"Lão đại, xem hơi giống đóng kịch quá đi mất" Bối Bối nhìn Lâm Lôi cười nói.
Lâm Lôi cũng hơi gật đầu:
"Một thanh niên bình thường lại mang theo hai cường giả cấp chín theo làm bảo tiêu thì quả không phải là một gia tộc bình thường""Bối Lệ Tháp" Từ cửa quán rượu một âm thanh có chút tức giận vang lên, một thanh niên tóc quăn mầu vàng bước vào theo sau là hai trung niên khuôn mặt lãnh khốc. Thanh niên nhìn chằm chằm cô gái tóc tím xinh đẹp
"Bối Lệ Tháp, nàng không muốn xảy ra chuyện chứ?""Dạ, Cáp Bá Đức thiếu gia" Trung niên mũi to đừng lên hồ hởi nói:
"mời ngồi, rồi cùng Bối Lệ Tháp từ từ nói chuyện.""Hừm" Gã thanh niên lạnh lung nhìn trung niên mũi to
"Cút qua bên kia!"Trung niên cười cười không dám nói gì thêm.
Bối Lệ Tháp nhăn mày xoay người nhìn gã thanh niên nói
"Cáp Bá Đức, ta thừa nhận lức sáng ta làm như vậy cho chút không nể mặt ngươi vì ta không thích ngươi. Ta cũng hy vọng thiếu gia hãy đem tinh lực của người cho người đàn bà khác đi."Cáp Bá Đức trầm mặc một lát, trong mắt lóe lên nét oán hận
"Được, được lắm. Bối Lệ Tháp ...""Cáp Bá Đức ta cho tới giờ chưa có người nào đối xử tốt như vậy, đối với nàng ta đã lần lượt gửi lễ vật vì ta muốn để nàng thích ta, nhưng như đã thấy, tất cả đều vô dụng ... hừm, Bối Lệ Tháp, vậy nàng cũng đừng trách ta."Bối Lệ Tháp đâu phải là trẻ con, đương nhiên là đoán được Cáp Bá Đức muốn làm gì.
"Cáp Bá Đức, với điều kiện của ngươi, muốn lấy ai mà chả được? Hà tất phải lãng phí thời gian với ta, một nữ quý tộc suy bại chứ.""Ta đã thích, không thể không có được."Cáp Bá Đức cao giọng nói, trong mắt vẻ lạnh lung:
"Hai vị thúc thúc, hãy đưa nàng về" Hắn nói xong, Bối Lệ Thấp sắc mặt tái nhợt không một chút máu. Nàng biết nhà Cáp Bá đức quyền thế ngập trời.
Vì thế, nàng mới không cảm thấy quá đắc tội với Cáp Bá Đức. Chỉ với chút chuyện trên, nàng vẫn muốn cố cưỡng lại.
"Vâng, thiếu gia" Hai vị trung niên phía sau Cáp Bá Đức khom người tuân mệnh.
"Khoan, khoan đã" Trung niên mua to cản trước mắt Bối Lệ Tháp, khẩn cầu nói
"Thiếu gia, người hãy bỏ qua cho con gái ta, người muốn cái gì ta cũng nguyện ý, cả phủ đệ tổ truyền này ta cũng có thể giao cho người, chỉ mong người buông bỏ cho con gái ta."Bối Lệ Tháp kinh ngạc nhìn cha mình
Đây mà là người cha mà từ trước tới giờ chỉ biết chơi bời rượu chè sao? Đáy long nàng từ trước vẫn hơi xem thường cha nàng, nhưng chính lúc này ... nàng phát hiện cha vĩnh viễn không phải là như nàng nghĩ.
"Hừ, nhà của ngươi ai thèm" Cáp Bá Đức kinh thường nói:
"Mang Bối Lệ Tháp đi, lão già kia mà cản trở giết không tha.""Vâng" Hai trung niên đáp lời rồi lạnh lùng đi tới.
