Bán Ngâm

Chương 29: Khí phách kiên cường mở những cánh hoa



***

Đêm ấy, trong nhà nghỉ sơ sài cũ kỹ này, Nguyễn Niệm Sơ mở mắt đến tận quá nửa đêm mới ngủ. Trước đấy, cô cứ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng xe ô tô phóng vù vù trên đường cao tốc một hồi lâu.

Sau đó, cô nằm mơ thấy bầu Trời đêm ở Campuchia, bó đòng đòng lúa vàng ươm và người đàn ông ngậm cọng cỏ, bóng dáng nằm trên mái nhà tre.

Sáng sớm, Nguyễn Niệm Sơ nghe thấy cửa phòng bị người ta đập "bộp, bộp, bộp"

Vốn chưa tỉnh ngủ, cô vác mái đầu bù xù như ổ gà, mơ màng bò dậy, đi mở cửa. Người bên ngoài là Lệ Đằng, vẻ mặt thản nhiên, trên tay anh còn xách một chiếc túi ni lông.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, cơn ngái ngủ của Nguyễn Niệm Sơ tan biến, cô hỏi: "Sắp sửa đi ạ?"

Ánh mắt Lệ Đằng quét qua chân cô, đôi chân trần nhỏ xinh, mười ngón chân sáng bóng đáng yêu, sơn nhũ đỏ, mắt cá chân tinh tế mảnh mai, phía trên là hai cẳng chân trắng muốt, đường cong mềm mại, đẹp mê người.

Nhìn một lát, tầm mắt Lệ Đằng trở lại trên mặt cô, anh nói: "Hôm nay cuối tuần, khả năng đường cao tốc tắc lắm, về sớm chút!"

Nguyễn Niệm Sơ ngáp một cái, gật đầu: "Tôi biết rồi. Anh đợi tôi đánh răng rửa mặt cái đã!" Dứt lời, cô toan đóng cửa.

Lệ Đằng bảo: "Đi giày vào!"

Nguyễn Niệm Sơ ngớ người, tiếp đó thì nghe thấy anh hờ hững nói: "Nền đất lạnh, em chưa hết cảm đâu."

"Cảm ơn anh đã quan tâm!" Cô cúi đầu khẽ đáp, hơi ngượng ngùng, đôi chân trắng nõn vô thức giấu ra đằng sau. Rồi, sực nghĩ tới điều gì đấy, cô nói tiếp: "À, phải, buổi học bên Tiểu Tinh..."

"Tôi gọi điện cho dì Hạ rồi. Em không được khỏe trong người, thứ Bảy tuần sau hãy đi!"

"... Dạ."

"Đây là bữa sáng tôi mua cho em." Lệ Đằng đưa cái túi ni lông cho cô, nhàn nhạt nói: "Có bánh bao trứng gà với sữa đậu nành. Nhân lúc nóng, ăn đi."

Nguyễn Niệm Sơ chần chừ chốc lát, đoạn đưa tay nhận lấy bữa sáng.

Kế tiếp, Lệ Đằng xoay người đi xuống lầu.

Giờ vẫn còn sớm, đương buổi ban mai, bầu Trời phía đông mới hửng lên một tầng ánh kim mỏng. Một vài chiếc xe riêng đỗ trên khoảng đất trống của trạm nghỉ, các hành khách đang ồn ào cò kè mặc cả trước quầy bán đồ ăn sáng.

Ra ngoài cửa nhà nghỉ, Lệ Đằng đứng dưới mái hiên hút thuốc.

Sau lưng, bà chủ tối qua bị dọa một trận, ngần ngừ đi tới gần, hắng giọng, nặn ra một nụ cười: "Bạn gái anh đỡ sốt chưa?"

Lệ Đằng cắn điếu thuốc trong miệng, anh cụp mắt, không trả lời, chỉ móc ra một tờ 100 tệ, quẳng cho cô ta và bảo: "Xem như tiền thuốc tôi mua."

"...." Người phụ nữ cầm tiền, sửng sốt một chốc mới cuời gượng: "Ôi chao giai đẹp ơi, anh cho vậy cũng nhiều quá đấy,có phải tiên đơn thuốc thần gì chứ, đâu đáng từng này tiền."

Lệ Đằng lãnh đạm liếc cô ta một cái: "Cầm đi. Tôi còn có chuyện muốn hỏi cô."

"Muốn hỏi gì em cơ?"

"Tối qua, cô cũng nhìn thấy đám cảnh sát đặc nhiệm rồi đấy."

"...."

"Vâng." Bà chủ đưa tay ôm ngực, vẻ mặt vẫn chưa hết kinh hãi: "Làm em sợ chết khiếp, còn tưởng dính vận xui đổ máu gì kia."

