Editor: Minori
Diệp gia.
Diệp Siêu nhìn hai bảng điểm đặt ở trước mặt, u ám nhìn Diệp Huy, "Tiêu chảy, phát sốt? Đây là nguyên nhân con từ hạng hai toàn khối, trượt xuống hạng hai toàn khối đếm ngược lên sao?"
Đúng vậy, Nhạc Thành mỗi khoá lập ra mười lăm lớp, mỗi năm tuyển sinh sẽ không vượt quá 450 người, thêm nữa khối lớp 11 đình chỉ học hơn 10 học sinh, hiện tại vừa lúc còn lại 437 người. Diệp Huy thi đậu thứ 436, tương đương với xếp thứ hai từ dưới lên —— đây cũng là dưới tình huống người cuối cùng vì một lý do gì đó mà bỏ thi các môn học khác sau bài thi Ngữ văn.
Như vậy thành tích vốn dĩ đã vô cùng khó coi, bây giờ càng bị Cẩu Lương xếp thứ hai số dương so thành mảnh vụn.
Diệp Huy không thể giải thích với bố mình rằng ở trong phòng thi hắn chịu đựng cơn đau quặn thắt từ dạ dày, cơ hồ muốn kéo quần thống khổ, hay là đầu váng mắt hoa không khoẻ, còn có thể thấy rõ vài dòng đề thi và đạt được hai trăm điểm đã là hắn có nghị lực mạnh mẽ rồi. Diệp Siêu cũng không tin tưởng, bởi vì hai ngày này ông liên tục kiểm tra ở bệnh viện, cũng không phát hiện ra thân thể có bất kỳ vấn đề gì, thậm chí không xuất hiện bệnh trạng mất nước nhẹ sau khi tiêu chảy.
Diệp Siêu chỉ cho rằng đây là cái cớ cho sự thất bại của hắn.
Cuối cùng, Diệp Huy chỉ có thể nói: "Bố, đây sẽ là lần cuối cùng, con hứa sau này nhất định sẽ không lặp lại sai lầm như vậy."
Diệp Siêu cũng không bị lời thề son sắt của hắn đả động, chỉ hỏi hắn: "Trước đó ta có hỏi con, con sai ở chỗ nào, bây giờ nghĩ ra rồi chứ?"
"Con —— bố, con không nghĩ Thích Trình nó vậy mà có thể giả bộ như vậy, trước kia nó bày ra vẻ yếu đuối đều là nó giả bộ cố ý muốn chọc tức con! Hơn nữa, khi nó ở Diệp gia biểu hiện vô dụng như vậy, vừa rời khỏi Diệp gia thì lại tỏa sáng rực rỡ, chuyện này khiến cho người ngoài thấy nhà chúng ta thế nào? Không biết còn tưởng rằng bố không chấp nhận nó, chèn ép nó, nó làm như vậy căn bản chính là không hề bận tâm Diệp gia có công nuôi nấng nó trong nhiều năm một chút nào!"
Vốn dĩ gương mặt Diệp Siêu đang lạnh lùng nghiêm túc khi Diệp Huy nói đến mặt mũi Diệp gia bị tổn hại, liền nhíu mày.
Diệp Huy trong lòng vui vẻ, đang muốn lửa cháy đổ thêm dầu, Diệp Siêu đã nhìn hắn cảnh cáo: "Đủ rồi, đừng nói nữa. Bố biết con muốn nói cái gì, Diệp Siêu ta tự nhận còn bao dung một đứa con riêng ưu tú hơn một đứa con trai ruột. Có thể khống chế nó hay không là vấn đề ta cần xem xét, không cần con bận tâm."
Diệp Huy giật mình, "Nhưng mà, bố ——"
"Xem ra, con vẫn không hiểu." Diệp Siêu không kiên nhẫn mà khiến hắn đi ra ngoài, "Hãy kiểm điểm một chút là Thích Trình thi được hạng hai làm Diệp gia mất mặt, hay là con, con trai ruột của ta thi được hạng hai đếm ngược, càng làm cho ta mất mặt!"
Diệp Huy hai mắt đỏ hoe, không cam lòng rời khỏi thư phòng, trong mắt hắn hiện lên sự oán hận!
