Bàn Long Ngoại Truyện

Chương 31: Trở về



"Khốn kiếp. Lúc phát hiện ra bọn chúng không chạy ngay, để bị phát hiện mất rồi!"Trần Tiểu Nhạn nghiến răng, mang theo tiểu bạch miêu Tiểu Bạch chạy, nàng chạy được một khoảng liền đổi hướng chạy trốn.

Hắc y nhân đã nhìn thấy túi đeo trên lưng của Tiểu Nhạn cùng với thanh hắc sắc đoản nhận trên tay nàng, sắc mặt thoáng biến đổi.
"Nhị, đi giải quyết hắn." Hắc y thủ lĩnh ra lệnh.
Số càng nhỏ, thực lực càng mạnh, từ phản ứng tránh né của Tiểu Nhạn vừa rồi, hắc y thủ lĩnh đã phán đoán được thực lực của nàng.
"Vâng, thưa đại nhân." Một gã hắc y trong đó lập tức từ trên cành đại thụ nhảy xuống, tốc độ thực kinh người hướng theo sau Tiểu Nhạn mà truy đuổi. Bất quá nàng vốn đã cách bọn họ một khoảng, hơn nữa lại chạy trốn trước. Khoảng cách ban đầu giữa hai người đã là gần trăm thước.
Nhưng hắc y nhân này tốc độ thực sự là cực nhanh, tựa hồ so với tên sát thủ đầu tiên còn nhanh hơn một chút.
"Tốc độ thực kinh người." Tiểu Nhạn linh hoạt xuyên qua giữa sơn lâm, khi thì trèo lên, khi thì phóng tới.

Thế nhưng hắc y nhân phía sau vẫn lạnh lùng truy đuổi, hoảng cách giữa hai người nhanh chóng giảm xuống, sáu mươi thước, năm mươi thước, bốn mươi thước, ba mươi thước ... Tiểu Nhạn càng chạy trốn, sát thủ truy đuổi phía sau càng truy đến gần.
Mười thước, chín thước, tám thước, bảy thước!
Trần Tiểu Nhạn dường như có chút hoảng sợ không còn đất trốn, cứ như thế nàng sẽ bị bắt trước khi kịp rời khỏi ma thú sơn mạch.
"Phong hệ phụ trợ ma pháp?" Hắc y nhân nhận ra Trần Tiểu Nhạn đã thi triển Phong hệ phụ trợ ma pháp, "Thi triển phong hệ phụ trợ ma pháp mà tốc độ vẫn còn chậm như thế, chắc là tam cấp chiến sĩ. Cùng lắm là đạt tới tứ cấp chiến sĩ mà thôi." Với khả năng giết chết Tiểu Nhạn, hắc y nhân trong lòng mười phần tin tưởng, khoảng cách giữa hai người không ngừng giảm xuống.
Tiểu Nhạn ngoài mặt thì tỏ vẻ kinh hoảng, nhưng trong nội tâm lại rất là trầm ổn.
"Cũng đã chạy được nhiều dặm đường rồi, mười mấy tên sát thủ phía xa căn bản không thể chú ý được ở khoảng cách xa như vậy." Vẫn kinh hoảng chạy trốn nhưng trong ánh mắt Tiểu Nhạn lại hiện lên một tia lãnh lệ, đồng thời, tiểu bạch miêu vốn đang tỏ vẻ sợ hãi thì đột nhiên nhích động...
"Hây"
Hình ảnh của tiểu bạch miêu sâu trong mắt hắc y nhân bỗng chợt to dần, cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã phóng tới trước mặt y, hắc y nhân chỉ kịp thấy một trảo vô cùng sắc bén, lưu loát vồ tới. Tốc độ của Tiểu Bạch hoàn toàn vượt qua hắc y nhân. Khoảng cách giữa Tiểu Nhạn và hắc y nhân lúc này khoảng 5,6 thước, chớp mắt một cái, Tiểu Bạch đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.

"Đây, đây là cái thứ tốc độ gì thế?" Hắn, vung hắc sắc đoản nhận lên đỡ đòn, trong mắt lộ rõ thần sắc hoảng sợ. Hắn không thể ngờ một tiểu miêu nhìn tưởng như vô hại lại là một ma thú cường đại.

"keng"

Móng vuốt của Tiểu Bạch cùng hắc sắc đoản nhận va chạm mãnh liệt, hắc sắc đoản nhận đột nhiên bị đánh văng, ngay lập tức móng vuốt của Tiểu Bạch hung hăng hướng về phía đầu của hắc y nhân mãnh liệt trảo tới, đầu hắc y nhân bị một trảo trực tiếp nát vụn, chết ngay tại chỗ.

