*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Bài tập làm xong chưa a?"
Vào 1 buổi trưa mùa hè, Kiều Hiểu Kiều đang ngồi trong xe, cầm di động dịu dàng nói chuyện. Cây ngô đồng bên cạnh rũ xuống những tán cây, nhẹ nhàng lay động theo gió.
"Làm xong rồi a!"
Đầy dây bên kia, giọng nói trong trẻo của Cận Khởi Ngao trả lời.
"Tốt ~ phải nghe lời ông bà ngoại nha, không chạy lung tung, cũng không được bướng bỉnh."
"Dạ dạ! Biết rồi!"
Giọng nói của cô bé gấp gáp vội vàng như không thể chờ đợi. Tiếp theo là giọng nói của Lộ Vi vang lên,
"Hiểu Kiều."
"Dạ, mẹ."
"Mẹ sẽ canh chừng Khởi Ngao, lúc này bé đang chơi rất là vui. Con yên tâm đi không có việc gì đâu, vừa rồi Ngữ Ca cũng có gọi điện đến hỏi thăm rồi."
"Dạ, làm phiền mẹ."
"Ha ha, đừng khách sáo đừng khách sáo. Được rồi, chúng ta dẫn cháu ra ngoài chơi đây."
Giọng nói Lộ Vi vui mừng hớn hở, bên cạnh là tiếng thúc giục của cô bé.
"Dạ, bye bye."
Cúp điện thoại, Hiểu Kiều lắc lắc đầu mỉm cười, thắt lại dây an toàn, chuẩn bị đi mua đồ. Khó có dịp con đi ra ngoài chơi với ông bà ngoại, nên phải tận dụng hưởng thụ không gian 2 người. Nhất định phải có tiết mục ăn tối dưới ánh nến, trước tiên là cho giai nhân ăn no cái đã, chuyện kế tiếp có trời mới biết, hắc hắc.
Đang suy nghĩ miên man, tiếng chuông di động vang lên, ngọn lửa Hiểu Kiều vừa nhóm lên đã tắt ngắm, nhìn vào màn hình là số của Hoắc Bân.
"Alo?"
"Đội trưởng, là tôi."
Giọng nói khàn khàn, tuy rằng Kiều Hiểu Kiều đã lâu không còn công tác ở cảnh đội, nhưng Hoắc Bân vẫn không thay đổi cách xưng hô.
"Hả, làm sao vậy? Sao tự dưng gọi điện thoại cho tôi?"
"Gần đây cô... Có rảnh không?"
Hoắc Bân hơi do dự, muốn nói lại thôi.
"Chuyện gì nói thẳng, đừng có dông dài."
Hiểu Kiều là 1 người thẳng thắn, tay đặt trên bánh lái.
"Có vụ án lớn, giết người liên hoàn, vẫn chưa điều tra ra được. Sếp trên không ngừng thúc ép, tôi....."
"Bao lâu rồi?"
Hiểu Kiều cướp lời không cho hắn giải thích, trực tiếp nhắm vào trọng điểm mà hỏi.
"Hơn 3 tháng, 6 người chết"
"Chính xác, cụ thể hơn."
"Vụ án đầu tiên xảy ra vào ngày 27/2, sau đó xảy ra liên tục 3 vụ giết người. Thủ đoạn gây án tương đối phức tạp, đã bắt đầu điều tra. Hôm nay, lại phát hiện thi thể..."
"Ở đâu hả?" Hiểu Kiều vẫn đơn giản làm sáng tỏ vấn đề.
"Dưới gầm cầu Quản Văn ở thành phố Nam, đã..."
"Bây giờ tôi qua liền."
Nói xong, cúp điện thoại.
Hai mươi phút sau, Hiểu Kiều dừng xe trên bãi đất trống gần đầu cầu Quảng Văn, nhìn dây cảnh giới được kéo ở xung quanh cầu, 1 vài người dân tò mò, tập trung ở quanh đầu cầu chỉ trỏ xì xào.
Hoắc Bân bước lên đón cô, sắc mặt tái nhợt, râu ria xồm xoàm, mắt thâm quầng.
"Đội trưởng."
