Bàn Long

Chương 653: Diễm Cốt sơn



Cửu U vực có tổng cộng có tám mươi mốt lĩnh.
Nói là tám mươi mốt lĩnh, thực rà là tám mươi mốt hòn đảo nhỏ. Năm đó Tử Vong chí cao thần sáng tạo Minh Giới, ở sâu trong Minh Hải lưu lại địa phương kỳ lạ Cửu U vực. Tám mươi mốt lĩnh có diện tích tương đương đảo nhỏ, nếu như đứng trên mặt đất cũng có thể phát hiện, tám mươi mốt đảo nhỏ sắp thành một hình tròn.
"Cửu U vực trong Minh Giới là nơi cường giả tụ tập!" Lâm Lôi ở trên trời cao, từ xa nhìn xuống đảo nhỏ lục địa.
Cửu U vực cũng giống Luyện Ngục trong Địa Ngục, đều có rất nhiều cường giả hiếu chiến. Bọn họ đều mạnh mẽ và hiếu chiến. Trải qua vô số năm, tám mươi mốt Lĩnh ở Cửu U vực đã có tám mươi mốt vị lĩnh chủ! Thân là Cửu U lĩnh chủ đều là cường giả đỉnh phong!
Đảm nhiệm Cửu U lĩnh chủ cũng sẽ bị các cường giả trong lãnh địa khác khiêu chiến. Một khi chiến bại, cường giả chiến thắng sẽ đảm nhiệm lĩnh chủ!
"Vù!"
Thanh sắc hồng quang xẹt qua phía chân trời, rất nhanh hạ xuống một đảo nhỏ. Nói là đảo nhỏ là so sánh với Minh Giới đại lục mà thôi. Nếu như so sánh Ngọc lan đại lục thì Ngọc lan đại lục chỉ có thể xem như một điểm nhỏ! Bất kỳ một đảo nhỏ nào trong tám mươi mốt Lĩnh đều có diện tích mấy trăm ngàn dặm.
Vừa hạ xuống, Lâm Lôi cùng Bối Bối hai người liền nhìn bốn phía.
Nơi đây, trời mênh mông, mặt đất hoang vu, người ở rất thưa thớt.
"Phi hành lâu như vậy, ta cũng không biết, hòn đảo này là đảo nào trong tám mươi mốt đảo nữa!" Lâm Lôi nhíu mày, Minh Hải rộng lớn quá mức. Lâm Lôi dọc theo đường đi, dựa vào một số điểm tham khảo đặc thù để phán đoán đại khái tuyến đường đi. Nhưng Minh Hải quá lớn, tuyến đường đi của mình chỉ cần lệch một chút, sợ rằng đã không bay đúng đến hòn đảo mình đã chọn.
Chỉ biết hòn đảo nhỏ ở dưới chân là một trong tám mươi mốt đảo.
Như vậy, Lâm Lôi mới có thể xác định phương vị của các đảo nhỏ, và đi tim không gian chi môn.
"Lão đại, việc này thực đơn giản, tìm người để hỏi là được. Nhưng người ở đây thực là ít. So với Minh Giới đại lục hoàn toàn khác xa." Bối Bối cau mày nói.
Lâm Lôi cười nói: "Có dũng khí đến Cửu U vực đều là cường giả, chỉ khoảng ngàn vạn người trên ức người. Trong phạm vi đảo nhỏ như thế này, có ít người cũng đúng thôi. Ta thấy rằng những người đó đều tụ tập trung tâm. Ai, bên kia có người!"
Mắt Lâm Lôi sáng lên.
Chỉ thấy ở xa xa có một nam tử tóc vàng phi hành cực nhanh.
"Nhanh, đi hỏi xem." Lâm Lôi, Bối Bối hai người như hai tia chớp, trong nháy mắt đuổi theo về phía chân trời.
Nam tử tóc vàng nhìn lại, không khỏi cả kinh: "Tốc độ thực nhanh! Không dễ chọc vào!"
Ở Cửu U vực, nói giết là giết ngay. Nam tử tóc vàng không dám chạy trốn, sợ rằng làm cho đối phương tức giận. Hắn lập tức dừng lại và đợi Lâm Lôi hai người đến. Lâm Lôi, Bối Bối đứng ở trước mặt hắn.
Nam tử tóc vàng với vẻ măt tươi cười nói: "Hai vị, không biết các ngươi có chuyện gì không?"
Bất quá hắn kinh ngạc, nhìn thoáng qua Lâm Lôi. Lâm Lôi vẫn duy trì long hóa.