Lệ Đằng hỏi: "Mấy hôm nay có một nam một nữ nào đến nghỉ trọ chỗ cô không?"

Bà chủ cười khanh khách, đáp: "Mấy ngày này lại chả phải ngày nghỉ hay lễ tết gì, làm ăn chán lắm, chẳng có ai." Ngừng một thoáng, cô ta chợt sực tỉnh, "Em nhớ ra rồi, tối qua cô cảnh sát kia cũng hỏi em câu y hệt anh. Nghe bảo tội phạm họ muốn bắt sẽ gặp nhau ở nhà nghỉ này của em. Dọa em sợ ghê đi được. May mà họ nhận nhầm, không phải anh và bạn gái anh."

Lệ Đằng hỏi tiếp: "Cô đã gặp một phụ nữ người Campuchia tên Vasa bao giờ chưa?"

"Chưa." Bà chủ trả lời không hề do dự, "Em mở nhà nghỉ này đã 3 năm, chưa từng có khách nước ngoài tới."

"Nhưng tối qua, những cảnh sát đặc nhiệm kia tìm được một thứ hình như của Tuva để lại chỗ này. Chắc chắn cô ta đến đây."

Bà chủ xòe tay: "Thế thì em chịu."

Nghe vậy, Lệ Đằng trầm tư. Anh hơi nheo mắt, hút thuốc, không biết đang nghĩ gì.

Bấy giờ, Nguyễn Niệm Sơ đã đánh răng rửa mặt xong, đang xuống lầu. Cô đeo túi, đi đến cửa nhà nghỉ, ngước mắt liền trông thấy Lệ Đằng nghiêng mình dựa vách tường, tay kẹp điếu thuốc, đứng cạnh anh còn có một người phụ nữ ngoài 30 tuổi, trang điểm đậm, mặc áo cổ trễ, da dẻ trắng nõn, khom người một cái là lộ hết cả cảnh xuân.

Người phụ nữ ấy cứ nhìn Lệ Đằng chọc chọc, mắt cũng sắp gắn lên người anh rồi.

Nguyễn Niệm Sơ nhíu mày, tiến lên, chen thẳng vào giữa hai người: "Anh sợ kẹt xe nên phải đi sớm còn gì? Đừng rề rà nữa!"

Lệ Đằng ngoảnh đầu thoáng nhìn Nguyễn Niệm Sơ, dụi tắt điếu thuốc: "Em ăn xong bữa sáng chưa?"

"Ăn hết rồi ạ!" Nguyễn Niệm Sơ trả lời.

"Vậy đi thôi!" Anh đáp, đoạn bước xuống bậc, đi về phía chỗ đỗ xe.

Bà chủ nhìn hai người cứ thế rời đi, đột nhiên buột miệng hô to: "Này, giai đẹp ơi, anh hỏi xong rồi à? Hay anh cho em cách liên lạc với anh, nếu em thấy kẻ khả nghi thì em báo cho anh biết!"

"...." Lông mày Nguyễn Niệm Sơ tức thì cau chặt hơn.

Tiếp sau, cô nghe thấy Lệ Đằng chẳng buồn quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Thấy kẻ khả nghi, không biết đi báo cảnh sát sao."

Bà chủ bị chẹn họng, nghẹn lời, vẻ mặt xanh đỏ đan xen.

Nguyễn Niệm Sơ muốn cười quá, cô nhấp môi, lại nén vào. Đi tới trước cửa xe, Lệ Đằng dừng bước, ngoảnh đầu, cau mày, khẽ gọi tên cô: "Nguyễn Niệm Sơ."

"Đến đây ạ!" Cô cất cao giọng thưa, chạy bước nhỏ về phía anh.

Đợi xe Lệ Đằng dừng trước cổng chung cư nhà Nguyễn Niệm Sơ đã là 10 rưỡi trưa.

Cởi dây an toàn, Nguyễn Niệm Sơ hít một hơi, từ từ thở ra, rồi mới nhỏ giọng: "Cảm ơn anh đã chăm sóc lúc tôi bị sốt tối qua. Sau đấy cũng cảm ơn anh... đã bảo vệ tôi lần nữa."

Lệ Đằng hờ hững đáp: "Khách sáo!"

Khoang xe im lặng mất mấy giây.

Nguyễn Niệm Sơ nở nụ cười hơi khó coi, "Mặc dù, tôi không biết tối hôm ấy, tại sao anh lại làm chuyện đó... Nhưng chắc hẳn anh không cố ý nhỉ." Cô thoáng ngừng lời, giọng nói mang theo đôi phần thăm dò: "Không phải anh coi tôi là cô ấy chứ?"

"Gì?"

"Người anh thích ấy."