"Lục cấp đấu thất cấp, chênh lệnh quá lớn." Trần Tiểu Nhạn nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng thầm cảm thán.

Móng vuốt và hàm răng của Tiểu Bạch có thể cắn xuyên qua lân giáp của thất cấp ma thú Lục Văn Cự Mãng, đương nhiên là vô cùng sắc bén. Với hàm răng cùng móng vuốt sắc bén như vậy thì việc giết chết một gã lục cấp chiến sĩ căn bản là đơn giản giống như cơm bữa vậy.

"Soạt~" Tiểu Nhạn nhanh chóng chạy tới xé rách lưng áo của hắc y nhân, trực tiếp cầm lấy cái túi màu đen của hắn, không cần để ý nhiều trực tiếp quay đầu hướng thẳng ra ngoài mà chạy trốn. Chân đạp gió, toàn thân linh hoạt phiêu dật, cơ hồ trong rừng không thể tìm thấy dấu vết chạy trốn của nàng.

Chạy thoát ra bên ngoài, Tiểu Nhạn tiếp tục chạy thêm hơn trăm thước nữa, đến khi đảm bảo không có người đuổi theo nữa thì mới dừng lại thở phào.

"Nhạn, mau mở túi ra xem. Tên này mạnh hơn tên sát thủ đầu tiên, dám chắc tiền của cũng không ít đâu" Tiểu Bạch hai con mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào chiếc túi của hắc y nhân.

"Hảo" nàng cười một tiếng, rồi mở chiếc túi ra, trong lòng không khỏi có chút chờ mong. Thường thì sát thủ càng lợi hại, ma tinh hạch trong túi càng nhìều, lúc trước tên sát thủ thứ nhất để lại cho nàng tới gần một vạn năm nghìn kim tệ ma tinh hạch cùng ma tinh thạch, không biết tên sát thủ tên gọi 'Nhị' này sẽ mang đến cho mình được bao nhiêu.

Tiểu Nhạn nhìn vào số ma tinh hạch trong túi, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
"Nhiều như vậy, hơn nữa phần lớn là ngũ cấp ma tinh hạch, còn có không ít lục cấp ma tinh hạch." Do thường xuyên nhìn thấy ma tinh hạch nên chỉ cần nhìn qua màu sắc của chúng là nàng đã có thể xác định được đại khái cấp bậc của ma tinh hạch. Ngay sau đó nàng bắt đầu cẩn thận tính toán.
"Chín viên lục cấp ma tinh hạch, năm mươi sáu viên ngũ cấp ma tinh hạch, mười hai khối tứ cấp ma tinh hạch, còn có bảy viên ma tinh thạch. Tính sơ sơ không quá hai vạn kim tệ. Cộng với năm vạn có từ trước và thất cấp ma tinh hạch tổng cộng cũng khoảng chừng hơn mười vạn kim tệ." Trần Tiểu Nhạn tính toán thu hoạch của chính mình, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Hơn mười vạn kim tệ, giá trị cũng xấp xỉ bằng một bát cấp ma tinh hạch.

Lượng tài phú này hoàn toàn có thể khiến nàng trở thành phú hào một phương. Nàng cười cười, đem chỗ ma tinh hạch đổ vào túi mình.

"Nhạn, ngươi tính làm gì với số ma tinh hạch này?" Tiểu Bạch dò hỏi.

Trần Tiểu Nhạn nhíu mày. Làm gì ư? Nàng thực ra cũng không cần nhiều tiền đến vậy, hay là cấp về Ba Lỗ Khắc gia tộc? Dù sao gia tộc suy bại này cũng đã thành nhà nàng trong thế giới này. Nhưng trước mắt cần đem đống ma tinh hạch này đem bán, đổi lấy kim tệ trước đã.

"Ha ha, trước không cần lo chuyện đó, sắc trời xem cũng không còn sớm, chúng ta đi mau, hy vọng tới được Phân Lai thành trong ngày hôm nay" Nàng vui vẻ nói, lắc mình phóng đi.

***

Thần Thánh đồng minh, trên con đường Lục Diệp lộ của 'Phân Lai Thành' - đô thành của Phân Lai vương quốc, nơi tụ hội của những phủ đệ xa hoa đua nhau mọc san sát. Trong số đó ở phía trước một tòa phủ đệ có mười mấy người đang tụ tập lại một chỗ.

"Năm đó, lần đầu tiên bước tới nơi này, ta vẫn là một tên nhà quê lên tỉnh, bị đám quý tộc khinh thị, mà giờ đây, thân là ngũ cấp tam hệ ma pháp sư, thế nhưng ta vẫn bị chúng nhìn với ánh mắt khinh thường" Trần Tiểu Nhạn trào phúng nói. Nàng vừa từ ma thú sơn mạch trở lại, quần áo có phần bẩn thỉu, rách rưới, nhìn qua không khác gì một tên ăn mày.

