Một năm sau khi Khởi Ngao ra đi, Cận Ngữ Ca cũng cắt đi mái tóc dài thướt tha của mình.
Nhà tạo mẫu tóc sau nhiều lần dò hỏi, do dự 1 lúc, luyến tiếc nhìn mái tóc đen tuyền mềm mại trước mắt, đành cắt bỏ. Cận Ngữ Ca cũng rất kiên quyết, cô muốn mượn việc này minh chứng 1 điều, nhìn từng cọng tóc đen rơi trên mặt đất, nhìn sự thay đổi của mình trong gương, những nỗi đau trong lòng vẫn cứ ê ẩm..
Mà Hiểu Kiều ở nơi xa xôi, vẫn cố chấp, nhẫn nại, kiên trì, giống như sự kiên trì của cô là không giới hạn. Cô bây giờ như 1 chiếc máy không ngừng hoạt động, muốn dừng cũng không dừng được, cho dù có hay không có hy vọng, cô vẫn tiếp tục chuyện mình muốn làm.
Nhưng mà, cơ thể cô bắt đầu rệu rã, mùa hè nóng bức đã đến, đầu tiên là cô cảm nóng, sau đó là sốt nhẹ, rồi sau đó là bị tiêu chảy. Lại không nghỉ ngơi, tịnh dưỡng đàng hoàng, vì thế càng thêm nghiêm trọng.
Lê bước nặng nề về khách sạn, Hiểu Kiều như đã tới cực hạn của bản thân. Đầu nặng như đá đè, từng bước từng bước miễn cưỡng mở cửa phòng, vừa vào đã ngã nhào trên giường, ngủ hôn mê.
Sau nhiều ngày bôn ba mệt nhọc, cơ thể cô cực kỳ mệt mỏi, tâm lý lại nặng nè, họa vô đơn chí, gặp thêm đám du côn đánh úp, bao nhiêu sức lực Kiều Hiểu Kiều như trút hết. Mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, đầu đau như búa bổ làm cho nhịp thở trở nên khó khăn, cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
Không biết đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy từng đợt rét run, Hiểu Kiều miễn cưỡng mở mắt, nhìn bên ngoài trời đã tối, cả phòng mờ mờ ảo ảo, giống như bị nhốt trong lồng hấp. Tivi bên cạnh đang phát quảng cáo, rồi còn nghe thấy tiếng xả nước của bồn cầu. Cả người thấm đẫm mồ hôi, 1 chút sức lực cũng không có. Cô muốn gọi điện thoại kêu 1 ít món ăn, còn muốn nhờ mua thêm 1 ít thuốc, nhưng sau 1 lúc giãy giụa, trời đất tối sầm, đành phải ép buộc bản thân nhắm mắt lại, ngủ như chết.
Vẫn là đang ngủ, Hiểu Kiều cũng không biết đã qua bao lâu, giống như đang đi trên 1 con đường không có điểm cuối. Nghẹt thở càng ngày càng nặng, cô cảm thấy chắc mình sắp tiêu rồi. Nhưng không cam lòng, đâu đó vẫn còn những việc chưa xong níu kéo cô ở lại.
Trong lúc kịch liệt chống chọi, bất ngờ cảm thấy 1 hương thơm nhẹ nhàng trên trán. Giống như 1 nhà lữ hành sau nhiều ngày bôn ba trên xa mạc bỗng tìm được ốc đảo, đôt nhiên Hiểu Kiều cảm thấy nhẹ nhõm. Ngay sau đó, 1 cơn đau truyền đến từ mu bàn tay, rồi giống như trước đây, mỗi khi cô phát sốt, mẹ sẽ ở bên cạnh sát cồn, chính là cái mùi nóng bỏng lại nhẹ nhàng lúc này, Hiểu Kiều cố gắng mở mắt chỉ mơ hồ thấy được những hình bóng xa lạ.
