vậy, tôi sẽ ở trước mặt mọi người, cho bọn họ biết, anh em của Sở Vĩnh Du tôi, không ai có thể bắt nạt, càng không ai, có thể so sánh cậu với chó."

Uống xong trên đường trở về, Sở Vĩnh Du ngồi sau xe taxi có chút say, thật sự là vì hôm nay quá vui.

Một khi anh vui quá, đương nhiên sẽ hy vọng những người khác không vui được, lúc này lấy điện thoại ra gọi cho Trần Hạo Hiên.

"Vứt video hôm đó quay Đồng Tử Họa ra ngoài, tôi muốn nhìn thấy ở trên trang đầu của tất cả truyền thông chủ yếu tại thành phố Ninh."

"Anh Sở yên tâm, bao trên người em, em cam đoan ngày mai anh tỉnh lại, tuyệt đối đều là vị trí bắt mắt nhất của tất cả các kênh truyền thông lớn."

Cùng lúc đó, trong phòng khách sạn cao cấp nào đó của thành phố Ninh, Tỉnh Vu Dịch ở quán bar Thanh Phong đập Sở Vĩnh Du một bình rượu, đang nỉ non.

"Vĩnh Du, thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi cũng nhớ cậu người anh em, nhưng mà, tôi không dám nhận mặt cậu, nếu không cậu sẽ gặp nguy hiểm, thật sự rất xin lỗi.". ngôn tình ngược

Lúc này anh ta thật sự muốn khóc, mình cũng đấu tranh thắng cả ung thư lại bại bởi trận cược của ba mình, đưa mình vào căn nhà giống như địa ngục này.

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng đột nhiên mở ra, Tỉnh Vu Dịch bùm một cái quỳ lên sàn nhà.

Chỉ thấy cửa phòng mở ra, một người phụ nữ đi đến, cả người hàng hiệu, mùi rượu nồng nặc, dáng người hơi mập, nửa người trên và nửa người dưới đều ngắn cũn, còn có gương mặt rất nhiều mụn rỗ, nói thật, loại phụ nữ này, cho dù miễn phí cũng không có mấy người cần.

Nhưng người phụ nữ này, lại là vợ của Tỉnh Vu Dịch, Lư Oánh.

"Ha ha, con chó này trái lại rất nghe lời, đừng cho là tôi không biết anh đi đến một quán bar tên Thanh Phong uống rượu, nhưng mà thôi, ai bảo hôm nay bản tiểu thư vui vẻ chứ, vào đi."

Sau một giây, hai người đàn ông từ bên ngoài vào, đều là loại tiểu bạch kiểm, nhìn thấy Tỉnh Vu Dịch quỳ gối ở đó, cũng hơi sững sờ.

"Đừng để ý, đó là chồng tôi, nhưng cũng chỉ là một con chó tôi nuôi mà thôi."

Nói đến đây, Lư Oánh lần lượt sờ cằm hai tên tiểu bạch kiểm, cười nói.


"Hai người, đêm nay cũng là hai con cún tôi nuôi, đúng không?"

Hai người vội vàng gật đầu.

"Đúng, đúng...chúng tôi là hai con cún."

Sau một hồi đắc ý cười to, Lư Oánh lấy hai chồng tiền trong túi ra, trực tiếp ném lên không trung.

"Nhặt đi, những chú cún ngoan ngoãn của tôi, bản tiểu thư đi tắm rửa trước, nhặt hết tiền thì đến phòng ngủ chờ tôi.

Toàn bộ quá trình Tình Vu Dịch đều cúi đầu, hai đấm nắm chặt, chuyện này, đã không phải lần đầu, người chồng như anh ta, căn bản không chút tôn nghiêm, Lư Oánh thường xuyên mang theo đàn ông khác về nhà chơi, mà anh ta chỉ cần nghe tiếng cũng cảm thấy tôn nghiêm của mình đang bị chà đạp vô tình, huống gì là nhìn đến hình ảnh.

Hai tên tiểu bạch kiểm này nhặt hết tiền, sau khi liếc nhau, một người nhìn Tỉnh Vu Dịch cười nói.

"Này! Anh thật sự là chồng của cô ta? Cũng quá tài ba rồi."

Nhìn thấy Tỉnh Vu Dịch không đáp lời, hai người đều ha ha phá lên cười, loại đàn ông không có địa vị này, quả thật là hiếm thấy trong hiếm thấy.

Lại làm nhục hai câu, hai người mới đi vào phòng ngủ, bọn họ mặc kệ những chuyện đó, chỉ cần có tiền cầm là được rồi.

Nhưng mà Tỉnh Vu Dịch vẫn quỳ trong phòng khách, lúc này hàm răng cắn cả ra máu, giờ khắc này, anh ta thật sự muốn chết, hoặc là, tại sao lúc trước mình không chết trong tay ung thư.

Nhưng qua thật lâu, hàm răng buông lỏng, hai đấm thả ra, lòng ngập tràn chua xót, kết lại thành một câu.

Cuộc sống như vậy, đến bao giờ mới kết thúc? Có lẽ, mình ngay cả tư cách biết được đáp án cũng mất đi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.