"Thúi quá, ở đâu ra một tên ăn mày lảng vảng ở đây?" Một thiếu phụ ăn mặc có vẻ trang trọng, che mũi phẩy phẩy, nhìn àng với ánh mắt cực kỳ coi thường. Trần Tiểu Nhạn khinh thường cười lạnh, nàng đi vào một khách điếm. Chủ khách điếm thấy nàng một thân rách rưới bước vào, không đợi nàng lên tiếng đã tỏ vẻ ghét bỏ nói "Ở đây không có thức ăn thừa cho ngươi xin ăn đâu, cút đi chỗ khác"

"Còn phòng không? Cho ta một gian phòng thượng hạng, thức ăn có món gì liên quan đến thịt đều chuẩn bị một phần cho ta" Nàng lạnh lùng đặt lên bàn một túi kim tệ, có tiếng "lanh canh" của tiếng kim loại phát ra từ chiếc túi.

Chủ khách điếm thấy tiền mắt không khỏi phát sáng, thái độ liền thay đổi 180 độ, nịnh nọt cười

"Vâng, vâng. Khách quan cứ tự nhiên, phòng còn rất nhiều. Người đâu, dẫn vị khách quan này lên lầu"

Bước vào phòng, việc đầu tiên nàng muốn là tắm rửa sạch sẽ một phen. Sau khi tẩy rửa xong thì thức ăn cũng được mang lên, lúc này toàn thân nàng toát ra một khí thế trầm ổn cao quí, khác hẳn so với lúc bước vào khách điếm.

"Đúng là có tiền thì địa vị cũng khác hẳn!"

"Nhạn, ngươi còn đứng đó làm gì a, mau tới ăn đi thôi. Đồ ăn ở đây thực ngon, mấy tháng này chỉ ăn thịt chân giò, cũng đã muốn ngấy rồi đây. A! Không phải ta chê tay nghề của ngươi đâu!" Thấy Tiểu Nhạn trừng mình, Tiểu Bạch cuống quýt nuốt nốt miếng thịt rồi thanh minh.

Tiểu Nhạn không thèm chấp nhặt, nàng ngồi xuống bắt đầu ăn, trong đầu lại mơ màng nghĩ đến bóng dáng yêu kiều. Không biết Địch Lỵ Á sau mấy tháng không gặp, nàng có nhớ ta chăng?

Trần Tiểu Nhạn sau khi rời khỏi Ân Tư Đặc học viện tới Ma Thú Sơn Mạch hơn ba tháng. Mấy ngày đầu thì không có gì, nhưng nàng phát hiện, thời gian càng lâu, tần suất nghĩ đến người con gái tóc vàng kia càng nhiều, có chút chờ mong gặp lại nàng.

***

Sáng sớm, sau khi thanh toán trả phòng, Trần Tiểu Nhạn liền nhanh chóng khởi hành trở về Ân Tư Đặc học viện.

Bước vào cửa Ân Tư Đặc học viện.

Tiến vào Ma Thú sơn mạch một lần, nhận thức được thế nào là lòng người hiểm ác, Tiểu Nhạn lại càng thêm quý trọng cảm tình huynh đệ trong học viện, gần tới trước cửa túc xá thoáng nghe được giọng nói bên trong truyền ra "Lỗ Ân, ngươi nói chừng nào thì Tiểu Nhạn trở lại? Huynh ấy đi cũng đã hơn ba tháng, có khi nào gặp phải chuyện gì rồi không?"

"Gia Âm! Đừng nói bậy, Tiểu Nhạn là ai chứ? Là đệ nhất thiên tài của Ân Tư Đặc học viện chúng ta, hắn không thể nào mà xảy ra chuyện được!" Lỗ Ân phản bác, hắn vừa quay đầu thì thấy Tiểu Nhạn đang đứng cười, khoanh tay đứng trước cửa.

"Úi, tổ tông của ta, ngươi cuối cùng cũng trở lại" Hắn la lên, lao tới định ôm lấy nàng. Tiểu Nhạn nhanh chóng né tránh, cười cười "Xin lỗi vì đã để mọi người lo lắng"

Lỗ Ân sau khi vồ hụt thì mất đà, có xu hướng sắp hôn mặt đất thì Tiểu Nhạn đã nhanh tay lẹ mắt kéo hắn dậy.

"Mừng ngươi trở lại, Lỗ Ân bọn họ mỗi ngày đều nhắc tới ngươi" Gia Âm cười vui mừng nói, nàng không thể lỗ mãng như Lỗ Ân, chạy tới ôm Tiểu Nhạn.