"Đừng lo lắng." Bối Bối nói: "Chúng ta không phải tìm ngươi để gây phiền toái. Ta hỏi ngươi chuyện này? Đảo nhỏ này là đảo nào trong Cửu U vực vậy?"
Lúc này, Nam tử tóc vàng thở ra, hắn lập tức hồi đáp: "Đảo nhỏ là Liên Nham đảo trong Cửu U vực."
"Liên Nham đảo? Quả nhiên bay lệch hướng, kế hoạch là đến Diễm Cốt đảo." Trong đầu Lâm Lôi hiện lên bản đồ phương vị của tám mươi mốt đảo nhỏ, trong nháy mắt xác định vị trí mình đang đứng và biết mình cần đi theo hướng nào.
"Cám ơn." Lâm Lôi nói với nam tử tóc vàng.
"Bối Bối, chúng ta đi."
Lúc này Lâm Lôi, Bối Bối cũng không nghỉ ngơi, tiếp tục bay lên trời, bay cực nhanh theo hướng đông nam.
"Hô." Nam tử tóc vàng thấy Lâm Lôi hai người rời đi, lúc này mới thở ra một hơi. Khi tức long hóa của Lâm Lôi làm cho hắn kiêng kỵ.
Hòn đảo nằm ở trung tâm của Cửu U vực ... Diễm Cốt đảo!
Trên Diễm Cốt đảo, địa phương nổi tiếng nhất là Diễm Cốt sơn. Diễm Cốt sơn không phải nơi siêu cấp cường giả ở mà là không gian chi môn đi tới vị diện chiến trường. Mỗi lần vị diện chiến tranh, có một lượng lớn người đến đây để tới vị diện chiến trường.
Trên Diễm Cốt đảo, trời mênh mông, trên mặt đất có một căn nhà cổ bằng đá.
"Nhị ca, hôm nay, trên huyết chiến đài, nam nhân đầu bóng loáng có thực lực thực là mạnh. Ta thấy thành tựu về phương diện lôi điện pháp tắc, tối thiểu phải dung hợp ba loại huyền ảo." Hai hắc bào thanh niên phi hành giữa không trung, đồng thời nói về cuộc huyết chiến vừa mới xem.
"Thực là mạnh mẽ, hơn nữa hôm nay, hắn đã thắng sáu mươi trận rồi. Không biết có thể bách chiến bách thắng hay không." Một hắc bào thanh niên gầy gò cảm thán nói.
"Bách chiến bách thắng có tác dụng gì? Ngươi cho rằng, hắn có đủ dũng khí khiêu chiến Diễm Cốt lĩnh chủ sao?" Hắc bào thanh niên dáng vẻ yếu ớt, cười nhạo nói: "Huynh đệ chúng ta tới Diễm Cốt lãnh đã hơn một ức năm, bách chiến thắng cũng có không ít người, nhưng khiêu chiến Diễm Cốt lĩnh chủ mới phát sinh ba lần. Trong ba lần, ngươi cũng thấy thực lực của Diễm Cốt lĩnh chủ. Người khiêu chiến tuyệt đối có thực lực thất tinh yêu ma, thậm chí còn cao hơn một chút. Có thể còn mạnh hơn tên đầu bóng loáng, nhưng ... Đều là một chiêu đã bị giết! Ngay cả lực hoàn thủ cũng không có."
"Nhưng hiện tại, muốn khiêu chiến Diễm Cốt lĩnh chủ cũng không cơ hội, nghe nói Diễm Cốt lĩnh chủ tiến vào vị diện chiến trường."
"Vâng, đúng rồi. Vị diện chiến trường! Địa phương này, dù thất tinh yêu ma đi vào, cũng bị tàn sát. Bất quá một khi còn sống đi ra, là đã lập công lao. Được như vậy thì thực là sảng khoái. Nghe nói có cả chủ thần lực, cao nhất còn có chủ thần khí!" Hai gã hắc bào đàm luận, đều có chút hâm mộ.
Nguy cơ càng lớn thì thu hoạch lại càng lớn.
Nhưng ... Nguồn: http://truyenfull.xyz
Tuyệt đại đa số mọi người, nói tới vị diện chiến trường đều biến sắc, không dám tiến vào.
"Sao?" Hắc bào huynh đệ đột nhiên nhìn về phía trước.
Chỉ thấy hai đạo ảo ảnh trong nháy mắt xẹt qua bầu trời bao la, cực nhanh bay đến. Tốc độ cực nhanh, làm cho hắc bào huynh đệ có chút cảnh giác. Hai người hạ xuống là một thanh niên mặc trường bào màu xanh da trời cùng một thiếu niên đội mũ cảo.