Mà ở phía sau hắn, Diệp Siêu nhìn bảng điểm của Thích Trình mày vẫn luôn không có buông ra: đứa nhỏ Thích Trình này, không đơn giản như ông dự đoán......
Hệ thống cùng Cẩu Lương xem xong một màn này, thấy biển ý thức của Cẩu Lương lại bắt đầu rải hoa liền biết cậu đây là lại kiếm được khoản thu nhập thêm.
【 Hệ thống: Chủ nhân, bây giờ ngài bộc lộ mũi nhọn khiến cho Diệp Siêu đề phòng, thật sự không có vấn đề gì chứ? 】
【 Cẩu Lương nhướng mày: Chỉ cần khiến ông ta cho rằng ông ta đang nắm giữ điểm yếu của tôi trong tay là được. Cậu chờ xem, không lâu nữa, người phụ nữ kia sẽ tới đánh bài cảm tình. 】
【 Hệ thống:...... Ngài nếu có thể đem tâm trí đối phó Diệp gia xoay chuyển hồn lực phụ của túc thể dùng trêи nhiệm vụ, tôi chết cũng không hối hận. 】
【 Cẩu Lương cười lạnh: Trách tôi lâu sao? 】
【 Cẩu Lương: Nguyên chủ muốn cái gì, tôi có thể hoàn toàn nắm chắc thông qua hình ảnh phản chiếu trong hồn thể cậu ta. 】
【 Cậu ta muốn những kẻ đã hại mình phải trả giá lớn, cậu ta muốn đem Diệp Huy đạp dưới chân, khát vọng được Diệp gia cùng mẹ đẻ công nhận và quan tâm đến. Cậu ta bị Chiêm Vĩnh Triết tổn thương, yếu đuối muốn biến mất trước mắt đối phương, chuyện này tôi không thể làm được, nhưng tôi sẽ khiến Chiêm Vĩnh Triết hối hận về những việc đã làm. Việc này, tôi tự tin có thể làm được, thậm chí vượt mức hoàn thành. Thế nhưng mục tiêu thì sao? 】
【 Cho dù hình ảnh phản chiếu trong hồn thể không thể rút ra, thì chức năng hệ thống và đạo cụ thương thành không phải mở ra không có tác dụng thì cũng chính là hiệu quả rất thấp. Cho mấy người tìm kiếm nguyên nhân độ hảo cảm thay đổi, mấy người tăng ca thêm giờ nghiên cứu ra một đạo cụ cộng tình, nói là có thể cho tôi trải nghiệm hành trình tinh thần của mục tiêu khi độ hảo cảm thay đổi. Nhưng kết quả đâu? 】
【 Mất hiệu lực, trục trặc, tất cả đều do mảnh vỡ! Căn bản không có gì để dùng! 】
【 Tôi một người đơn thương độc mã đạt được độ hảo cảm +15 trong vài ngày, mấy người còn muốn chỉ trích thái độ làm việc chậm trễ của tôi ư? Hừ, Tiểu Tứ, cậu đừng giả chết với tôi, truyền đạt những lời tôi mới nói đến BOSS, một chữ cũng không cần sửa lại. Nói cho hắn, còn khiến cậu quanh co lòng vòng tới thúc giục tôi, chọc ông đây nóng nảy, tôi trực tiếp cắt cổ trở về trạm trung chuyển thời không, mấy người thích tìm ai tới công lược mục tiêu liền tìm đi! 】
【 Hệ thống run rẩy: Vâng, chủ nhân! Tuân lệnh chủ nhân! π__π 】
*
Cấp ba Nhạc Thành, đại hội thể thao mùa thu.
Thời điểm diễn ra đại hội thể thao của trường vừa khéo lại sát tuần thi tháng, đối với học sinh không cần tham gia thi đấu, tranh thủ thời gian thứ sáu hôm nay là việc vô cùng vui sướиɠ.
Nhưng đối với uỷ viên thể ɖu͙ƈ lớp 11-3 mà nói thì không thoải mái như vậy.