Nhìn thấy pháp y ở dưới cầu đang bận rộn công tác, Hiểu Kiều cũng không có sốt ruột đi tìm hiểu hiện trường. Dựa vào cửa xe, tháo mắt kiếng xuống.
"Ừ, đã chết bao lâu?"
"Còn tốt. Đội trưởng, nếu không phải tôi không có biện pháp, cũng không muốn làm phiền cô."
Lúc này đây, Hiểu Kiều không có cướp lời hắn, nhẹ nhàng cười cười,
"Đừng lo, gần đây tôi cũng không có việc gì mà. Có thể giúp anh phân tích, giúp không được thì đừng trách tôi nha."
Hoắc Bân khó khăn khẽ nhếch miệng cười cười, chính là nụ cười kia so với khóc còn muốn khó coi hơn. Hiểu Kiều nghi hoặc mặt nhăn mày nhíu, Hoắc Bân đã trải qua nhiều năm kinh nghiệm, không còn là tính cách thanh niên mới vào nghề, trầm lắng, an ổn và kiên nghị hơn rất nhiều. Nhưng vẻ mặt thất bại như lúc này thì hơi lạ.
"Tôi xuống dưới đó xem xét một chút."
Nói xong đứng thẳng người, chuẩn bị đi đến bậc thềm.
"Đội trưởng." Hoắc Bân lại hô 1 tiếng.
"Hả?"
Hiểu Kiều càng thấy lạ, quay đầu nhìn hắn.
"Cô.. cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, phía dưới..."
Hoắc Bân cũng không nói gì thêm, phía sau là 1 gói hàng to đùng, bỗng nnhiên pháp y từ đó bỏ chạy tới 1 nơi xa hơn 1 chút, xé toạt khẩu trang, nôn lấy nôn để.
Hiểu Kiều hoang mang, nhưng không có dừng lại, lập tức đi đến hiện trường vụ án.
Cuộc sống đối với Cận Ngữ Ca bây giờ mà nói không chỉ thỏa mãn mà còn yên ổn. Sau khi trải qua nhiều việc như vậy, lòng của cô cũng mau chóng bình yên thanh thản. Mỗi ngày nhìn 1 lớn 1 nhỏ ở bên cạnh cô cãi nhau, đôi khi bới lông tìm vết tranh cãi với bọn họ, làm cho cuộc sống thêm phần phong phú và hạnh phúc.
Tuy nhiên, công việc vẫn rất bề bộn, tuy rằng vất vả nhưng vẫn có thể vui vẻ chấp nhận, chịu đựng.
Theo lệ thường, cuộc họp cũng không có việc gì đặc biệt, Ngữ Ca trở lại văn phòng, thư ký đem cà phê cùng mấy phần tài liệu, chỉ mới nghỉ ngơi 1 ít, lại bắt đầu xử lý công việc.
Lúc Kiều Hiểu Kiều bước vào không hề gõ cửa.
Ngữ Ca vẫn đang chăm chú viết ý kiến trên các bản bảo cáo, thoáng nghe thấy tiếng cửa mở. Nhưng vì quá chú tâm, nên cũng không để ý. Cho đến khi cô cảm thấy có điểm là lạ, lúc ngẩng đầu lên, Kiều Hiểu Kiều lặng lẽ đứng trước mặt.
"Làm sao vậy?"
Ngữ Ca nhìn cô thấy là lạ, nói xong nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên bàn. 4h21 chiều, đáng lẽ giờ này Kiều Hiểu Kiều phải ở nhà chuẩn bị bữa tối.
Sắc mặt Hiểu Kiều trắng bệch, hai tay nắm chặt thành nắm đấm để dọc theo cơ thể, bắt đầu di chuyển vòng qua bàn, đi tới chỗ Ngữ Ca. Ngữ Ca xoay ghế, trong lòng càng thêm lạ, nghiêng đầu tỉ mỉ đánh giá Hiểu Kều mong nhìn thấy được 1 vài dấu hiệu.
Kiều Hiểu Kiều vẫn không nói gì, ngồi xổm trước mặt Ngữ Ca, vươn tay ôm lấy cô. Cận Ngữ Ca cảm giác đôi tay vòng ra phía sau mình đang run run.