Thanh niên mỉm cười nói: "Xin lỗi, xin hỏi hai vị một việc, các ngươi cũng biết Diễm Cốt sơn ở đâu không?"
Trên Diễm Cốt đảo có Diễm Cốt sơn, Lâm Lôi biết nhưng chưa đó bao giờ tới.
"Diễm Cốt sơn?"
Hắc bào huynh đệ đáy lòng run lên, trên mặt cố tươi cười.
"Diễm Cốt sơn, các ngươi bay theo hướng này khoảng hơn mười ngàn dặm. Từ xa đã có thể thấy một hỏa diễm sơn. Đó chính là Diễm Cốt sơn." Hắc bào thanh niên thấp béo cười, mở miệng.
"Cám ơn nhị vị."
Lâm Lôi cười và cùng Bối Bối cực nhanh bay theo hướng hắc bào thanh niên đã chỉ.
"Hô." Hắc bào huynh đệ nhìn nhau, trong đôi mắt lộ vẻ khiếp sợ.
"Lúc này tới Diễm Cốt sơn? Xem ra đi vị diện chiến trường, bất quá bây giờ muốn đi vào, cũng không đơn giản như vậy." Hai mắt hắc bào thanh niên thấp, béo sáng lên: "Nhị ca, ngươi nói xem, giữa hai người, ai là người có cùng cấp bậc với Cửu U lĩnh chủ?"
Lâm Lôi cùng Bối Bối theo chỉ phi hành không lâu, liền thấy ở phía xa một hỏa diễm sơn. Núi này cao chừng mấy vạn thước, mặc dù không bằng U Minh sơn. Nhưng trên một đảo nhỏ nên cũng xem như rất cao.
"Diễm Cốt sơn!" Hai mắt Lâm Lôi nheo lại.
"Bay một đoạn đường, cuối cùng cũng đến Diễm Cốt sơn." Bối Bối lộ ra tươi cười.
Lâm Lôi lập tức khôi phục hình người, hiện tại tạm thời không cần bay nhanh. Thấy Diễm Cốt sơn không lâu, Lâm Lôi hai người liền phi hành đi tới chân núi Diễm Cốt sơn! Diễm Cốt sơn đen nhánh, không có bất cứ thực vật gì khác, tựa hồ toàn bộ là đá màu đen.
Bên ngoài núi, xung quanh có ngọn lửa màu đỏ sậm.
Ngọn lửa màu đỏ sậm trải vô số năm mà không tắt. Dù cho Lâm Lôi đứng ở chân núi, cũng cảm thấy ngọn lửa màu đỏ sậm tản ra khí tức quỷ dị.
Lâm Lôi ngẩng đầu, nhìn đỉnh núi của Diễm Cốt sơn.
Phía sau ngọn lửa vòng quanh Diễm Cốt sơn, trên đỉnh núi có một tòa thành màu đen cực lớn. Xung quanh tòa thành màu đen cũng có ngọn lửa màu đỏ sậm.
"Vù! Vù!"
Lâm Lôi, Bối Bối hai người bay lên cao, chỉ chốc lát đã bay đến cửa của tòa thành màu đen. Tòa thành màu đen, nhưng cửa chính lại có màu đỏ tươi chói mắt. Chỉ cần nhìn cánh cửa, Lâm Lôi cảm nhận được một cổ khí tức giết chóc ập đến.
Canh cửa thành Tòa có hơn mười người. Tất cả đều mặc áo giáp màu đen.
"Người đâu dừng lại!" Một gã thủ vệ quát.
"Chúng ta muốn đi vào vị diện chiến trường." Lâm Lôi trực tiếp mở miệng.
"Các ngươi sao còn chưa tránh ra." Bối Bối nhưng là quát lạnh nói.
Hơn thủ vệ nhìn nhau, có chút khiếp sợ.
Thủ vệ vừa quát lên, vẻ mặt lập tức thân thiện, lập tức cười nói: "Nguyên lai hai vị đại nhân là muốn tiến vào vị diện chiến trường, không biết trong hai vị đại nhân, ai là Cửu U lĩnh chủ?"
"Cửu U lĩnh chủ?" Lâm Lôi cùng Bối Bối ngẩn ra.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Lôi hai người, tên thủ vệ kia có chút chau mày, nhưng vẫn nói tiếp: "Như vậy ... trong hai vị đại nhân, ai là Minh Giới phủ chủ?"