"...." Nguyễn Niệm Sơ vừa dứt lời, Lệ Đằng quay ngay sang nhìn cô. Ánh mắt sâu thẳm, ngón tay cầm vô lăng siết chặt rồi nới lỏng, siết chặt rồi nới lỏng, hồi lâu anh mới dời tầm mắt, chẳng nói chẳng rằng.

Nguyễn Niệm Sơ xem như anh đang ngầm thừa nhận, cô gật gật đầu: "Thực ra tôi cũng đoán được."

Lệ Đằng nhắm mắt, nhéo hai đầu lông mày, giây lát, anh hạ cửa kính xe, lấy bật lửa châm một điếu thuốc.

Nguyễn Niệm Sơ lại nói: "Vậy... nể tình anh đã nhiều lần giúp tôi, " Tầm mắt cô dừng trên sườn mặt anh, "Tôi bỏ qua cho anh. Về sau, chúng ta vẫn là bạn bè nhé!"

Lệ Đằng ấy thế mà chợt cười: "Được rồi, mau về nhà đi kẻo mẹ em lo!"

"Dạ!" Nguyễn Niệm Sơ mở cửa xe: "Tạm biệt!"

Tiếng giày cao gót giẫm nhè nhẹ trên mặt đất, đi xa dần và biến mất trong gió.

Lệ Đằng búng tàn thuốc, anh nghiêng đầu, tựa gáy vào lưng ghế, vẫn không thể cất nên câu "Tạm biệt".

***

Một trận mưa lớn đưa thành phố Vân bước sang thu..

Sáng thứ Hai, như thường lệ, Nguyễn Niệm Sơ tới đơn vị làm việc. Cấp trên lại giao nhiệm vụ, nói rằng đầu tháng sau sẽ đi biểu diễn động viên thăm hỏi các doanh trại đóng quân nơi biên giới, tổng cộng 7 buổi diễn, cần mọi người tranh thủ tập luyện tiết mục.

Sau dạ hội lần trước, cái tên Nguyễn Niệm Sơ liền nổi tiếng. Cô trở thành nhân vật hot của ban thanh nhạc. Cho nên, trưởng ban không cần lựa chọn tiết mục đơn ca lần này, mà sắp xếp luôn cho Nguyễn Niệm Sơ.

Bản thân cô cảm thấy rất kinh ngạc.

Những nghệ sĩ còn lại thì phân nửa là hâm mộ, phân nửa là cảm thán. Ai có thể ngờ, một lần bị cảm ngoài ý muốn của bông hoa lớn đỏ thắm Khương Tuyết thế mà vô tình trở thành cú lật mình của một chiếc lá xanh nhỏ bé.

Tiết mục đơn ca lần này là do đích thân trưởng ban chọn, ca khúc nhạc cách mạng "Hoa Nhung".

Đây là ca khúc thiên về trữ tình, Nguyễn Niệm Sơ chưa hát bao giờ, do đó cô đành nhốt mình trong phòng thanh nhạc, chăm chỉ luyện tập.

Lần luyện tập này chính là trọn 3 ngày.

Chiếu thứ Tư nắng ấm, ánh Mặt Trời không gay gắt như mùa hạ, trở nên dịu dàng dễ mến hẳn. Tòa nhà tập luyện của đoàn nghệ thuật cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng các nghệ sĩ hợp xướng luyện giọng và tiếng vỗ phách của người hướng dẫn vũ đạo, "một, hai ba bốn, hai hai ba bốn... chuyển! Thấp eo, nâng cổ tay. Chuyển tiếp!"

Lúc này, phòng thanh nhạc số 3 truyền ra một tiếng hát, giai điệu du dương, giọng ca dịu dàng trầm bổng, " Trên thế gian có đóa hoa tươi đẹp..."

"Tạm dừng!" Trưởng ban ngừng động tác đánh đàn, cau mày với Nguyễn Niệm Sơ: "Niệm Sơ, giọng của em rất đẹp, chuẩn âm, tiết tấu cũng không có vấn đề gì. Nhưng tình cảm thì không đạt lắm, tìm cảm xúc lại nào!"

Nguyễn Niệm Sơ đáp vâng, cô hơi cúi đầu, nghiêm túc ngẫm nghĩ.

Sau vài phút, cô ngẩng lên, nói với trưởng ban: "Em thử lại ạ!"

Khúc dạo đầu dìu dặt trầm thấp của "Hoa Nhung" tuôn chảy từ mười ngón tay của trưởng ban.

Nguyễn Niệm Sơ từ từ khép mi. Khoảnh khắc ấy, rất nhiều những chuyện xưa cũ lướt qua trước mắt cô như đèn kéo quân, ký ức của cô vượt qua dòng thời gian, trở lại khu trại ở ngoại ô Phnom Penh. Chập tối hôm ấy, có sắc đêm, có lửa trại, có mưa bom bão đạn, và cả những bông đòng đòng lúa tung bay đón gió.