Ngữ Ca nhanh chóng đặt viết trên bàn, 1 tay xoa tóc Hiểu Kiều, tay còn lại thì đặt lên vai nhẹ nhàng vuốt ve, vỗ về, động tác an ủi, trấn tĩnh đơn giản. Hiểu Kiều từ từ ngẩng mặt lên nhìn cô, ánh mắt thất thần, mồ hôi đầy trán.
Ngữ Ca cảm thấy lòng nhói đau, tình trạng như bây giờ của Kiều Hiểu Kiều là rất hiếm thấy. Cô luôn là người trong sáng, mặt mày hớn hở, nụ cười tươi rói. Dù cho trời có sụp xuống, cùng lắm cũng chỉ mặt nhăn mày nhíu, nhưng vẫn kiên cường thong thả. Nhưng bây giờ rõ ràng là cô đang sợ hãi.
Không đợi Ngữ Ca mở miệng, Kiều Hiểu Kiều đứng thẳng dậy tới gần hơn, hô hấp dồn dập, ngập ngừng 1 chút, rồi vội vàng hôn cô. Cận Ngữ Ca không hề chuẩn bị, mặc dù đã ở chung nhiều năm, hôn hít, chung đụng da thịt là chuyện như cơm bữa, nhưng mà bất ngờ không đoán trước xâm nhập như vậy khiến cô luống cuống tay chân. Kiều Hiểu Kiều cũng không thèm để ý chuyện gì, hơi cúi người, vây cô trên ghế, hôn không biết trời đất.
Đây không phải là lặng lẽ di chuyển, rõ ràng trong lòng Kiều Hiểu Kiều đang có tâm sự. với 1 người hiểu cô như Cận Ngữ Ca, dễ dàng nhận ra. Cô cũng không có cách gì ép buộc bản thân chấp nhận sự nhiệt tình này, quay đầu muốn tránh.
Kiều Hiểu Kiều cũng không dễ dàng bỏ qua, lại chồm đến, hơn nữa để tránh không cho cô trốn tránh, mà ôm chặt cô vào lòng. Hai tay không ngừng vuốt ve dọc sóng lưng Ngữ Ca. Cả cơ thể Cận Ngữ Ca bị cô ôm chặt, không thể động đậy. Hơi thở dồn dập, tim đập loạn xạ không tiết tấu. 2 tay cố gắng giãy giũa, tạo ra 1 ít khoảng trống giữa mình và Hiểu Kiều.
"Um —— "
Hiểu Kiều phản kháng, ầm ừ 1 tiếng không tình nguyện, nới lỏng cánh tay, ngược lại lại tiến đến sát Ngữ Ca hơn, bắt đầu luống cuống tay chân cởi nút áo.. Cận Ngữ Ca lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng nắm lấy tay cô, mặt mày nhăn nhó, nhìn chằm chằm cô. Hiểu Kiều không để ý, rút tay về, rồi lại tiếp tục hành động trước đó. Hai nút áo của Ngữ Ca rất nhanh bị cô cởi ra, lộ ra nội y màu tím nhạt, hai khỏa no tròn trắng nõn, mềm mại rung động theo nhịp hô hấp, thoang thoảng hương thơm.
"Kiều Hiểu Kiều! Kiều đang làm gì đó?"
Cận Ngữ Ca rốt cục khó hiểu mở miệng. Tay dùng thêm sức nắm chặt tay Hiểu Kiều không cho phép cô làm xằng làm bậy.
Kiều Hiểu Kiều không để ý đến ánh mắt của Ngữ Ca, tỏ vẻ rối rắm vô tội. Cực lực muốn thoát khỏi sự vây ép, tiếp tục chuyện trước mắt. Không giải thích hoặc nói gì, đầu cũng không ngẩng lên 1 tí ti nào.