Mấy ngày hôm trước hắn sứt đầu mẻ trán, thật vất vả gom đủ hầu hết danh sách dự thi, còn lại danh sách cuối cùng là hai suất marathon 10,000 mét nam không ai muốn tham gia cả. Trước đó là Chiêm Vĩnh Triết và Diệp Huy đại diện lớp tham gia, nhưng mà Diệp Huy thời gian ngoại khóa gần đây đều nằm viện, Chiêm Vĩnh Triết sau một lần dự thi xuất hiện tình trạng đau ngực nôn mửa cũng không thể để hắn nhảy hố lửa.
Uỷ viên thể ɖu͙ƈ kiêm bộ phận công tác hậu cần hội thể thao, không thể tham gia. Hắn đã phiền não hai ngày rồi, sau lại không biết được ai chỉ điểm, tìm tới Thời Vũ.
Hắn vốn dĩ chuẩn bị một rổ to nói, từ năng lực cá nhân đến vinh dự tập thể, hy vọng có thể thuyết phục đối phương, nhưng không nghĩ tới mới ấp a ấp úng khó xử hai câu, Thời Vũ hơi trầm ngâm đã đồng ý rồi.
Uỷ viên thể ɖu͙ƈ cảm động đến rơi nước mắt, còn kém lôi kéo tay Thời Vũ kêu ba ba.
Cẩu Lương đang từ trong hộc bàn lấy ra một hộp bánh kem, thấy thế bỏ vào trong miệng một miếng, vừa hỏi: "Marathon 10,000 mét?"
Uỷ viên thể ɖu͙ƈ nhân cơ hội oán giận: "Đúng vậy, chính là chạy 25 vòng sân thể ɖu͙ƈ. Đội nữ đã bị hủy bỏ vì lần trước xuất hiện tình trạng lên cơn sốc, bây giờ chỉ còn lại đội nam. Haizz, theo tôi nói đây chính là phân biệt giới tính mà......"
"Còn một suất nữa à, vậy tôi sẽ tham gia." Cẩu Lương vừa lau bánh kem dính ngoài miệng vừa nói.
Thời Vũ và uỷ viên thể ɖu͙ƈ lắp bắp kinh hãi, ngay cả nhóm trước bàn không cẩn thận nghe được cũng tỏ vẻ kinh hãi. Lý Lâm Linh nhìn khuôn mặt trắng nõn của Cẩu Lương, nhỏ giọng nói: "Thích Trình đây không phải trò đùa, năm ngoái Chiêm Vĩnh Triết báo danh tham gia kết quả khó chịu mấy ngày không ăn được đấy."
Cẩu Lương mắt mèo mở to hơn, kinh ngạc nói: "Hắn bị thận hư à? Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong......"
Thời Vũ, uỷ viên thể ɖu͙ƈ, Trần Lý Bạch, Lý Lâm Linh: "......"
Chiêm Vĩnh Triết không cẩn thận đi ngang qua: "......"
Vẻ mặt vui mừng như vậy, nhất định là bọn họ suy nghĩ quá nhiều. =_=|||
Uỷ viên thể ɖu͙ƈ xấu hổ mà nói: "Nếu bạn học Thích Trình đã nói như vậy tôi sẽ đem danh sách nộp lên, coi trọng sự tham gia mà, ha ha ha."
"Tôi là người mà lớp cảm giác vinh dự kém như vậy sao? Nếu như đã tham gia đương nhiên là đứng hạng nhất rồi." Cẩu Lương nhướng mày, đặt tay lên Thời Vũ nói: "Bạn cùng bàn thân mến, lần trước là tôi tài nghệ không bằng người, thua cậu một điểm, lần này chúng ta bằng bản lĩnh của mình. Thế nào, có dám đánh cuộc với tôi không? Nếu tôi thua điều kiện tuỳ cậu nói, nhưng mà nếu tôi thắng, cậu phải tặng cho tôi bài thi nhiều hơn tôi một điểm kia, chơi hay không chơi?"
Một lời kia, cậu nói đến nghiến răng nghiến lợi.
"Có thể." Thời Vũ vẫn ôn hoà như mọi khi, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ bài thi, mở ra bài thi văn, hắn cười nói: "Cậu thắng, nó chính là của cậu. Nếu tôi may mắn thắng...... Hừm, yêu cầu của tôi cũng không cao, mang bữa sáng một tháng cho tôi là được.
