Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 18: Buổi xem mắt bất thành



Beta bởi letterscent (๑'∀'๑)

===

Dì Bách, host của một chương trình hòa giải trong nhà ngoài phố dài kỳ của đài truyền hình địa phương, đồng thời là một cán bộ dân phố, sở trường là chuyện lớn bé gì cũng làm ầm xong rồi chửi um lên. Vừa nhìn đã biết đây là một người đàn bà chua ngoa, trình độ không bao nhiêu nhưng mồm mép ngụy biện, không dễ để cho ai leo lên đầu lên cổ.

Chân dung thím Bạch ngày đó đã phai mờ trong tâm trí Hồ Lại. Nhưng nếu Vương Phương Viên không bịa chuyện, chắc chắn bà ấy không phải trông như thế này.

Tóc được bới lên tỉ mỉ, nụ cười lịch sự chuẩn mực, vùng cằm và khóe mắt cũng được dao kéo cho trẻ trung hơn. Quần áo từ trên xuống dưới toàn là hàng hiệu, ngay cả túi xách đặt trên bộ sô pha trong phòng ăn riêng hôm nay cũng vậy. Thoạt nhìn, thím Bạch trông giống giám đốc kinh doanh của một công ty bảo hiểm. Hồ Lại không hề thích ánh mắt săm soi của bà ấy, cứ nhìn chằm chằm từ đầu đến chân như thể đang ước lượng xem cô đáng giá bao nhiêu.


Nhận thấy ánh mắt thím Bạch lóe lên một chút không vui khi thấy mình xuất hiện, Hồ Lại rất chi là đắc ý.

Nhớ lời mẹ dặn phải ăn mặc đẹp nên Hồ Lại vâng lời trang điểm rất tử tế, son đỏ nổi bật, phấn nhũ bling bling, chuốt eyeliner sắc lẻm. Nói thật style này vào club trông còn hiền chán, nhưng đi đâu ban ngày thì lại thành ra hơi lố. Không biết người khác thế nào chứ ngay cả Hồ Lại cũng còn không thích. Vậy thì chắc chắn phụ nữ U60 truyền thống càng không vừa mắt hơn, nhưng có lẽ trai thẳng sẽ thích.

Hồ Lại cố tình muốn gây sự, có điều cô cũng ý thức được rằng mình chỉ được gây sự trong khuôn phép, tuyệt đối không được làm bẽ mặt Vương Phương Viên. Nếu đã trang điểm lồng lộn thì áo quần phải nghiêm chỉnh bù lại, bằng không người mẹ thân yêu sẽ cắt tiết cô.


Vậy phải thế nào đây? Hồ Lại dứt khoát chọn một set đồ công sở, quần tây áo sơ mi đen khoác thêm blazer và đi giày cao gót, đúng chuẩn phụ nữ hiện đại mạnh mẽ thành đạt.

Trước khi ra khỏi nhà, Hồ Lại còn nán lại trước gương tập bắt chước một vài động tác và biểu cảm của Dương Hồi mà cô cho là ngầu, ái chà, hơi bị giống đó nha.

Hồ Lại không quên hỏi tuổi anh chàng họ Hứa sắp gặp. Khi nghe mẹ bảo anh ta tầm hai chín ba mươi, Hồ Lại yên tâm hơn nhiều. Nói chung, hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ cô chọn hôm nay hoàn toàn phù hợp để thị uy những tên đàn ông trên 25 tuổi có máu gia trưởng.

Phụ nữ trung niên chắc chắn sẽ ngứa mắt với lối trang điểm đậm thế này, trai thẳng lại ngán kiểu phụ nữ có tác phong lãnh đạo quá mạnh mẽ vì sợ cưới về bị vợ lấn lướt, mất đi tiếng nói trong gia đình.


Hoàn hảo.

Người cha Hồ Dược thân yêu cũng phải ngoảnh lại nhìn Hồ Lại tới mấy lần.

Đây là con gái tôi sao? Ôi chao, suýt tí nữa thì không nhận ra.

Con gái trong mắt cha bao giờ cũng tuyệt vời nhất, mặt mày Hồ Dược hí ha hí hửng.

Vương Phương Viên không ngờ mình dặn con gái sửa soạn, nó lại sửa soạn thành ra thế này, trịnh trọng như đi dự tiệc, nhưng ít ra thì nó cũng…nghe lời. Vì thế bà không thể trách móc gì được.

Anh chàng họ Hứa mà thím Bạch dắt đến nhìn thấy người đẹp thì ngây ra như phỗng.  Nhan sắc đối tượng xem mắt hôm nay ăn đứt hoàn toàn mấy cô hotgirl mạng nhạt nhẽo.

