Trên đường về ký túc xá, bốn người Trần Tiểu Nhạn đang vui vẻ cùng nhau trò chuyện, thậm chí là đùa giỡn, trên đường cũng có không ít người chỉ trỏ bốn người các nàng
"Kia có phải đệ nhất thiên tài của học viện chúng ta không nhỉ?"
"Hình như chính hắn. Ta nghe nói hắn ba tháng trước rời khỏi Ân Tư Đặc học viện, một mình đi Ma thú sơn mạch thí luyện. Người khác cần tổ đội 3-4 người, đi cũng chỉ một hai tháng, trở về không chết thì cũng bị thương. Ngươi nhìn hắn xem, tinh thần sáng lạn, có chỗ nào tỏ vẻ là bị thương đâu?"
"Các ngươi không biết gì hết, đó là thiên tài, thiên tài hiểu chưa?"
Lỗ Ân bên cạnh nghe vậy, liền lấy tay huých nàng "Ngươi bây giờ cũng trở thành người nổi tiếng rồi. Vừa mạnh mẽ lại đào hoa, nhìn xem, mấy cô nương kia đang nháy mắt với ngươi đó"
"Xin chào, ta là Gia Cát Ni, không biết ngươi có thời gian rảnh cùng ta uống nước trò chuyện hay không?" Lỗ Ân vừa dứt lời thì một cô gái có mái tóc màu hồng rực tiến đến chỗ bốn người bọn họ cười hỏi.
"Được nha" Lô Ân vui vẻ đáp, Gia Âm bên cạnh ném cho hắn một cái liếc mắt khinh thường.
"Ta không mời tiểu tử ngươi, người ta mời là Trần Tiểu Nhạn, không biết vị đệ nhất thiên tài có hứng thú cùng ta nói chuyện hay không?" Nàng ta hướng Tiểu Nhạn cười mị hoặc, mái tóc đỏ rực cùng thân hình bốc lửa kia quả thực rất có sức hút đối với nam nhân, nhưng với Trần Tiểu Nhạn nàng thì hoàn toàn vô dụng.
"Con bà nó, ngươi nói ai là tiểu tử? Ông đây cũng mười năm tuổi rồi!" Lỗ Ân bị mỹ nhân khinh thường thì không khỏi xấu hổ, tức giận hô lên. Gia Âm bên cạnh thì ôm bụng cười, nhưng ánh mắt nàng nhìn về phía Gia Cát Ni thì hiện lên mười phần chán ghét.
"Xin lỗi tiểu thư, ta vừa mới trở về, hiện tại còn nhiều chuyện cần xử lý, không tiện bồi Gia Cát Ni tiểu thư"
Trần Tiểu Nhạn lịch sự từ chối, rồi kéo tay đám người Lỗ Ân rời đi, để lại Gia Cát Ni sững sờ tại chỗ. Nàng ta là không thể tin được lại có người đàn ông dám từ chối mình.
"Tiểu Nhạn ngươi giỏi, có thể từ chối mỹ sắc, Lỗ Ân ta vô cùng nể phục!" Lô Ân giơ ngón cái lên, tỏ vẻ vô cùng sùng bái nàng.
"Tiểu Nhạn đâu có giống như ngươi. Người ta ngày đêm tu luyện, còn ngươi chỉ biết uống ruợu và mĩ nữ, đến bây giờ cũng mới chỉ đạt tam cấp, so ra thì ngươi kém Tiểu Nhạn cả dặm" Gia Âm không bỏ qua nói móc máy.