Cẩu Lương nhìn chằm chằm tờ bài thi kia, bị vẻ mặt khoe khoang nào đó không thể giải thích ha ha.
【 Cẩu Lương: Hắn đang khiêu khích tôi sao, là khiêu khích sao, khiêu khích sao, muốn gây sự sao! (╬ ̄皿 ̄)凸 】
【Hệ thống: @^@】
Quay lại khung cảnh tại hiện trường Marathon 10,000 mét, các tuyển thủ đang hoạt động để làm nóng người trước khi thi đấu.
Lại nhìn về phía Cẩu Lương, cậu đang ung dung ngồi trước bàn uống nước.
Lý Lâm Linh và Trương Tiêu nhìn ở trong mắt, rất nóng vội. Hoa khôi trường, hoa khôi lớp một trái một phải giúp Cẩu Lương bóp bả vai, theo sống cánh tay, đãi ngộ này khiến các nam sinh khác nhìn đến xanh mặt. Có người không quen biết Cẩu Lương vừa hỏi, biết được đây là nhân vật phong vân trong vụ tỏ tình lớn toàn trường, lại xem quang cảnh này, biểu cảm kia thật là...... Một lời khó nói hết.
Lý Lâm Linh nói: "Thích Trình, hay là chúng ta uống ít đi, chẳng may lên sân đấu muốn nôn phải làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy đó." Trương Tiêu nói: "Cậu xem bạn học Thời Vũ, cậu ấy đã làm nóng người rồi, cậu một chút chuẩn bị cũng không có, chẳng may lại thua bởi cậu ấy thì sao?" Từ sau khi Cẩu Lương mang cho cô một vài món ngọt độc nhất vô nhị dành cho người giảm béo, thỏa mãn sở thích ăn đồ ngọt nhưng thể chất dễ béo của đồ tham ăn Trương Tiêu, sự cân bằng của cô đã nghiêng từ hot boy không thể tới gần về phía thiếu niên xinh đẹp ngây thơ hồn nhiên có má lúm đồng tiền.
Cẩu Lương khinh thường liếc nhìn Thời Vũ, cất giọng nói: "Các cậu chuẩn bị tốt tư thế kêu lên người chinh phục là được, tôi sẽ thua bởi cậu ấy ư? Hừ."
Tiếng còi tập trung vang lên, đánh gãy lời Lý Lâm Linh còn muốn nói.
Các tuyển thủ lên sân đấu, khi Thời Vũ đi qua cậu cúi đầu nói: "Biết cái gì gọi là "tôi sẽ thua bởi cậu ấy".flag* không? Thường thì cái này dành riêng cho cốt truyện vả mặt, tóm lại...... Cố lên nhé, bạn cùng bàn."
*Flag: ý chỉ việc hùng hồn nói trước chuyện gì đó, nhưng kết quả lại ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như "nói trước bước không qua."
Cẩu Lương: "......"
Mẹ khϊế͙p͙, bằng hai câu nói thì nghĩ rằng sẽ chọc giận cậu ư? Hừ —— cậu còn một bộ ăn liền này!
【 Hệ thống bị biển ý thức bốc cháy lên ngọn lửa nướng đến không cửa lên trời không đường xuống đất: 〒▽〒 】
"Sẵn sàng —— chạy!"
Tiếng còi vang lên, Cẩu Lương giống như viên đạn nhỏ xông về phía trước Thời Vũ, cũng quay đầu lại ném cho hắn một ngón cái chỉ xuống dưới tỏ vẻ khiêu khích.
【 Hệ thống nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm độ hảo cảm: Chủ nhân, ngài kiềm chế việc tìm đường chết đi. 】
Ngoài đường băng, tiếng cố lên ngay từ đầu liền bốc cháy lên, Cẩu Lương tai thính mà nghe thấy "Thích Trình cố lên!" "Thích Trình tuyệt nhất!" "Lớp 11-3 thật phi thường!" Trong tiếng hô khẩu hiệu, cậu nhìn về phía phát ra âm thanh vẫy vẫy tay gửi ra mấy nụ hôn gió, lập tức lại khiến cho hoa khôi trường, hoa khôi lớp cầm đầu đám hủ nữ thét chói tai. Nhưng chính sự phân tâm như vậy, dường như có một bóng hình đang slow motion lướt qua bên cạnh cậu, cũng để lại cho cậu một biểu cảm (^_^).