Thím Bạch sững sờ khi thấy con trai mình trố mắt ngắm con gái nhà người ta, tuy cô bé này mặt mũi không tệ, lại là con của một người bạn nhưng trong bụng bà cũng đang không mấy vui vẻ.
Không riêng gì thím Bạch, trong mắt rất nhiều bà mẹ khác, mấy cô gái trẻ nếu không phải là hồ ly tinh đến bắt mất hồn vía con trai mình thì cũng là cọp mẹ đè đầu cưỡi cổ, ăn hiếp cục cưng mình chăm bẵm bấy lâu nay. Nếu trông đoan trang hiền thục —— có nét vợ hiền dâu thảo còn đỡ, các bà sợ nhất mấy cô tân thời hở hang lòe loẹt.

Không sai, cô nào có vẻ nhu mì nết na thì mới được tính là ưa nhìn, còn ai rạng rỡ tự tin lại bị xem là lẳng lơ hư hỏng. Về phần Hồ Lại, thím Bạch đánh giá cô khá là không đoan trang.

Hôm nay thím Bạch dẫn con trai tới đây quả thật là có ôm mộng mai mối cho đôi trẻ. Gia thế Vương Phương Viên giàu có, hai vợ chồng lại chỉ có một cô con gái rượu nên cưng chiều hết mực. Trong ký ức của bà, Hồ Lại không chỉ xinh xắn mà tính cách còn xởi lởi. Lần này con trai mình về nước, thím Bạch muốn nhân dịp này tìm một nhà biết rõ hoàn cảnh để lo liệu việc cưới hỏi cho con trai, sớm có cháu bồng.
Nào ngờ đúng như câu nói: Con gái qua mười tám lột xác hoàn toàn…… Cản không nổi.

Cả bữa cơm, thím Bạch cứ băn khoăn hết chuyện này đến chuyện kia, nào thì con bé này đẹp như vậy hẳn là phải có nhiều người yêu cũ lắm đây, chốc chốc chuyển qua lo sợ lấy về xong con trai mình bị nó ăn hiếp coi thường, sau đó lại ngại tính cách nó cứng cỏi quá không chịu xuống nước về nhà chồng làm dâu.

Hồ Lại nào biết thím Bạch nghĩ gì trong đầu, nếu cô biết, sẽ tốt bụng khuyên nhủ một câu: Thím à, thím nghĩ quá nhiều rồi, cơm chưa ăn được mấy miếng, mặt trời còn chưa xuống núi đã mộng mị chuyện đâu đâu.

Thật ra Hồ Lại không quá ác cảm anh Hứa, người này trông có vẻ tử tế hiền lành. Nghe nói năm nay 29 tuổi nhưng nhìn trẻ hơn tuổi thật một chút. Tuy không bô giai bằng mấy anh người yêu cũ nhưng dáng người cũng cân đối. Ngoại trừ lúc đầu trơ ra nhìn mình sỗ sàng thì sau đấy cũng không bày đặt gắp thức ăn hay làm gì quá xấu hổ. Mỗi lần thím Bạch mở máy hát tâng bốc con trai cưng lên chín tầng mây, anh ta đều đỏ mặt khiêm tốn vài câu.
Con trai quá chính trực, báo hại bà mẹ phiền lòng không thôi. 

Sau khi cơm no rượu say, người lớn bắt đầu ôn chuyện. Thím Bạch đi vào chủ đề chính, ướm hỏi: “Cháu Hồ, nghe mẹ bảo cháu làm bên ngành công nghiệp game, thường xuyên phải tăng ca đúng không?”

Hồ Lại lễ phép cười, đáp: “Vâng, cháu làm ở Viện khoa học kỹ thuật Côn Luân”.

Thím Bạch không hay chơi game, điện thoại chỉ sử dụng WeChat, mua hàng trên Taobao, xem Douyin là chủ yếu. Đúng là nghe tên công ty này hơi quen quen, nhưng trong con mắt những người thuộc thế hệ của thím Bạch, đã là công ty game thì đều không phải chỗ làm tốt. Bà chân thành khuyên bảo: “Ôi chao, vất vả quá. Con gái không cần bán mạng như vậy đâu, ứng tuyển vào biên chế nhà nước hoặc đi làm giáo viên đã là tốt lắm rồi”.