"Với cả, Tiểu Nhạn huynh trong lòng đã có người thương rồi. Vị Địch Lỵ Á của gia tộc Lai Ân, phải không Tiểu Nhạn?" Nghe La Hoa nói mà Trần Tiểu Nhạn cảm thấy muốn thót tim. Đang chưa biết phải trả lời như nào thì Gia Âm lại chen vào "Hừm, nói cũng đúng. Nhưng gần đây ta thấy nàng ta cùng tên Lâm Lôi có vẻ thân thiết, chỉ sợ là đã sớm ném Tiểu Nhạn nhà ta đi phương nào rồi. Ủa? Mới nhắc liền xuất hiện kìa." Chỉ thấy phía xa xa, Địch Lỵ Á cùng Lâm Lôi đang vui vẻ trò chuyện, song vai đi lại gần về phía các nàng. Thấy một màn này, trái tim Tiểu Nhạn không khỏi thắt lại. Cũng đúng thôi, bọn họ vốn là một đôi, sự xuất hiện của nàng chỉ gây rắc rối cho họ. Giờ đây họ thân thiết như vậy, nàng nên vui mới phải, nhưng vì cớ gì, mắt lại nóng lên như vậy? Trần Tiểu Nhạn cứ ngỡ tâm tính mình đã được rèn dũa trong Ma thú sơn mạch, nhưng khi nhìn người con gái mình nhớ mong da diết ba tháng qua đang vui vẻ nói chuyện cùng người con trai khác thì trong lòng nàng dường như muốn khóc.
"Miao?" Tiểu Bạch cùng Tiểu Nhan tâm linh tương thông, nó cảm thấy tâm tình Tiểu Nhạn đang giãy dụa, thống khổ thì không khỏi thắc mắc "Nhạn? Ngươi sao vậy?" Nhưng Tiểu Nhạn hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của nó
Cố gắng nén nước mắt đã sắp tràn đê, nàng nở một nụ cười gượng gạo đi đến trước mặt hai người họ.
"Ủa? Tiểu Nhạn? Ngươi trở về từ khi nào?" Lâm Lôi kinh ngạc hô, Bối Bối trên vai hắn nhìn thấy Tiểu Bạch liền kêu "chi, chi" cực kỳ cao hứng. Đức Lâm Kha Ốc Đặc cùng từ Bàn Long giới chỉ bay ra, vuốt vuốt chòm râu trắng "Không tệ, Tiểu Nhạn ngươi sau khi đi thí luyện về trở nên thành thục không ít" Ông nhận thấy rõ ràng sự thay đổi của nàng qua đôi mắt, đôi mắt không còn sự ngây thơ, cả tin nữa mà thay vào đó là sự cẩn trọng, lạnh lùng.
"Ta mới trở về không lâu, đang cùng các huynh đệ tỷ muội đi dạo Ân Tư Đặc học viện" Trần Tiểu Nhạn đáp, nàng cố ý không để ý tới Địch Lỵ Á, nàng sợ mình sẽ không kìm được cảm xúc.
"Ừ được, các ngươi lâu rồi không gặp mặt thì nên tiếp tục trò chuyện đi thôi, Địch..."
"Lâm Lôi, chúng ta đi ăn trưa thôi" Không đợi Lâm Lôi nói hết câu, Địch Lỵ Á đã ngắt lời hắn, thân thiết kéo tay Lâm Lôi rời đi "Xin thứ lỗi, chúng ta xin đi trước"
"A? Này, Địch Lỵ Á?" Lâm Lôi cứ thế ngơ ngác bị kéo đi.
Nàng không phải không muốn cùng Tiểu Nhạn nói chuyện. Nhưng Tiểu Nhạn rõ ràng là phớt lờ nàng, cho dù nàng rất muốn chạm lên khuôn mặt hắn, nhưng sắc mặt hắn rõ ràng là vô cùng không tốt, đến nhìn còn chẳng buồn nhìn nàng một cái, khiến nàng không dám chạm vào hắn. Sau khi kéo Lâm Lôi đi một đoạn, Địch Lỵ Á quay lại nhìn, Tiểu Nhạn vẫn đứng sững ở nơi đó, bóng lưng có phần cô đơn, tịch liêu.