Trong căn phòng đơn chật chội, bác sĩ và y tá sau khi làm việc trị liệu của mình cũng đã bước ra ngoài. Cận Ngữ Ca đứng trước giường, cúi đầu nhìn Kiều Hiểu Kiều đang mê man. Ống tiêm truyền dòng nước trong suốt vào tĩnh mạch, gương mặt đã hạ sốt nhưng vẫn còn hơi ửng đỏ.
Vẫn nhịn không được, Ngữ Ca cúi xuống, vươn tay xoa xoa sườn mặt Hiểu Kiều, nhẹ nhàng vuốt ve. Ánh mắt lặng lẽ, quyến luyến, luyến tiếc, yêu thương hợp lại thành 1 loại cảm xúc hỗn tạp không rõ ràng. Người đã quá quen thuộc, không biết tại sao bắt đầu trở nên xa lạ, trên gương mặt Kiều Hiểu Kiều không còn thần thái sáng loáng, cũng không còn nụ cười rạng rời tươi sáng, mà trở nên ủ dột, cau mặt bụi bặm. Cận Ngữ Ca, gần như nhìn không quen.
Trong không gian nho nhỏ, cô và Hiểu Kiều ở gần nhau, Ngữ Ca có chút dao động, rất muốn cứ như vậy mà mang Hiểu Kiều trở về, giống như rất nhiều lần trong ngày xưa vậy. Trong lúc thất thần, đột nhiên bị 1 tấm ảnh ở tủ đầu giường nho nhỏ hấp dẫn ánh mắt.
Đó là 1 tấm hình do cô tự mình chọn và bỏ vào ba lô Hiểu Kiều. Trong ảnh là Khởi Ngao lúc mủm mỉm đáng yêu được Ngữ Ca ôm vào lòng, hai chiếc răng thỏ trắng bóc, ngây ngô cười. Từ đó về sau, dù Hiểu Kiều đi đến đâu cũng mang theo tấm ảnh này, lúc này, nó như đập vào đôi mắt tràn ngập đau thương của Cận Ngữ Ca.
Sự dao động của cô, cũng vì vậy mà buông lơi, nhưng mà trơ mắt nhìn cũng là lừa dối bản thân. Lòng cô vẫn đang đau, cho dù chỉ là hình dáng đứa nhỏ trong tấm ảnh, nhưng vẫn có cảm giác như bị sâu bọ cắn vào tim. Trái tim Cận Ngữ Ca trong nháy mắt trở lên lạnh lùng, nghiêng đầu không thèm liếc nhìn 1 cái, đứng dậy, kiên quyết mở cửa đi ra.
Vài ngày sau, Hiểu Kiều tỉnh lại, mở to mắt, phát hiện trong phòng độ ấm thích hợp, hơi hơi mở màn cửa sổ để ánh sáng mặt trời chiếu vào. Trên tủ thuốc bên cạnh còn có mấy hộp thuốc, cũng như còn có 1 chén cháo nhỏ. Tuy rằng trên người không còn nhiều sức lực, nhưng cũng không còn cảm thấy khó chịu, Hiểu Kiều khởi động thân thể, xoa xoa cái trán, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra trong mấy ngày quq.
Hiển nhiên là có người đã tới, trong lúc cô cần sự chăm sóc nhất. Cơ may lớn nhất là Cận Ngữ Ca, nhưng mà, cô cũng không dám chắc. Thái độ của Ngữ Ca lúc buộc cô đi vô cùng kiên quyết đến hiếm thấy, hơn nữa, cô cũng không có cảm giác là người quen.
Tựa đầu vào giường, Hiểu Kiều kinh ngạc nhìn bệnh tình làm cho cô suy yếu vô cùng, cho dù là về thân thể hay tâm lý, mọi thứ như đạt đến điểm giới hạn, gần như chịu không nổi nữa. Kiên trì hay là buông tay, chính cô cũng không biết nên lựa chọn như thế nào.