Thím Bạch không biết Viện khoa học kỹ thuật Côn Luân nhưng con trai bà không thể nào không biết. Anh Hứa vội nói: “Côn Luân thuộc top 500 công ty lớn nhất nước đấy mẹ, chính sách đãi ngộ dành cho nhân viên tốt cực kỳ. Bây giờ khác xưa nhiều rồi mẹ ạ, giáo viên hay công chức ai cũng làm việc bán mạng cả thôi. Chính ngay bạn con là công chức nhà nước đây, có mấy khi về đúng giờ đâu, tăng ca suốt. Giáo viên càng khỏi phải nói, còn bận rộn hơn gấp trăm lần”. Ẩn ý mấu chốt nhất là anh ta cũng muốn xin vào làm ở Côn Luân nhưng không xin được.
Thím Bạch lạnh nhạt liếc con trai, tỏ ý không hài lòng.

Thế này là sao đây?

Hai bên còn chưa đâu vào đâu, quý tử đã xoắn lên nói giúp người dưng, làm bẽ mặt mẹ nó ngay giữa bàn tiệc. Đúng là chả nhờ cậy được gì.

Hồ Lại khẽ mỉm cười, cho một muỗng thịt cua chan giấm vào miệng, phải có thức ăn lấp lại cô mới không phun ra sáu chữ “liên quan đếch gì tới bà” và nhiều câu đặc sắc khác nữa.

Hồ Lại có thể im lặng, nhưng Vương Phương Viên thì không, vội vàng đỡ lời: “Đúng đúng đúng, tôi cũng nghĩ y như bà. Con gái vẫn nên an phận thì hơn, không cần xông pha bươn chải quá làm gì, trong nhà đâu phải thiếu tiền gì cho cam”.

Thím Bạch gật gật đầu, nói: “Chuẩn đấy, chuyện quan trọng nhất của đời con gái là tìm cho mình một tấm chồng tốt, sinh vài đứa con kháu khỉnh”.
Bệnh vê lờ.

Tới đây Hồ Lại đã hơi sôi máu, lặng lẽ liếc cha mình xong lại quay sang liếc mẹ.

Hồ Dược đưa mắt nhìn Hồ Lại trấn an, mẹ cô nghe vậy cũng không còn về phe thím Bạch nữa.

Đối với Vương Phương Viên mà nói, có con là một việc vô cùng nguy hiểm. Thật ra trong thâm tâm bà không muốn con gái của mình mang thai, đằng này nhà bên kia còn bóng gió đòi “vài đứa”, hệ số rủi ro phi thẳng lên trời.

Hồ Lại không trả lời, thím Bạch còn tưởng là cô ngại. Ăn thêm vài gắp nữa, bà buông đũa hỏi: “Cháu Hồ năm nay cũng 25 rồi, định khi nào kết hôn đây? Càng lớn tuổi càng khó kiếm chồng, đừng chần chừ nữa”.

“Kết hôn? Kết hôn gì chứ ạ? Cháu còn chưa chơi đủ kia mà. Ít nhất phải để sau 35 tuổi mới bàn đến chuyện cổ lỗ sĩ này”.

Còn chưa chơi đủ thường là lời thoại bên phía nhà trai, thím Bạch rất không vui, “Con gái con lứa ai lại nói năng bỗ bã như vậy, lỡ đâu người khác nghe được lại tưởng cháu là loại ăn chơi đua đòi thì làm thế nào?”
“Vui vẻ tận hưởng cuộc sống còn phải chia thành từng loại sao ạ? Thím Bạch à, chỗ này không có người ngoài, chỉ có thím và cậu Hứa đây. Chúng ta đã sớm biết nhau, hơn nữa thím còn là bạn tốt của mẹ cháu, chắc chắn thím sẽ hiểu cháu là người như thế nào. Còn người ngoài nghĩ gì thì kệ họ, chẳng lẽ cứ ngồi sợ hôm nay họ nghĩ thế này, ngày mai lại sợ họ nghĩ thế khác. Người dưng nước lã rỗi hơi đi xầm xì chỉ trỏ cuộc sống của người ta, chẳng phải có bệnh thì là gì? Cậu Hứa, cậu nói thử xem có đúng không?” Nếu không vì ngán khả năng cha mẹ bắt phải giải thích tường tận vì sao lại biết CLB Bạch Mã và chuyện “chăn vịt” thì Hồ Lại rất sẵn lòng phổ cập kiến thức cho thím Bạch tới nơi tới chốn.

Cậu Hứa nghe điểm danh đến mình liền cười tủm tỉm, người đẹp nói gì cũng chí phải. Bình thường có người thì kêu tên, có người thì gọi là anh Hứa, nhưng đây mới là lần đầu tiên nghe ai đó gọi mình là cậu Hứa, vừa lạ vừa vui tai.
Thím Bạch thấy sắt không rèn nổi thành thép thì bực bội vô cùng.