Cẩu Lương:...... Chờ cậu đem biểu cảm (^_^) xé xuống lại tới với hắn!
Một vòng, hai vòng, ba vòng...... Sau mười vòng, ngay cả những học sinh chuyên thể ɖu͙ƈ được tuyển chọn đặc biệt cũng chạy chậm lại ở các mức độ khác nhau để bảo toàn thể lực, trong sân chỉ còn lại hai tuyển thủ vẫn duy trì tốc độ chạy và không ngừng tranh giành muốn nhanh hơn đối phương một bước, chính là Cẩu Lương và Thời Vũ đến từ lớp 11-3.
Giáo viên thể ɖu͙ƈ đang ở ngoài đường băng đuổi theo bọn họ gân cổ lên kêu: "Thả chậm tốc độ, bảo toàn thể lực! Chạy chậm một chút!" Thấy bọn họ hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, đành phải sắp xếp người đưa nước khoáng cho bọn hắn nhuận cổ họng.
"Thích Trình cố lên!"
"Thời Vũ thật đẹp trai đi!!"
Trong tiếng thét chói tai có nhan cẩu* không quen biết bọn họ sôi nổi liền hỏi thăm tin tức người bên cạnh, những câu nói tương tự "Cậu ấy chính là Thích Trình, thật xinh đẹp quá đi! Các cậu chẳng lẽ không cảm thấy nhan sắc của cậu ấy và Thời Vũ rất xứng đôi sao?!" ngẫu nhiên hỗn loạn lên. Thời Vũ đi ngang qua bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn đám người che miệng dậm chân kêu gào "tuấn công mỹ thụ", lại nhìn dáng người mạnh mẽ của Cẩu Lương ở phía trước cách đó không xa, ngay sau đó tốc độ nhanh hơn.
*Nhan cẩu: ý chỉ người không ưa nhìn nhưng lại rất quan tâm đến vẻ ngoài của người khác, thích những người có ngoại hình ưa nhìn, đẹp trai hoặc xinh xắn.
Trêи đường băng, mồ hôi rơi, bước đi như bay.
Vận động kịch liệt hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến biểu cảm khuôn mặt và giá trị nhan sắc của Cẩu Lương và Thời Vũ, điểm này thành công khiến cho bọn họ và những tuyển thủ dự thi khác hoặc nhăn mặt, hoặc vẻ mặt dữ tợn phân tách ra hai cái thế giới khác.
"Cố lên!!"
"Vượt qua một vòng!"
"Hai vòng!!"
"Ba vòng —— a a a, giải quán quân chắc chắn chúng ta lấy rồi! Thời Vũ cố lên!! Thích Trình cố lên!! Lớp 11-3 thật phi thường! Thời Vũ Thích Trình thật phi thường!!"
Nam sinh truyền khăn bông hoặc đưa nước đuổi theo bọn họ trong chốc lát đã mệt thảm, nhìn các mỹ nữ bên cạnh vì Cẩu Lương và Thời Vũ reo hò cổ vũ, nằm liệt trêи mặt đất ngửa mặt lên trời khóc lớn: Thời điểm Thượng đế tạo người thiếu hắn một khuôn mặt QAQ. Mà các bạn học nam thấy rõ hơn hắn đã bắt đầu đặt cược, đánh cuộc là rốt cuộc Thích Trình thắng hay là Thời Vũ tốt hơn.
Một vòng cuối cùng!
Gió gào thét từ bên tai lướt qua, Cẩu Lương vẫn luôn dẫn đầu ở xa xa bỗng nhiên cảm giác được có một người khác kéo gió bên người, cậu quay đầu liền thấy Thời Vũ gật đầu mỉm cười với cậu, há mồm nói: "Tôi đi trước một bước."
Ngay sau đó, Thời Vũ tăng tốc lao tới vòng cuối cùng!
Cẩu Lương nheo mắt lại, tăng tốc chạy theo, hai người ngươi truy ta đuổi, ngươi trước ta sau, ai cũng không bằng lòng nhường một bước.
—— đích đến liền ở trước mắt, trọng tài cầm cờ đỏ trong tay đã giơ lên cao, tùy thời chuẩn bị người về nhất liền vung xuống.