Ngữ Ca càu nhàu nhưng cứ cài lại 1 nút lại bị xé ra 1 nút. Bàn tay lần mò phía dưới lớp quần áo, tiếp xúc đến phần da thịt ấm áp, nhỏ nhắn, trơn bóng, thì vuốt ve xoa nắn. Bàn tay thật lạnh, Cận Ngữ Ca bị kích thích đến run rẩy, trong khí trời đầu mùa hè, Kiều Hiểu Kiều thân nhiệt luôn ấm áp vì sao lại lạnh như vậy? Nhưng thân thể cũng đã có phản ứng, nếu cứ tiếp tục kéo xé thế này, sẽ phải trình diễn công phu đông cung ở văn phòng a.
"Chờ... Chờ một chút!"
Cận Ngữ Ca tận lực áp chế hô hấp của mình, điều chỉnh lại cảm xúc để nói chuyện với Hiểu Kiều.
"Đây là văn phòng, không thể làm như vậy. Chúng ta về nhà tiếp tục được không? Em thu dọn một chút, chúng ta lập tức đi liền."
Kiều Hiểu Kiều không trả lời, vội vàng lắc đầu, không chịu thỏa hiệp. Tay không ngừng hành động, Cận Ngữ Ca nắm chặt tay không cho chạy tán loạn trên người mình. Ngẩng đầu nhìn lên, cửa không khóa, thư ký có thể vào bất cứ lúc nào, phía sau là cửa sổ lớn, màn cũng chưa kéo xuống. Cận Ngữ Ca rất muốn nổi giận, tình hình như vậy mà còn không ngừng cầu hoan là có ý gì?!
Nhưng người trước mắt cũng không phải cố ý làm chuyện xấu, nhìn rất yếu ớt, dường như đang cần 1 sự an ủi. Cận Ngữ Ca rất không đành lòng, mà còn thêm lo lắng. Ngẫm nghĩ,
"Hiểu Kiều, hãy nghe em nói. Không trở về nhà cũng được, nhưng Kiều phải đi tắm trước, rồi vào trong phòng nhỏ, được không? Nơi này thật sự không được. Nghe lời, được không?"
Kiều Hiểu Kiều có phản ứng, suy sụp buông tay ra, không nói một lời đứng lên, mở cánh cửa cách vách đi vào, rất nhanh, nghe tiếng nước ào ào.
Cận Ngữ Ca thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng sau khi tắm rửa cô sẽ tỉnh táo lại. Trước hết là chỉnh lại quần áo, gọi điện thoại căn dặn thư ký tạm thời không cho phép tiến vào, đứng dậy đóng chặt cửa, rồi tự bản thân cũng đi vào phòng bên cạnh.
Phòng không lớn, là nơi Cận Ngữ Ca dùng để nghỉ giữa trưa mỗi ngày, có đôi khi tham dự tiệc tùng không về kịp, nơi này cũng có 1 ít quần áo của cô. Gần như trang bị toàn bộ những đồ dùng hàng ngày, Ngữ Ca đứng dậy cầm một ly rượu đỏ, chuẩn bị chờ Hiểu Kiều tắm rửa xong, để an ủi cô, hỏi rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Khi Kiều Hiểu Kiều mặc áo tắm bước ra, tóc vẫn còn ướt sũng, chỉ lung tung xoa xoa, vẻ mặt không an ổn. Cận Ngữ Ca còn chưa kịp mở miệng, đã bị ôm lấy đặt lên giường.
Khi thân thể tiếp xúc, Ngữ Ca ngạc nhiên. Nhiệt độ trên cơ thể Hiểu Kiều rất thấp, lạnh như băng. Giọt nước vươn trên tóc rơi xuống người Ngữ Ca, lạnh lẽo.
"Kiều tắm bằng nước lạnh sao?"
"Um..."
Kiều Hiểu Kiều trả lời đại khái, thân thể ép chặt Ngữ Ca, tiến đến hôn cô. Cận Ngữ Ca không thấy dấu hiệu nào của sự bình tĩnh, biết là rất muốn rồi. Nhanh tay tháo đồng hồ, tháo kẹp tóc để qua 1 bên, Kiều Hiểu Kiều không mảy may quan tâm, bị kẹp tóc làm đau nhiều lần cũng mặc kệ.