Thằng ngốc, không nhận ra con nhỏ này chỉ cây dâu mắng cây hòe, châm chọc mẹ ruột của anh hay sao.

Còn ở đó mà cười! Biết thế tôi đẻ cục xá xíu ra ăn còn sướng hơn!

Hồ Lại đi chuyến này là để giữ mặt mũi cho Vương Phương Viên nên cũng không tiện đôi co ăn thua đủ với thím Bạch. Chắc chắn mẹ cô sẽ nói cho dù người lớn có thế nào thì vẫn là người lớn, vì thế tuy trong bụng không phục nhưng ngoài mặt Hồ Lại vẫn giữ nụ cười lịch sự, rót cho thím Bạch tách trà gừng. “Bữa nay dùng toàn là cua, tính hàn nhiều, thím uống chút trà gừng cho ấm bụng. Nhà hàng này pha khá ổn, vị thanh ít ngọt”.

Hồ Lại thích ăn cua, đầu bếp chỗ này chế biến món ăn không mặn không ngấy rất hợp khẩu vị của cô, chưa kể vì chán phải trả lời thím Bạch nên cả buổi Hồ Lại chỉ vùi đầu ăn, sức ăn lớn hơn ngày thường nhiều.
Nhìn thấy Hồ Lại miệng nhai tay gắp không ngừng, ăn cua nhanh thoăn thoắt, thím Bạch tỏ vẻ muốn tốt cho cô, mở miệng khuyên: “Cháu Hồ, con gái nên ăn cua lông ít thôi. Cua tính hàn nhiều không tốt cho cơ thể, ảnh hưởng tới sau này”.

Ảnh hưởng như thế nào bà không nói rõ, nhưng những người ngồi ở đây đều hiểu được.

Hồ Dược nghe vậy liền chau mày, cảm thấy thím Bạch nói năng không biết chừng mực.

Chủ yếu hôm nay đến là để vợ mình thăm bạn cũ, dùng một bữa cơm thân mật tâm sự chuyện xưa; sẵn thấy tuổi tác con cái hai gia đình không chênh lệch lắm nên dẫn bọn nhỏ theo, biết đâu đôi trẻ có duyên tiến tới thì cũng xem như một công đôi việc, chứ nào đã chắn mẩm sẽ kết thông gia. Còn chưa đâu vào đâu bà Bạch này đã làm như bà ta là mẹ chồng của con gái mình không bằng, làm trò cho ai xem vậy? Thành thật mà nói thằng bé Hứa này không tệ, nhưng vẫn không xứng với con gái của ông.
Vốn cưng con gái như trứng mỏng nên lúc nghe mấy câu hỏi của thím Bạch, Hồ Dược đã thấy bà này quá mức săm soi, tới khi bà ta nhắc đến việc sinh con ông càng mất hứng hơn. Nhưng đây là bạn của vợ mình, bà xã còn chưa nói gì thì mình cũng không tiện lên tiếng.

Hồ Dược không phải người cạn nghĩ. Cho dù bực bội, ông cũng sẽ không thể hiện tâm trạng lên mặt.

Hồ Lại không tỏ vẻ gì, ngược lại còn mừng thầm trong bụng. Thím Bạch càng làm lố, cô càng có dẫn chứng thuyết phục để né những lần xem mắt sau này mẹ sắp xếp.

Hồ Lại thản nhiên đáp: “Chuyện tương lai sau này lại tính, mà cũng không sao cả, dù gì cháu cũng không định sinh con. Trung Quốc đông dân như vậy, ai thích sinh thì sinh đi. Cháu xin kiếu”.

Nghe tới đây thím Bạch càng sửng sốt hơn. Con gái thời nay sao lại có những suy nghĩ đi ngược lề lối thế này?
Bà đặt ly xuống, nói: “Nếu ai cũng nghĩ như cháu, chẳng phải Trái Đất sẽ sớm diệt vong sao?”

Ối giời ơi, đậu má.

“Ai thích có con thì cứ sinh thôi, đó là chuyện của họ, còn cháu thì không. Ngày nào cháu cũng tiết kiệm nước, tránh cho Trái Đất phải đương đầu với hạn hán khắc nghiệt. Vậy nên là, mỗi người chỉ cần lo việc của mình là đủ, can thiệp vào cuộc sống của người khác làm gì. Thím à, nếu thím lo cho dân số toàn cầu như vậy, sao chỉ sinh mỗi mình cậu Hứa thế ạ?”