Trung niên mũi to kia vẫn chẳng trước con gái của mình tựa như muốn bảo vệ.
"Cha, người hãy tránh ra" Bối Lệ Tháp đãy cha mình ra, nhưng người cha bét rượu kia giờ phút này như một lực lượng rất mạnh mẽ, chắn ở trước Bối Lệ Tháp.
"Cút ngay" Một tên trung niên tung một cước về phía trung nên mũi to.
Cả tửu quán không ai dám lên tiếng, họ đều biết Cáp Bá Đức quyền thế ở Hách Tư Thành nên không ai dám ngăn trở.
Một đám người nhìn Bối Lệ Tháp trong mắt vẻ đồng tình.
Theo họ, vận mệnh của Bối Lệ Tháp và cha nàng đã được quyết định.
Nhưng thực quỷ dị, cước của gã trung niên kia chưa đưa được nửa đường đã mềm oặt xuống, cả người hắn té rầm trên mặt đất, máu từ mũi, mắt, tai, miệng chảy tóe loe.
Hắn. Hắn chết nghéo roài.
Tất cả mọi người ngây ra. Cả tên Cáp Bá Đức cũng trợn tròn mắt, tên cường giả cấp chín kia cũng lập tức quỳ xuống cạnh đồng bọn:
"Ca, ca. huynh sao vậy?" Hắn hoàn toàn không tin được vị đại ca đã đạt cấp chín chết chỉ trong nháy mắt.
"Ai, ra đi" Tên còn lại nhìn xung quanh lãnh khốc quát, trong mắt hắn lóe lên nét phẫn nộ.
Nhưng chẳng một ai lên tiến. Hắn gào tiếp:
"Kẻ nào giết ca ca ta, mau hiện thân đi, nếu không.. không ai một ai trong cái tửu quán này sống sót. Đấy chính là thành của của ngươi."Cả tửu quán, khách nhân câm như hến.
"Dẫn theo tên thiếu gia chó chết của người biến đi mau!" Một giọng nói vang lên.
Tên cường gia nói ánh mắt lập tức đảo về nơi phát ra âm thanh, ngay cả chỗ của Bối Lệ Tháp và cha nàng cũng nhóm qua. Là một thanh niên búi tóc dài, đối diện hắn là một thiếu niên rất tuấn tú.
Cáp Bá Đức tiến lên hai bước quát:
"Ngươi là ai mà dám phá chuyện của ta?"Cáp Bá Đức từ khi sinh ra đến giờ, không ái dám ngỗ nghịch với hắn, hắn muốn làm chuyện gì đều phải được, đặc biệt là ở trong thành Hách Tư này, hắn là vua. Cáp Bá Đức từ nhỏ bá đạo thành thói, hắn không hề e ngại bất luận nhân vật nào.
"Thực là phiền phức" Bối Bối bất mãn hắt chén rượu vào mặt Cáp Bá Đức
"Cút mau!"Cáp Bá Đức lau lau mặt, trong nháy mắt mặt đỏ ứng lên.
Nhục nhã!
Từ nhỏ đến lớn hắn không bao giờ chịu một chút ủy khuất nào. Bối Lệ Tháp kia cự tuyệt hắn khiến cho hắn thấy mất thể diện. Bối bối làm như vậy khiến cho hắn lại càng cảm thấy nhục nhã điều mà từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng nếm qua mùi vị của nó.
"Giết. Giết nó cho ta" Cáp Bá Đức rít lên chỉ vào Bối Bối
Bối Bối ngẩn đầu nhìn hắn cười nhạo.
"Xoạt" Bối Bối trong nháy mắt biến mất chỉ nghe thấy hai tiếng
"Bát bát", âm thanh của tiếng bạt tai. Cáp Bá Đức bị đánh văng lên rơi thẳng lên trên một cái ghế cách đó không xa, khuôn mặt hắn méo mó vặn vẹo, máu me chảy be bét khắp nơi.