"Địch Lỵ Á, ngươi làm sao vậy? Không phải ngươi luôn mong ngóng Tiểu Nhạn sao? Sao hắn trở về rồi lại không ở lại cùng hắn nói chuyện? Cơm trưa có thể để sau mà" Lâm Lôi nghi vấn hỏi, hai người này không phải lại cãi nhau rồi đem hắn ra làm bia đỡ đạn chứ?
"Lâm Lôi, huynh đi ăn một mình đi, muội hơi mệt, muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút" Địch Lỵ Á thở dài một hơi, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi Trần Tiểu Nhạn. Huynh ấy thật gầy...Rốt cuộc ba tháng qua đã xảy ra chuyện gì, huynh ấy có bị thương không? Rất nhiều câu hỏi vang lên trong đầu Địch Lỵ Á, nhưng thủy chung không có ai trả lời nàng.
"Vậy...vậy muội nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước đây" Lâm Lôi gật đầu. Hắn thở dài, tình cảm thật phức tạp, ít nhất là với một thiếu niên mười bốn tuổi chưa hiểu sự đời như hắn.
"Lâm Lôi, ngươi gần đây cũng đã đạt ngũ cấp ma pháp sư, rèn luyện thêm một thời gian nữa rồi cũng đi Ma thú sơn mạch thí luyện đi thôi" Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhận xét. Lâm Lôi này về lý thuyết căn bản thì đã vô cùng vững chắc, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì quá non nớt.
"Dạ, Đức Lâm gia gia" Lâm Lôi gật đầu rồi sải chân bước đi nhanh chóng.
***
Trần Tiểu Nhạn vẫn đang đứng sững sờ tại chỗ, Địch Lỵ Á nhanh chóng lướt qua nàng, mùi hưng thơm ngát đặc trưng thoảng thoảng trong không khí. Nàng cười khổ, có lẽ như vậy là tốt nhất, nàng cũng có thể dễ dàng dứt bỏ tình cảm không nên có này của mình. Lâm Lôi là một nam nhân có tiền đồ vô cùng sáng lạn, Địch Lỵ Á đi theo hắn sẽ không bị ủy khuất. Còn nàng, tương lai mờ mịt, sống chết không rõ ràng, hơn nữa nàng lại là một...nữ nhân, làm sao có thể cho Địch Lỵ Á hạnh phúc đây?
"Đừng buồn, huynh đệ, ngươi mạnh như vậy, không thiếu những cô gái mỹ lệ yêu thích, đừng vì một Địch Lỵ Á mà ủ dột mày chau" Lỗ Ân vỗ vai nàng khuyên nhủ, Gia Âm và La Hoa cũng an ủi nàng.
"Cám ơn các ngươi, ta không sao, chúng ta đi tiếp thôi" Trần Tiểu Nhạn gắng nở nụ cười che lấp nội tâm đang dậy sóng của nàng. Lỗ Ân ba người nhìn nhau rồi thở dài, sau đó lại tiếp tục đi, nhưng không ai dám nhắc tới Địch Lỵ Á hay Lâm Lôi nữa
***
Buổi chiều, Tiểu Nhạn không tới lớp Phong hệ như thường lệ mà lại đi ra sau núi. Nàng bây giờ thực không muốn nhìn Địch Lỵ Á cùng Lâm Lôi tình nồng ý mật. Nắm chặt bình đao trong tay nàng cứ thế đứng nhìn một cự thạch cao khoảng hai thước. Qua một thời gian dài Tiểu Nhạn quan sát, các bộ phận hoa văn phảng phất đều có thể nắm chắc được, tự nhiên mà xuất hiện trong đầu nàng.
Những hoa văn này mơ hồ tựa như là thân hình một nữ nhân.
Chỉ trong thoáng chốc, hình nữ nhân đã biến thành 'Địch Lỵ Á'. Trong đầu nàng, tảng cự thạch tự nhiên được điêu khắc, cuối cùng biến thành hình dáng tinh nghịch, đáng yêu của Địch Lỵ Á.