Anh chàng Hứa cũng cảm thấy mẹ mình nói quá dông dài lan man. Ở Mỹ một thời gian nên anh ta hiểu rằng hiện nay có rất nhiều người phụ nữ không muốn có con vì chi phí thai sản quá cao. Cá nhân anh ta thấy chuyện sinh đẻ có hay không có đều được, dù sao người sinh không phải là mình.

Chẳng cần là người nhạy bén thì anh ta cũng sớm nhận ra mẹ mình làm mất lòng nhà bên kia nên vội vàng nói mấy câu bông đùa ngớ ngẩn cứu vãn tình hình.
Chầu này cả chủ lẫn khách đều không vui.

Ai không vui mặc họ, Hồ Lại cảm thấy vui là được. Ít ra đồ ăn món nào cũng ngon, cua béo ngậy.

Cả nhà lên xe về nhà. Vừa ngồi xuống, Vương Phương Viên đã e hèm: “Sao cô lại nói với nhà bên kia là mình không muốn sinh con hả?”

“Thì con chỉ ăn ngay nói thật thôi, gạt họ có lợi lộc gì đâu. Chẳng thà nói rõ một lần, tiết kiệm được bao nhiêu thời gian công sức, tránh cho bên kia ôm mộng hão huyền. Mà mẹ à, có phải mẹ tưởng rằng con mình nhàn hạ ở không nên mới kiếm thêm chuyện để hành hạ con đúng không?”

“Thật ra mẹ cũng thấy nên dứt khoát như vậy……” Vương Phương Viên rầu rĩ đáp, có trời mới hiểu tại sao thím Bạch lại trở thành thế này. “Nhưng mà thằng bé Hứa khá ổn đấy chứ”.

“Có mẹ kiểu thế, tốt đến mấy con cũng xin xách dép chạy dài. Ăn no rửng mỡ suốt ngày đi soi mói dạy đời người khác. Mẹ thích thím Bạch thì kết nạp bà ấy vào hàng ngũ bạn già là được rồi, đừng có bắt thông gia cho con nhờ”.
Hồ Dược nghe vậy cười khà khà, nói với vợ: “Thằng Hứa không xứng với Lai Lai nhà mình, nhưng nếu Lai Lai thích thì để cha mẹ…”

“Không thích không thích. Mẹ, sau này đừng ép con đi xem mắt nữa. Toàn là mấy bà có mỗi mụn con trai, đi tìm vợ cho nó mà làm như đi tìm người kế vị ngai vàng không bằng, bắt bẻ xét nét từng tí một như bị tâm thần. Thích trong nhà đông vui lại thích sinh con vậy thì tự mình sinh đi. Nước phù sa đừng chảy ruộng ngoài, tự túc là hạnh phúc”.

Tới đây Vương Phương Viên nghe hết nổi nữa, trừng mắt nhìn Hồ Lại, sau đó bốp một phát thật mạnh vào lưng cô.

“Cha, bà xã của cha bạo hành con”.

“Để yên cho cha cô lái xe, đừng có la um lên. Mà tôi bảo, sau này nhất định không được luyên thuyên như hôm nay nữa. Con gái con đứa gì mà không có ý tứ, mở miệng ra là toàn nói linh ta linh tinh”.
“Đấy là tại con mang họ không tốt, họ Hồ, Hồ là linh tinh vớ vẩn chứ còn gì nữa? Á à, hiểu rồi hiểu rồi, thảo nào mà cha nghe lời mẹ, dù gì họ của mẹ cũng xịn hơn nhiều”.

Một nhà ba người cười nói vui vẻ, Hồ Lại bảo cha dừng xe chỗ nào gần căn hộ của mình chứ không về nhà cha mẹ. Hện tại cô sống không xa Đại học H là mấy, biết tối nay Thẩm Chứng Ảnh có lớp, chí lớn vẫn chưa thành, nhất định phải tranh thủ.

Thím Bạch cậu Hứa gì gì đó nào có vui bằng việc đi quyến rũ giáo sư Thẩm chứ.

Tối đến, sau khi chuông hết tiết vang lên, Thẩm Chứng Ảnh vừa ra khỏi lớp đã thấy một cô gái ngồi một mình ở bậc tam cấp ngửa đầu ngắm trăng, hai chân đung đưa qua lại, trông vô cùng cô độc đáng thương. Nhác thấy bóng Thẩm Chứng Ảnh đi tới, Hồ Lại quay sang cười với giáo sư Thẩm một cái, nhảy xuống chạy ngay đến chỗ cô.
“Giáo sư Thẩm, chúng ta bỏ trốn đi”.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.