Tên cường giả cấp chín sắc mặt biến đổi lập tức chạy tới.
"Bát" lại một cái tát.
Tên cường giả bị đánh văng lên nhưng chỉ hộc máu chứ không chết.
"Các ngươi,.. các ngươi chết chắc chờ đấy" Tên cường giả nhìn thất đầu Cáp Bá Đức méo xẹo, rõ là hắn đã chết rồi.
"Chết chắc hả?" trên khuôn mặt tuấn tú của Bối Bối lội vẻ tà dị, hắn cố ý cài trên đầu ... ngạo nghễ nhìn tên cường giả:
"Chúng ta sẽ chờ, ta thực muốn xem người làm sao để khiến chúng ta chết."Lâm Lôi ở bên cạnh cũng không có ngăn cản.
Tên cường giả oán hận nhìn Lâm Lôi, Bối Bối ngửa đầu hết lên. Một tiếng huýt gió cực kỳ chói tai, trong nháy mắt có truyền đi từ quán rượu.
"Các người hãy chạy đi mau" Bối Lệ Tháp chạy tới khuyên Lâm Lôi, Bối Bối hai người
"Cha của Cáp Bá Đức là một cường giả đáng sợ, không ai dám true vào hắn. Mau hãy chạy đi" Nàng không muốn vì việc của cha con nàng làm liên lụy đến hai người.
Bối Bối, Lâm Lôi nhìn nhau.
Kỳ thực, Bối Bối không muốn giến tên cường giả nọ, chính vì muốn dứt hậu họa sau này cho cô gái.
"Ầm" Một ấm thành từ xa vang đến, trong nhắn mặt một người lao vào trong tửu quá, tên cương giả vội vàng quỳ xuống.
"
"Lôi cách đại nhân, thuộc hạ vô dụng, thiếu gia đã bị hai tên kia giết chết
" Tên cường giả vừa nói vừa run.
Người vừa tới thân thể cường tràng, có chòm râu trên mặt, ánh mắt sắc bén.
Nhưng khi nhìn thấy Cáp Bá Đức chết, sửng sốt một hồi, chợt hắn nhìn về phía tên cường giả kia "Thiếu gia đã chết, sao ngươi còn chưa chết?
" Tên cường giả nhất thời hoảng sợ nhưng còn chưa kịp phản ứng chỉ thấy một ánh đao lóe lên, đầu lâu của hắn đã bay lên khỏi cổ.
"Á
" không ít người trong tửu quán sợ đến lòi con mắt ra ngoài. Bối Lệ Tháp và cha nàng đứng ở một bên không dám lên tiến. Nàng nhìn về phía Bối Bối và Lâm Lôi ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
"Là các ngươi giết con ta sao
" Lôi Cách nhìn chằm chằm Lâm Lôi và Bối Bối.
"Phải
" Bối Bối ngạo ngễ nhìn Lôi Cách trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.
Lâm Lôi vẫn ngồi uống rượu như trước, không them để ý toán tên hoắc cách kia. Thần thức Lâm Lôi sớm đã biết vị Lôi Cách đại nhân này chỉ là Thánh vực cường giả. Theo chiêu đao vừa rồi xem như mới chỉ là là cực hạn Thánh vực cường giả mà thôi. Đối với Bối Bối chẳng có chút nào đáng ngại.
"Lôi Cách, sao thế?
" một đạo nhân ảnh xuất hiện trước cửa, làm một bị trung niên tóc dài bạc.
"Đợi ta đi gặp sư phụ lát nữa sẽ giết hai tên hỗn đản các người
" Lôi Cách trong mắt đỏ bừng nghiến răng nói.