Sau đó cả người nàng chợt động, bình đao biến thành một loạt đao ảnh, quanh cự thạch ngay lập tức có một vùng mảnh đá nhỏ bị tạc bay ra.
Tâm linh cùng đại địa dung hợp, cùng với gió dung hợp.
Tâm linh của Tiểu Nhạn lúc này có thể cảm nhận được rõ ràng toàn bộ các hoa văn bên trong của cự thạch. Bình đao huy động tựa như những ngọn gió phiêu dật xung quanh khối cự thạch, mỗi đao đều phảng phất như được kiểm tra tính toán một cách kỹ lưỡng, chính xác tuyệt đối. Bình đao khi thì huy động cực nhanh, khi thì cẩn thận chầm chậm tiếp xúc, khi thì phiêu dật lướt qua để lại một nét khắc, khi thì thì chém mạnh văng ra một khối đá vụn. Trong đầu nàng lúc này hoàn toàn chỉ có bóng dáng thiếu nữ tóc vàng, không ăn không uống, một khắc cũng không ngừng mà tiếp tục điêu khắc. Khi thì chỉ trong nháy mắt huy động đao mấy mươi lần, khi thì trong một khoảng thời gian chỉ cẩn thận sửa đổi, khắc cho đẹp hơn một nét điêu khắc.
Hoàn toàn đem tình cảm của mình đối với Địch Lỵ Á dung nhập vào bình đao, bản thân Tiểu Nhạn cũng không phát hiện ra trạng thái hiện tại của mình. Từ lúc nàng học thạch điêu đến nay đây là lần duy nhất nàng có thể đạt được trạng thái như vậy.
Trong quá khứ, cho dù bất kỳ lần điêu khắc nào, nàng cũng sẽ không chìm đắm trăm phần trăm vào trong đó.
Ít nhất, một kiện thạch điêu trong quá khứ là do nàng điêu khắc trong nhiều ngày, nàng có thể tuỳ hứng mà đình chỉ, đợi một thời gian mới điêu khắc tiếp.
So với lúc này đây là bất đồng, hiện tại Tiểu Nhạn hoàn toàn đắm chìm vào các cảm tình của mình, đắm chìm vào việc điêu khắc. Trong ý thức nàng căn bản là không có nghĩ đến "Phải đình chỉ", cũng không có ý thức đến việc "Phải ăn uống". Trạng thái chìm đắm tuyệt đối như thế này, Tiểu Nhạn trước đó cũng chưa từng có được dung hợp tự nhiên như vậy.
Trạng thái dung hợp với tự nhiên tuyệt đối như vậy, Tinh thần lực của nàng cũng chưa từng có tốc độ phát triển kinh khủng như vậy ...
Một hơi điêu khắc mất đến 3 ngày, cuối cùng sau ba ngày, Tiểu Nhạn cũng dừng lại. Trước mặt nàng là bức thạch điêu khắc họa lại hình dáng Địch Lỵ Á đang vui vẻ chơi đùa cùng chim chóc xung quanh. Thu lại bình đao, lúc này nàng mới để ý thấy là nơi này có thêm một người nữa. Nàng chầm chậm xoay đầu, đôi đồng tử không khỏi mở to kinh ngạc.
Tình cảnh là gì đây? Địch Lỵ Á nàng sao lại biết nơi này? Nàng ta tới đây từ khi nào? Ta nên nói cái gì bây giờ? Hàng vạn câu hỏi cứ thế tuôn ra trong đầu nàng, nhưng tay chân nàng thì cứng ngắc, môi mỏng mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không thốt lên lời. Bốn mắt nhìn nhau, bỗng dưng nàng có chút muốn thời gian ngưng đọng ở giây phút này mãi mãi.
~~~ Mọi người đọc vui, Hà Nội vẫn lạnh, thật ngại thò ra gõ phím quá, chắc mai mốt viết bằng điện thoại luôn cho đỡ lạnh, huhu :'( ~~~