Cẩu Lương lại liếc nhìn Thời Vũ lần nữa đuổi tới bên cạnh, đột nhiên vừa nhắc tới, còn muốn tăng tốc, gân chân bỗng nhiên bị chuột rút, cậu lảo đảo một chút, đột nhiên ngồi xổm xuống nhăn mày ôm mắt cá chân của mình.
Thời Vũ giật mình, hắn đã vượt qua Cẩu Lương liền ngừng lại, giáo viên ngoài đường băng luôn sẵn sàng ứng phó trường hợp khẩn cấp còn nhanh hơn hắn một bước đi tới bên cạnh Cẩu Lương, ngồi xổm xuống hỏi: "Làm sao vậy, em vẫn ổn......" Lời còn chưa dứt, lại thấy Cẩu Lương mặt đầy nhăn nhó đột nhiên lộ ra gương mặt tươi cười vô cùng rực rỡ với ông, bày xong động tác xuất phát nhảy lên chạy, nhanh chóng vượt qua ông, bằng tốc độ rất nhanh nhắm về đích đến.
Thời Vũ: "......"
Quần chúng đang rất khẩn trương: "......"
Giáo viên đã xông lên chuẩn bị cứu viện: "......"
Tiếng còi vang lên, cờ đỏ vung xuống.
Cẩu Lương quay đầu, nhìn về phía Thời Vũ đã vượt qua những người khác bốn vòng vững vàng là người thứ hai mà thả chậm tốc độ chạy về đích, không để ý tới các bạn học thúc giục hắn tiếp tục đi đừng dừng lại, cười nhỏ nghênh với đối phương.
"Binh bất yếm trá*, đã đánh cuộc thì phải chịu thua nha, bạn cùng bàn thân mến."
*Binh bất yếm trá: chiến đấu bất chấp thủ đoạn.
Trong mắt Cẩu Lương ranh mãnh và đắc ý, má lúm đồng tiền thật sâu đầy vui vẻ, nụ cười rực rỡ, như thể ánh nắng chiều tà cũng không bằng. Thời Vũ hơi mím môi, thấy nụ cười như vậy, cũng vô thức lộ ra ý cười.
【 Đinh, cập nhật độ hảo cảm của mục tiêu, độ hảo cảm hiện tại: +35. 】
*
Hội thể thao kết thúc, lớp 11-3 thắng lợi trở về, trêи mặt mỗi người đều là vẻ mặt vui sướиɠ—— ngoại trừ Diệp Huy, nhưng cũng không quan trọng.
Uỷ viên thể ɖu͙ƈ ở trêи bục lần nữa công bố thứ hạng của học sinh đã làm vẻ vang cho lớp, Cẩu Lương đặt hết hộp này đến hộp trái cây khác lên bàn. Một lần mà nhận được hai mươi điểm độ hảo cảm, dưới tâm trạng rất tốt, Cẩu Lương nhìn Thời Vũ thuận mắt cực kỳ, chẳng những chủ động chia sẻ đồ ăn của mình, còn liên tục mỉm cười với hắn. Ngay cả Trần Lý Bạch vẫn luôn không cho sắc mặt tốt, đều được cậu cho một quả táo.
Lý Lâm Linh vừa ăn vừa khen ngợi: "Thật ngon! Thích Trình cậu mua ở đâu vậy, vì sao cậu có thể mua được trái cây ngon như vậy, có bí quyết gì không? Chỉ tớ đi ~"
"Loại chuyện này không chỉ dựa vào thị lực còn phải dựa vào thiên phú." Cẩu Lương từ chối yêu cầu to lớn của hoa khôi trường một cách vô tình, vừa vui sướиɠ đem chiến lợi phẩm thu được —— bài thi môn Ngữ văn với chữ viết sáng sủa bỏ vào cặp sách, vừa tâm trạng tốt mà nói: "Chẳng qua, tâm trạng của mọi người hôm nay đang vui. Các cậu nếu là đồng ý, đêm nay đến nhà tôi, chúng ta làm một bữa lẩu, tôi tự mình xuống bếp!"
"Oa, được nha được nha!"