"Gặp sư phụ?" Lâm Lôi khẽ cau mày.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLTrung niên tóc bạc giật mình khi nhìn thất Cáp Bá Đức trên mặt đất. Lão biết rất rõ vị trí củ Cáp Bá Đức trong long Lôi Cách. Lôi cách và lão cùng trốn từ ngục giam của Qua Ba Đạt vị diện mà ra, bọn họ hai người đều đạt thánh vực cực hạn.
Thánh vực cực hạn cường giả tại ngục giam Qua Ba Đạt vị diện chẳng qua chỉ là tầng thấp nhất thôi.
Thậm chí chỉ là cường giả cũng sẽ phải cần đến nữ nhân.
Tại Qua Ba Đạt ngục giam, cường giả loại này chỉ là là hạng bét, căn bản không thế có được nữ nhân. Trốn khỏi ngục giam, tự nhiên phải giao phối với nữ nhân, nên Lôi Cách kia tự nhiên có một con trai.
Lôi Cách tại ngàn năm trước bị nhốt vào ngục cũng đã có con, nhưng nhiều năm như vậy rồi ai mà biết được nòi giống của hắn còn hay mất.
Lão lại có có tự nhiên là cực kỳ sủng ái.
Sự sủng ái nọ quả thực không phải nói nhiều. Chỉ việc cho riêng hai tên cường gia kè kè bảo vệ con mình, làm bất cứ những gì nó muốn thì Lôi Cách cũng thỏa mãn rồi. Từ đáy long hắn là bảo bối, mà giờ nó đã chết mất lại bị Bối Bối uy hiếp, hắn vô cùng căm hận.
Bối Bối thì mặc chờ cho Lôi Cách chủ động rat a. Đột nhiên Lôi Cách gầm lên một tiếng, một đạo quang mang lóe lên đạo đạo mang nọ chớp cái đã đến trước mặt Bối Bối. Cả tửu quán sợ hãi đến tột cùng.
Bọn bắt đầy lo cho thiếu niên trước mắt.
"Tý bản lãnh thế thôi sao?
" Thanh đao ngừng lại.
Hai ngón tay Bối Bối đã cặp ấy thành đao. Dĩ nhiên là không có cách nào mà rút ra được
"Lợi hại thực" Lâm Lôi hai mắt sáng ngời, thần thể đích thị là mạnh, muốn kẹp được lưỡi đao cực mạnh của thánh vực cực hạn cường giả, Lâm Lôi cũng không thể tùy ý mà làm được như vậy. Bối Bối thân thể vốn đã mạnh, sau khi trở thành thần thể tựa hồ còn lợi hại hơn nhiều. Lâm Lôi từ đáy lòng cảm thán.
Cả tửu quán trợn tròn mắt.
Hai ngón ta có thể không chế lợi khí này, Lôi Cách cũng ngây người, rốt cục hắn đã biết lần này đã gặp phải thần cấp cao thủ.
Mặc dù phẫn nộ, nhưng Lôi Cách cũng phải buông thanh chiến đao trong tay. Giờ phút này, hắn nhận ra rằng còn đã chết có thể sinh đữa khác, mặc dù dưỡng dục nhiều năm rất đau long, nhưng so với sinh mệnh của mình còn quan trọng hơn nhiều.
Lôi Cách cung kính nói: "Hai vị đại nhân đã trừng phạt con tôi. Chuyện kia hy vọng hai vị nể mặt sư phụ tôi là Đồng La Sơn chủ nhân mà tha cho!
"
Bối Lệ Tháp cảm thấy mọi việc quá mức kỳ dị.
"Rẹt ...
"
Hắc quang lóe lên, trên trán Lôi Cách xuất hiện một lỗ thủng. Tròng mắt Lôi Cách trợn trùng, tựa hồ rất kinh sợ, đổ ầm xuống đất.
Bối Bối thổi thổi ngón tay: "Đồng La Sơn chủ nhân à, ta chưa từng nghe qua
"
Lâm Lôi cũng cau mày nhìn trung niên tóc dài mầu bác nói: "Ngươi lại đây!"