"Gia Âm!" Lỗ Ân la lớn "là ai vừa mới lo lắng Tiểu Nhạn gặp nạn?"

"Ai" Gia Âm làm bộ nghi hoặc.

Lỗ Ân cứng lưỡi không đáp lại được, chỉ bật thốt ra được một chữ "Ngưoi!"

"Được rồi, được rồi, các ngươi đừng cãi nhau" Lỗ Ân với Gia Âm mỗi ngày đều chí chóe với nhau, La Hoa thì hiền hơn nhiều, nàng bưng một chén trà đến cho Tiểu Nhạn.

"Tiểu Nhạn huynh, đã về tới thì trước ngồi nghỉ ngơi uống nước đã"
Trần Tiểu Nhạn nhận chén nước, cười nói "Được" một tiếng. Nàng đặt chiếc túi lên bàn, tiếng ma tinh hạch lạo xạo va đập vào nhau. Lỗ Ân chạy tới tò mò nhìn "Cái này là gì vậy?"

Trần Tiểu Nhạn không trả lời ngay mà hỏi ngược lại "Lỗ Ân, ngươi là thiếu gia của Đạo Sâm thương hội đúng chứ?"

"Hửm? Điều này thì là đương nhiên. Cha ta là đệ đệ ruột của tộc trưởng gia tộc Đạo Sâm mà"

Lỗ Ân là người thuộc Đạo Sâm thương hội, một trong ba thương hội lớn nhất Ngọc Lan đại lục.

Đạo Sâm thương hội, giàu như vua một nước, sinh ý trải rộng khắp cả Ngọc Lan đại lục.
Ngọc Lan đại lục có ba thương hội lớn, trong đó mỗi thương hội cả tài lực lẫn vũ lực đều là vô cùng kinh khủng. Chính tại Phân Lai vương quốc cũng có không ít gia tộc muốn cùng Đạo Sâm thương hội hợp tác, được hợp tác với Đạo Sâm thương hội chẳng khác nào được cưỡi trên một chiếc chiến xa khổng lồ.

"Lô Ân, ta muốn nhờ ngươi, bán hết những thứ trong này,m chuyển thành kim tệ cho ta" Trần Tiểu Nhạn cười nói, nàng mở bọc túi ra, ánh sáng rực rỡ, các loại ma tinh hạch đủ loại màu sắc đua nhau tỏa sáng lộng lẫy, Lỗ Ân ba người nhìn mà không khỏi hoa cả mắt, một lượng lớn ma tinh hạch như thế này, bọn họ cho đến giờ cũng chưa từng thấy qua.

"Cái, cái này là..." Lỗ Ân không khỏi hít một hơi.

"Ma tinh hạch cùng một số ít ma tinh thạch" Trần Tiểu Nhạn điềm nhiên nói, của bọn họ biểu hiện, hoàn toàn nằm trong dự đoán của nàng.

Sau một hồi trấn tĩnh lại, Lỗ Ân vuốt vuốt ngực, ngẫm nghĩ một chút liền tự tin nói "Tiểu Nhạn, ngươi yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi bán đống này trong thời gian sớm nhất" sau đó hắn nuốt nước bọt than "Mẹ nó, Tiểu Nhạn, ngươi cũng quá mức biến thái, giết bao nhiêu ma thú để có được đống ma tinh hạch này chứ"

Trần Tiểu Nhạn chỉ cười cười không nói. Nàng hoàn toàn không lo lắng Lỗ Ân sẽ cướp đống ma tinh hạch này, cùng nhau chung sống vài năm, đối với Lỗ Ân ba người, nàng đã coi họ như huynh muội ruột thịt.

"Đi, chuyện bán đống ma tinh hạch này cứ giao cho ta, ký túc xá 1988 chúng ta lâu lắm mới được đông đủ, bây giờ chúng ta phải cùng nhau đi uống một chén ăn mừng đã. Lần này, ta bao" Lỗ Ân sảng khoái nói. Trần Tiểu Nhạn nhìn ba người bọn họ, trong lòng cũng có một dòng nước ấm. Trong ma thú sơn mạch phải thời thời khắc khắc cảnh giác bốn phía, tinh thần luôn ở trạng thái căng thẳng, đối mặt với con người chỉ có nghi kị, chém giết, khác hẳn bây giờ, cùng nhau cười đùa vui vẻ.



~~~ Trở lại rồi, chính thức chấm dứt chuỗi ngày sống vật vờ nơi rừng hoang vu! ~ He he, mình cũng chấm dứt chuỗi ngày vật vờ với đồ án, say: Oh yeah! =))) ~~~ Mỗi tội vẫn lạnh quá đi, hic >.< ~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.