Động tác tay của Kiều cảnh quan rất vội vàng, áo Cận Ngữ Ca nhanh chóng được cởi rộng ra thành 1 mớ hỗn độn, váy cũng được vén lên nhưng không hoàn toàn cởi ra. Mái tóc đen tuyền mượt mà tán loạn, chiếc cổ thon gọn trắng trẻo, dưới ánh nắng ban ngày vô cùng hấp dẫn, gợi cảm.
Hiểu Kiều không muốn lưu luyến thưởng thức, mà thích cảm giác trực tiếp tiếp xúc hơn. Vùi đầu rong chơi ở cổ cô, nhắm mắt liếm mút không thôi, đầu lưỡi linh hoạt như con rắn nhỏ cực kỳ không an phận liếm tới liếm lui, nhe răng nhẹ nhàng cắn mút. Nhanh chóng lưu lại rất nhiều vết hồng ngân. Bị cản trở bởi quần lót và tất chân, bực bội kéo toạt xuống. Tay lưu luyên vuốt ve vòng eo nhỏ, không ngừng xoa nắn vuốt ve làn da trắng mịn. Như tham lam luyến tiếc hơi ấm trên người Ngữ Ca, cả người dính sát ép chặt vào cô, hận là không thể nhét cô vào thân thể của mình.
Cận Ngữ Ca gối đầu, bình tĩnh hơi bất đắc dĩ để Hiểu Kiều tùy ý hành động. Dù sao cũng phải phối hợp, nhưng lại không có âm thanh gì. Ôm chặt cổ cô, bàn tay luồn vào tóc, ngón tay nhẹ nhàng quấn quấn những sợi tóc quăn. Tay còn lại đặt lên tấm lưng trần trụi, cảm thụ làn da trắng nõn lạnh lẽo của cô, để hơi ấm từ lòng bàn tay từ từ truyền qua. Ngữ Ca cũng không hoàn toàn tập trung, thậm chí hơi thất thần. Ngẫm nghĩ, phân tích từng chuyện xảy ra gần đây, cân nhắc xem cái gì làm cho Hiểu Kiều thất thường như thế.
Kiều Hiểu Kiều chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, cô rất hiếm khi đột ngột bị kích động đến mức hoảng loạn, thất thần, hoang mang đến mức muốn đi tìm 1 chút an ủi. Cận Ngữ Ca đương nhiên là lựa chọn số 1 của cô. Hơi ấm quen thuộc cùng với cảm xúc là phương pháp tối ưu có thể đem lại cảm giác yên ổn cho Hiểu Kiều.
Áo tắm sớm bị ném sang 1 bên, toàn bộ thân thể trần trũi, xích lõa với làn da trắng trẻo của Hiểu Kiều trong ánh nắng soi rọi như trở nên trong suốt, đường cong cơ thể phập phồng gợn sóng theo động tác. Trong căn phòng trang trí đơn giản, sáng rực rỡ dường như bất đồng với ngọn lửa dục vọng lúc này. Nhiệt độ cơ thể của cô từ từ tăng lên, dường như tiếp xúc da thịt, xoa nắn vẫn chưa đủ thỏa mãn, bàn tay lần mò theo đường cong cơ thể của Ngữ Ca không ngừng di chuyển xuống, vuốt ve làn da mịn màng, lần mò tiến sâu vào đáy cốc ẩm ướt. Ngón tay dựng thẳng chậm rãi tiến vào, cọ cọ xúc cảm mềm mại, cho đến khi ngón tay cảm thấy được sự mềm mại, mịn màng.
Cận Ngữ Ca nhịn không nổi, khẽ rên rỉ, hô hấp dần dần không còn vững vàng, cô cực lực áp chế tiếng rên, tâm tư phiêu lạc nơi nào cũng bị triệu hồi về, hai tay siết chặt người ở trên đến lộ rõ gân xanh, để giảm bớt cảm giác hưng phấn lúc này. Chân mày nhíu chặt, ánh mắt cũng mất thần, thật cẩn thận để hơi thở từ từ thoát ra từ mũi, nhưng bất ngờ không kịp đề phòng, bị duệ lực mạnh mẽ xuyên vào.