Lâm Lôi, Bối Bối thấy mờ mịt.
"Chúng ta muốn đi vào vị diện chiến trường! Ngươi nói Cửu U lĩnh chủ, Minh Giới phủ chủ làm gì?" Bối Bối không nhịn được, quát lên: "Mau dẫn chúng ta tới không gian chi môn. Để cho chúng ta tiến vào vị diện chiến trường, thời gian của chúng ta ít, không có thời gian để lãng phí với các ngươi!"
Hơn mười thủ vệ vừa có vẻ mặt tươi cười, giờ phút này sắc mặt chuyển lạnh lùng!
"Cút đi!" Một gã thủ vệ lạnh lùng, quát: "Còn đừng ở đây hồ đồ! Tiếp tục phá rối, đừng trách chúng ta vô tình!"
Lâm Lôi cùng Bối Bối nghe xong, liền sửng sốt.
Bối Bối không khỏi giận dữ: "Ngươi nói cái gì! Bây giờ hãy cho ta đi vào, ta không muốn cùng ngươi so đo, nếu không ..."
"Ta bảo các ngươi cút đi!" Thủ vệ lạnh lùng quát, trong tay đột nhiên xuất hiện một trường thương màu đen, lạnh lùng đâm tới Bối Bối. Trường thương màu đen đâm ra giống như giao long màu đen, không gian sinh ra sóng gợn. Nhưng là Bối Bối nhưng là trực tiếp dùng tay dễ dàng nắm được mũi thương.
Thủ vệ ngẩn người ra, phẫn nộ, muốn rút ra, nhưng lại không rút được.
Các thủ vệ khác cả kinh,
"Bối Bối chớ chọc bọn họ quá. Dù sao bọn họ cũng là là thủ hạ của chủ thần." Lâm Lôi truyền âm nói.
Bối Bối nộ nhìn chằm chằm thủ vệ này: "Nói cho ngươi biết, nếu như không phải nể mặt chủ thần, ta đã sớm giết các ngươi. Nói đi ... Tại sao không cho phép chúng ta đi vào?"
Thủ vệ cũng ý thức được thực lực của người đang đứng trước mắt, mặc dù bọn họ là thủ hạ của chủ thần. Nếu bọn họ giận dữ mà giết hắn. Hắn đã có oán thì cũng đã chết rồi. Hắn liền nói: "Hai vị đại nhân, không phải ta không để các ngươi đi vào. Thực sự không thể vào! Đây là quy củ của các chủ thần, vô số năm qua, vẫn chiếu theo quy củ này."
"Quy củ gì?" Lâm Lôi quát.
"Muốn mở không gian chi môn để tiến vào vị diện chiến trường. Phải là Cửu U lĩnh chủ, hoặc là Minh Giới phủ chủ. Lĩnh chủ hoặc phủ chủ, có thể dẫn theo một đám người đi vào. Nếu là thượng vị thần bình không tư cách tự tiện đi vào." Thủ vệ lập tức giải thích.
Lâm Lôi nhướng mày, hắn đã hiểu.
Trong vị diện chiến tranh, địa vị cao nhất chính là thống lĩnh, phủ chủ, lĩnh chủ. Chỉ có thống lĩnh mới có thể dẫn người đi vào, thượng vị thần bình thường không tư cách đi vào.
"Không trách chủ thần đã nói, trước tiên lão đại phải trở thành Cửu U lĩnh chủ, sau đó mới đi vào." Bối Bối nhìn về phía Lâm Lôi.
Lâm Lôi cũng nhớ lại câu nói kia của Tử Vong chúa tể đã đề cập qua.
"Như người nói, ta tìm được một vị Cửu U lĩnh chủ dẫn chúng ta đi vào, là được phải không?" Lâm Lôi hỏi.
"Đúng, đúng vậy." Thủ vệ liền nói.
"Nhưng còn quy củ nào khác nữa không?" Lâm Lôi hỏi tiếp.
Thủ vệ bổ sung nói: "Trong vị diện chiến trường, là chiến tranh giữa hai vị diện. Chỉ có thống lĩnh và binh lính bình thường. Cho nên thượng vị thần bình thường đi vào chỉ là binh lính mà thôi, phải nghe theo thống lĩnh. Không cho phép chạy loạn trong vị diện chiến trường! Hai vị đại nhân đi vào, cũng phải phục tùng và chịu sự an bài. Chỉ có thống lĩnh mới có thể một mình mang theo một đám nhân mã. Tùy ý ở trong vị diện chiến trường, tiến hành chiến đấu."
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.