Lý Lâm Linh hẳn là người đầu tiên vỗ tay.
Trương Tiêu cũng có chút kϊƈɦ động, nhưng vẫn nói: "Có làm phiền cô chú không?"
"Không sao, tôi sống một mình, chỗ này đủ rộng rãi cho các cậu lăn lộn." Cẩu Lương đứng lên vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người, nói: "Các cậu đều nghe được rồi đó. Người nghe đều có phần, tôi rất hoan nghênh ai nguyện ý đến, hai người đẹp hỗ trợ đếm số người nhé. Các cậu chỉ cần mang hai chân và một cái miệng là được, a, đúng rồi. Bạn Diệp Huy, cậu đau bụng đã nửa tháng rồi, bữa lẩu này đồ ăn có tính kϊƈɦ thích như vậy tôi không mời cậu được rồi, chúc cậu sớm ngày bình phục nha."
Cẩu Lương ném cho hắn một nụ cười.
Diệp Huy lập tức thay đổi sắc mặt, siết chặt nắm tay nhịn nửa ngày mới không công kϊƈɦ tại chỗ, chỉ cười lạnh nói: "Bạn học Thích Trình thật đúng là cầm được thì cũng buông được, cũng không biết bạn học Chiêm Vĩnh Triết có đồng ý đi hay không."
Hắn dẫn lửa lên người Chiêm Vĩnh Triết, quả nhiên người sau vốn dĩ còn mang mặt cười chớp mắt cứng đờ, các bạn học khác theo bản năng cũng quên tính hướng của Thích Trình có vấn đề, trong lúc nhất thời cũng xấu hổ.
Cẩu Lương cười lớn.
"Bạn học Chiêm đồng ý nhận lời, tôi tự nhiên sẽ hoan nghênh." Cẩu Lương đặt chiếc nĩa bạc nhỏ dùng để ăn dâu tây, va chạm với hộp đồ ăn thuỷ tinh phát ra tiếng vang trong trẻo, cậu nói: "Vấn đề này không cần bạn học Diệp Huy bận tâm. Tôi một, chưa bao giờ cầm tay bạn học Chiêm, hai chưa từng hôn môi hắn, như thế nào bạn học Diệp Huy nói như thể tôi bội tình bạc nghĩa với bạn học Chiêm vậy."
Lý Lâm Linh là người đầu tiên không nhịn được cười thành tiếng.
"Vốn dĩ không phải một hai phải mời ai tới, nhưng tôi cũng không muốn phụ lòng mong đợi của bạn học Diệp Huy muốn xem kịch vui có phải hay không? Con người của tôi đối đãi người bệnh vẫn rất khoan dung. Bạn học Chiêm, nhớ là nhất định phải tới nha, miễn cho ai đó dường như có vẻ chột dạ."
Cẩu Lương cười như không cười liếc nhìn Diệp Huy, vừa lòng khi thấy bộ dáng hắn bị mình làm cho choáng váng đến mức không còn gì để nói.
Cẩu Lương trận đầu đắc thắng, đắc ý vỗ bả vai Thời Vũ người không để ý đến chuyện bên ngoài một lòng chỉ đọc sách thánh hiền nói: "Này, thủ hạ bại tướng, lát nữa tan học cậu đừng về nha. Bữa ăn hôm nay, cậu...... Chính là nhân vật chính đấy."
Thời Vũ bật cười, gật đầu đồng ý.
Khuôn mặt tươi cười của Cẩu Lương lập tức phóng đại hai lần, đem địa chỉ và chìa khóa dự phòng ném cho Lý Lâm Linh, còn bản thân đi trước chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Trần Lý Bạch rất thành thật tiếp đón uỷ viên thể ɖu͙ƈ cùng nhau đi hỗ trợ, Thời Vũ nghĩ nghĩ, cất sách, cũng đứng lên đi theo. Cẩu Lương đem cặp sách ném trêи vai, dẫn theo đội quân bộ đội hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang rời đi.
【 Vẻ ngoài ngọt ngào của Cẩu Lương ngay phía sau điểm mù lớn thông qua trình tự mắt: Hôm nay tôi muốn rửa mối nhục xưa! (╬◣д◢) 】
【 Hệ thống:...... Chủ nhân cố lên ^v^】