Không còn thấy sự dịu dàng triền miên hàng ngày, Kiều Hiểu Kiều như trở về bóng dáng tiểu cảnh sát to gan lớn mật, ngây ngô có chút mãnh liệt vào đêm đông năm nào. Nhưng khác nhau ở chỗ lúc trước không có kỹ xảo, kỹ thuật, chỉ là ngựa quen đường cũ. Loại cảm giác bị ép sát ấm áp làm cho cô nhịn không được lắc đầu thở dài, ngón tay từ từ rút ra rồi đẩy mạnh vào, nhắm vào chỗ sâu thẳm mà càng quét. Mở to mắt, người trong lòng không còn ngây thơ như nhiều năm trước mà trở nên lạnh lùng, đạm mạc. Vẻ mặt cô mê loạn lại tràn đầy tình yêu. Tất cả sợ hãi, ưu sầu, tất cả những việc làm cho cô không biết làm sao, giờ phút này hoàn toàn biến mất, lúc này cô thầm nghĩ chỉ muốn tiếp tục hưởng thụ.
Ngón tay từ từ tăng tốc vào ra, không ngừng va chạm, tốc độ vừa phải, làm cho Cận Ngữ Ca cực lực khống chế hô hấp hỗn loạn. Bàn tay giữ chặt Hiểu Kiều vì dùng sức đến trắng bệch, mống tay không ngừng vươn vào hỏm sâu. Đầu hết sức ngửa ra sau, đôi mắt không còn tập trung. Bất chấp bộ dạng làm cho cô bối rối cỡ nào, tay cũng không ngừng tăng tốc, thầm nghĩ làm cho da thịt tiếp xúc càng nhiều, hưởng thụ cảm giác thoải mái làm cho người ta muốn thét chói tai. Cô thích cơ thể như vậy, mềm mại, dịu dàng, ấm áp bao trùm cô, như nhấn cô chìm vào đáy hồ, hoặc nâng cô bay cao lên 9 tầng mây. Tình yêu nhiều năm lắng đọng và kiên định, đậm đà như rượu vang, hương thơm ngào ngạt, mê mẩn..
Như dây cung từ từ ngân lên, thoải mái tích tụ thật dày. Lúc này, như ánh đèn flash lóa sáng, thân thể Cận Ngữ Ca chợt căng thẳng, cả người như được khai thông, trước mắt một mảnh nở rộ sáng lạn.
Không biết qua bao lâu mới hơi thả lỏng, không ngừng run rẩy, nụ hôn tràn đầy yêu thương không ngừng dừng trên cơ thể nóng bỏng của cô, toàn thân mềm nhũn. Tay từ lưng Hiểu Kiều vô lực rơi xuống, lại bị người trên thân ôm chặt vào trong lòng.
"Ngữ Ca... Ngữ Ca..."
Lần này hoan ái im lặng, Cận Ngữ Ca từ đầu đến cuối đều không có kháng cự, chính là ẩn nhẫn dung túng Hiểu Kiều. Tuy rằng hơi thiếu thành ý, nhiệt tình, nhưng cũng vì ngày thường bưng trì. Nếu như người yêu cần phương pháp này để an ủi, cô sẵn lòng cho.
Tính cách lạnh lùng giống nhau, nhưng hết năm này đến năm khác chung đụng đã sớm nhu tình, tan chảy như nước.
Sắc trời gần tối, hai người quyết định ra ngoài ăn tối. Cận Ngữ Ca tắm rửa xong thay đổi quần áo, nhưng cũng không có cột lại tóc. Nhẹ nhàng quay đầu nhìn Kiều Hiểu Kiều vẫn còn sa sút, ngồi trong xe cúi đầu lặng lẽ. Cận Ngữ Ca biết, bệnh cũ lại tái phát, có việc mà không muốn nói.
Mọi chuyện đều do cô quyết định. Khi đến nhà hàng, cũng không hỏi gì nhiều chỉ im lặng dùng chung bữa tối. Cố ý vô ý liếc mắt nhìn tâm trạng của Kiều cảnh quan, um, tốt nhất là không để ý đến. Càng giúp càng rối, nếu không muốn nói thì tự mình giải quyết đi.