Ngồi được 1 lúc, Hiểu Kiều mệt mỏi muốn lấy chén cháo bên cạnh, vươn tay ra rồi lại cứng ngắc giữ tại nơi đó. Sau đó đổi hướng, đem tấm ảnh Ngữ Ca và con cầm lên nhìn chằm chằm. Trong ảnh, Cận Ngữ Ca ôm con cười thỏa mãn, ngọt ngào, xinh đẹp, tinh tế, tràn đầy hạnh phúc. Mà Khởi Ngao ở trong lòng mẹ, ngây thơ thuần khiết, được bao bọc bởi tình yêu nhiều năm của 2 người mà phát triển mạnh mẽ.
Thở dài thườn thượt, Hiểu Kiều giữ vững tinh thần, cất kỹ tấm hình, vuốt vuốt mặt, bưng chén cháo lên hớp liền 2 hớp, rời giường rửa mặt, chuẩn bị lập tức đi ra ngoài, đi làm cho xong công việc trước mắt.
Thời gian cứ từng ngày từng ngày trôi qua.
Pierre nhân dịp lễ Giáng Sinh, dựa vào cơ hội phải về tổng công ty báo cáo, mang theo con trở lại Trung Quốc lần nữa.
Sophia đã từng gặp Ngữ Ca ở bữa tiệc hàng năm của công ty vào cuối năm ngoái, lại có dáng vẻ giống mẹ, nên có ấn tượng rất tốt. Trong 1 năm, cũng không có việc gì, cũng hay đến đây chơi rất nhiều lần, thậm chí ở lâu ngày trong nhà ông bà ngoại, thường xuyên kêu bảo mẫu dẫn đi tìm Ngữ Ca. Mà Cận Ngữ Ca đối với cô bé diện mạo hiền lành, tính tình ngoan ngoãn, cũng vô cùng thích thú, ngầm đồng ý cho cô bé thường xuyên ra vào Cận thị và biệt thự Cận gia.
Tuy rằng mọi người trong Cận gia nhất là Hoan Nhan đối với chuyện này cũng không vui thích gì, nhưng mà, bây giờ những việc có thể làm cho Cận Ngữ Ca thư thái, thả lỏng cũng không có nhiều, nên cô cũng không đành lòng can thiệp, đành phải chịu đựng, thờ ơ lạnh nhạt chấp nhận. Ít nhất sự thân cận của Sophia, như bù đắp 1 chút sự mất mát trong lòng Cận Ngữ Ca, cho dù là tự lừa dối bản thân hay là do tình cảm nảy sinh, nhưng so với lúc trước thơ thẫn vẫn là tốt hơn rất nhiều.
Buổi tối, Cận Ngữ Ca cùng Pierre dẫn Sophia ra ngoài ăn tối, cô bé cực kỳ vui sướng, gương mặt đỏ rần rần. Lôi kéo, nắm tay Ngữ Ca không chịu buông.
Pierre nhìn con cười nhẹ nhàng, trong mắt lóe lên tình thương yêu sâu sắc của người làm cha. Nhìn vẻ mặt Ngữ Ca thư thả, liền đưa ra 1 yêu cầu bất ngờ,
"Ngữ Ca, anh muốn mời em làm mẹ đỡ đầu của Sophia."
Cận Ngữ Ca ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu lên nhìn Pierre, trong cặp mắt màu nâu kia lóe lên sự bình tĩnh, cô suy nghĩ,
"Em.. cũng không phải là người theo công giáo.. hơn nữa..."
"Bây giờ việc đó cũng không quan trọng, cũng không cần em phải gánh bất kỳ trách nhiệm gì, " Pierre luôn luôn mỉm cười,
"Thật sự là nhìn Sophia thích em như vậy, cũng hi vọng em có thể ở cùng 1 chỗ với con bé nhiều 1 chút nên anh mới đưa ra đề nghị này."