Ai ngờ, sau tối hôm đó, trạng thái thất thường của Kiều cảnh quan tiếp tục kéo dài. Cận Ngữ Ca đang lấy 1 phần tài liệu trong tủ sách ra xem, không phòng bị đã bị Kiều Hiểu Kiều ôm lấy.
Ngữ Ca lấy tài liệu đặt ngay cổ Hiểu Kiều để tạo khoảng cách của 2 người và ngăn hành động tiếp theo của cô. Chớp chớp mắt nhưng vẫn không nhúc nhích nhìn cô. Kiều Hiểu Kiều bị Ngữ Ca nhìn hơi chột dạ, nhưng vẫn ôm chặt hông cô không chịu buông tha, nhưng vẫn theo thói cũ muốn làm càn. Cận Ngữ Ca đặt tài liệu lên bàn, 1 tay đặt trước ngực, tay còn lại vươn ngón trỏ ấn trên xương quai xanh của Hiểu Kiều, nhìn cô chăm chú,
"Kiều muốn làm gì?"
Kiều cảnh quan cắn cắn môi,
"Um... Muốn..."
"Không thể."
Không đợi cô nói hết, Cận Ngữ Ca rõ ràng cự tuyệt. Cứ vậy hoài sẽ thành thói quen, sau này muốn yên bình cũng khó?
Nhưng mà, Kiều cảnh quan vẫn không buông tha, vẻ mặt đau khổ, cần sự đồng tình.
"Ngữ Ca..."
"Em nói, không thể!"
Cận Ngữ Ca nghiêm túc, nâng giọng lên cao.
"Hiểu Kiều, em biết Kiều có chuyện, nếu cần em giúp, Kiều cứ nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết. Nếu không, thì Kiều dựa vào năng lực của mình mà tự giải quyết. Nhưng mà, em không phải công cụ để Kiều giảm áp lực, biết không?"
Kiều cảnh quan ngơ ngẩn, không biết nên trả lời như thế nào.
"Em hy vọng, vì yêu thương em nên mới cùng em thân mật, không phải kiếm em để được an ủi."
Nói xong, thoát khỏi ôm ấp, xoay người trở lại phía sau bàn làm việc, vùi đầu vào công tác, không thèm liếc nhìn một cái. Hiểu Kiều đứng tại chỗ sửng sốt 1 lúc, thơ thẩn từ từ đi ra ngoài.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày cô đều đi sớm về trễ, có đôi khi đến khuya vẫn chưa về. Ngoài trừ việc báo cáo hành tung cho Cận Ngữ Ca, còn lại không nói gì hết. Ban đêm, ngủ cũng không ngon, trằn trọc, giật mình thức giấc, cả đầu đầy mồ hôi, cúi đầu thở dốc. Ngữ Ca đau lòng, lại có chút mềm lòng, muốn kiếm người đi điều tra xem cô đang gặp chuyện gì, do dự nhiều lần, vẫn là tiếp tục nhẫn nhịn.
Lộ Vi gọi điện nói Khởi Ngao hôm nay sẽ trở lại, Cận Ngữ Ca cố ý tan ca sớm. Sau khi vào cửa, nghe thấy tiếng Kiều Hiểu Kiều ở trong bếp vọng ra:
"Cận Khởi Ngao! Cách xa tivi một chút!!"
Cận Khởi Ngao đang ngồi trên thảm xem《 mèo và chuột 》, vừa ăn bơ đậu phộng vừa xoay xoay tiểu mông, lùi ra sau 2cm. Nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu lại thấy Cận Ngữ Ca,
"Mẹ.. mẹ...!"
Đứng lên bỏ lại đồ ăn, lúc lắc chạy lấy dép đưa Cận Ngữ Ca, rồi lại cầm túi xách trong tay mẹ, chạy vào phòng sách đặt trên bàn làm việc, rồi chạy lại. Sau khi Ngữ Ca đã thay dép, tươi cười vui vẻ ôm lấy cô bé,,
"Đi chơi với ông bà ngoại có ngoan không?"
"Dạ có!"
Cận Khởi Ngao gật đầu, ôm cổ mẹ hôn hôn.