Sophia ngẩng đầu lên, rất là chờ mong nhìn Cận Ngữ Ca, đôi mắt đen nháy như dòng nước sâu thẳm. Cận Ngữ Ca im lặng, vuốt vuốt tóc Sophia, nở nụ cười,
"Cho em thêm thời gian suy nghĩ được không?"
"Đương nhiên!" Pierre có chút hưng phấn nho nhỏ, theo sự hiểu biết của hắn đối với Cận Ngữ Ca, yêu cầu này rất có khả năng được chấp nhận. Tuy Ngữ Ca thuần khiết nhưng tính cách lạnh lùng, nếu chấp nhận yêu cầu của hắn, quả là điều không tưởng.
Thật ra, Cận Ngữ Ca cũng không quan tâm gì nhiều, mọi sự chú ý của cô cũng toàn đặt trên người Sophia, tỉ mỉ chăm sóc cô bé. Nghe cô bé nói chuyện, giúp cô lau khóe miệng, so với ngày xưa dịu dàng và trân trọng hơn, nếu ai không biết, nhìn vào thì rất giống 1 gia đình hòa thuận, hạnh phúc.
Trở về khách sạn, Sophia đang ngủ gật trên vai ba. Pierre đặt cô bé trên giường, Ngữ Ca tự tay lau gương mặt nhỏ nhắn, đắp chăn cho cô bé. Trong lúc ngủ mớ, Sophia nỉ non mẹ ơi, rồi rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Đưa Ngữ Ca xuống lầu, trước khi cô mở cửa xe, Pierre nói rất nghiêm túc:
"Sophia cần một người mẹ, mà em thì cũng cần 1 đứa con."
Cận Ngữ Ca nghe xong, không có tỏ vẻ gì, bình tĩnh chúc ngủ ngon, ngồi trên xe, lặng yên rời đi.
Lúc dừng xe trước cửa biệt thự Cận gia, Cận Ngữ Ca có vẻ không muốn xuống xe, ngồi yên 1 chỗ không nhúc nhích. Tài xế rất hiểu chuyện, lặng lẽ chờ đợi, không nói thêm gì. Trong cái rét lạnh của đêm tối, tiếng gió bấc thổi phầng phật. Hồ nước trong sân đã đóng thành băng, trên bức tượng đã tích tụ thành 1 cây tuyết..
Sau 1 lúc lâu, Cận Ngữ Ca cầm di động lên, lấy dãy số đã niêm phong rất lâu trong danh bạ ra.
Hiểu Kiều từ nhà người khác ra đến lúc này đã hơn 9h. Cơm tối cô cũng chưa ăn, rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa. Đi qua ngã tư, thấy ven đường có 1 tấm vải plastic và 1 tiệm bán mì vằn thắn, cũng không có khách nào, cái đèn lung lay trong cơn gió lạnh. Hiểu Kiều dừng xe, muốn ăn 1 tô để lấp đầy cái bụng trống rỗng.
Mì vằn thắn trắng nhách, nước súp cũng đầy dầu, nói chung nấu chẳng ra gì. Nhưng mà đối với 1 người đói khát, ít nhất là nóng ấm, như vậy là đủ lắm rồi. Thời tiết lạnh lẽo dễ làm người ta giận sôi, Hiểu Kiều vừa rung rẩy đôi chân bị gió đông lạnh làm đau nhức, vừa cố gắng bỏ thật nhiều tiêu vào để làm ấm sự lạnh lẽo.
Múc thìa vằn thắn, Hiểu Kiều đưa lên miệng thổi thổi, vị tiêu kích thích những mảng lở loét trong cổ họng, đau đến mức nước mắt như trực trào rơi.
Đúng lúc đó, tiếng điện thoại vang lên.
**** lời editor ****
Ngược này chưa hết.. mọi người chờ đón thêm ngược nho nhỏ xuất hiện nhé.. ^,^.. Tác giả chắc là Ác Quán Mãn Doanh đầu thai..