"Mẹ ơi, con có mua quà cho mẹ, nhưng mà..."
"Sao? quà gì cũng được?"
Ngữ Ca vài ngày không thấy con, rất nhớ ôm hoài không muốn buông tay.
"Bị Cảnh Sát Trưởng ăn hết..."
Cận Khởi Ngao nhìn hộp chocolate trên bàn bị cướp sạch, khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ buồn bã.
Ngữ Ca vừa cười, vừa sờ sờ đầu cô bé,
"Được rồi, được rồi, mẹ biết Khởi Ngao ngoan nhất, biết mua quà cho mẹ. Tâm ý của con mẹ nhận, cám ơn con nha."
Nói xong, hôn lên khuôn mặt bánh bao thịt nhỏ nhắn của cô bé, Khởi Ngao lập tức vui vẻ cười toe toét, ôm mẹ làm nũng.
Ở cửa bếp, Kiều Hiểu Kiều vươn đầu ra nhìn, bĩu môi, rồi lại lùi lại, trong bếp vang lên tiếng bếp gas được mở và tiếng chảo sôi sùng sục.
Cận Ngữ Ca thay quần áo, ngồi chơi với con 1 lúc, rồi dặn dò Khởi Ngão ngoan ngoãn ngồi yên xem tivi, bản thân thì đứng dậy đi vào bếp..
Kiều cảnh quan mặc bộ áo liền quần rộng thùng thình, thân mặc tạp dề, đứng trước bếp đưa lưng về phía cô, cầm muỗng xào, ớt xanh và măng liên tục tung bay trong chảo, cảnh tượng trông rất đẹp mắt. Một bên nồi đang hầm canh sườn sôi ùng ục, hương thơm đậm đà..
"Đi ra ngoài a ~~ có khói dầu."
Không cần quay đầu lại, Hiểu Kiều cũng biết ai đang ở phía sau. Cận Ngữ Ca không nói lời nào, nhếch miệng cười khẽ, hứng thú nhìn cô trình diễn kỹ nghệ nấu nướng. Mồ hôi dọc theo thái dương chảy xuống, Kiều cảnh quan đưa tay áo lên lau đi.
"Lúc trước, tôi đang điều tra 1 vụ án giết người liên hoàn, tình huống phức tạp chưa thấy qua bao giờ, thật sự rất khiếp sợ. Bây giờ, án đã được phá, công đầu do tôi! Giúp cho fan hâm mộ được tỏa sáng, ha ha."
Biết Cận Ngữ Ca vẫn còn đứng đó, Hiểu Kiều đắc ý báo cáo, ánh mắt vẫn không rời khỏi nồi thức ăn, cảm xúc hạnh phúc này không sao che giấu được. Ngữ Ca cười cười bước tới gần cô, đưa tay nắm lấy 2 cầu vai, chóp mũi cọ cọ phần da thịt trên vai lộ ra ngoài, sau đó nghiêng mặt dán sát vào, thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Hiểu Kiều lấy đũa gắp 1 miếng măng, thổi thổi, xoay người đưa đến bên miệng Ngữ Ca,
"Em, ăn thử xem sao."
Ngữ Ca hé miệng cắn, chậm rãi nhai nhai. Kiều Hiểu Kiều nhân cơ hội ôm cô, nhỏ giọng nói bên tai,
"Hôm nay, có thể rồi ha?"
Cận Ngữ Ca liếc cô một cái, không nói lời nào, cũng không biểu hiện gì. Chỉ lo nếm thử thức ăn,
"Nói sau ~~ "
"Aaaaaa? Đừng mà..."
Xoay người đi ra ngoài, để lại 1 câu lấp ửng,
"Sẽ —— nói —— sau
~ "
**** Lời editor ****
Chỉ còn duy nhất một chap thôi. Còn hứng thú tiếp tục theo dõi cặp đôi này không???Ai thấy chán gia đình nhỏ này thì chỉ cần chịu đựng thêm 1 chap là được giải thoát rồi. Bạn nào vẫn còn say mê cặp đôi này thì sẽ được tác giả khuyến mãi thêm chap 100 câu hỏi phỏng vấn họ.
*********************