"Trên thế gian có đóa hoa tươi đẹp..."

Ngoài cửa, người đàn ông chợt dừng bước, anh ngoảnh đầu ngước nhìn, cô gái với mái tóc dài búi đằng sau gáy, đang nhắm mắt đứng cạnh cây đàn piano, vẻ mặt điềm tĩnh, khuôn mặt in nghiêng được trùm trong ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt, thậm chí có thể nhìn thấy rõ lông măng trên làn da.

"Khí phách kiên cường mở những cánh..."

Lệ Đằng lẳng lặng nhìn cô không dời nổi mắt. Bên tai, tiếng hát của cô mềm mại như nước: "Trên thế gian có đóa hoa anh hùng, đó là thanh xuân huy hoàng..."

Vài nghệ sĩ đi ngang qua trông thấy Lệ Đằng thì thoáng ngớ ra, sau khi hoàn hồn liền chuẩn bị làm tư thế chào theo nghi thức quân đội. Lệ Đằng nhíu mày đưa tay ra hiệu "im lặng". Họ thức thời, gật đầu rời đi.

Mấy phút sau, bài hát kết thúc. Nguyễn Niệm Sơ mở bừng mắt.

Trưởng ban nở một nụ cười với cô: "Lần này còn được. Luyện tập thêm vài lần nữa sẽ tốt hơn. Giải lao 5 phút!"

Nguyễn Niệm Sơ gật đầu. Thấy khát, cô bèn duỗi tay lấy cốc nước của mình, ai dè nghiêng mình liền trông thấy người nọ ngoài cửa sổ. Anh mặc bộ quân phục phẳng phiu, đứng trong bóng tối ngược chiều ánh sáng, chẳng biết đã nhìn cô bao lâu.

Nguyễn Niệm Sơ quá đỗi kinh ngạc, cầm cốc nước chạy ngay ra khỏi phòng thanh nhạc, cô hỏi: "Thủ trưởng Lệ? Sao anh lại đến chỗ đoàn chúng tôi? Có chuyện gì ạ?"

Lệ Đằng đáp: "Tôi đến tìm em."

"...." Cô chớp chớp mắt: "Tìm tôi á?"

Vẻ mặt hững hờ, anh lặng im một chốc rồi đưa thứ đang cầm trên tay cho cô: "Tặng em. Tôi sực nhớ ra, hình như chưa từng tự tay đưa cho em thứ này."

Cúi đầu nhìn một cái, Nguyễn Niệm Sơ ngẩn người. Đó là một bó đòng đòng lúa đã được xử lý sấy khô, sắc hoa vàng ươm tươi tắn.

Ngón tay cô khẽ run run, một lúc mới nhận lấy bó hoa lúa.

Tiếp sau Lệ Đằng xoay gót đi luôn.

Ngày hôm nay, sự xuất hiện và biến mất của Lệ Đằng rất bất ngờ. Mặt Trời chiếu rọi trên đỉnh đầu, nếu không phải bó hoa trên tay thực sự tồn tại thì Nguyễn Niệm Sơ suýt tưởng ban nãy chỉ là một giấc mộng hoang đường.

Cô thật sự không nhìn thấu người đàn ông này chút nào.

***

Rời đoàn nghệ thuật, Lệ Đằng lái xe về quân khu. Trên đường, di động đổ chuông. Anh liếc mắt nhìn màn hình hiển thị, là Dương Chính Phong.

"A lô." Lệ Đằng bắt máy.

Tiếng Dương Chính Phong vang lên bên tai anh ngay sau đó, giọng nói nặng nề nghiêm nghị: "Có tiện nói chuyện không?"

"Có."

"Đã xác định nhân vật mục tiêu số một, là một phụ nữ người Campuchia, cô ta là tuyến dưới của Dan ở Trung Quốc, hoạt động tại Trung Quốc đã một thời gian dài, phạm phải vô số tội, năng lực phản trinh sát rất mạnh."

Mặt Lệ Đằng vẫn bình thản: "Tên gì, có ảnh không?"

Dương Chính Phong trả lời: "Vasa. Nhưng hẳn không phải tên thật của cô ta."

Đột nhiên, mặt Lệ Đằng biến sắc, anh đảo tay lái, đánh một cú hất đuôi, phanh két lại, tấp xe dừng bên đường. Các xe phía sau lao nhao chửi bới, "Điên hả!", "Có biết lái xe không đấy!"

Đầu dây bên kia, Dương Chính Phong nhận thấy điều gì đó, anh ấy hỏi: "Làm sao thế?"

"Anh bảo tuyến dưới của Dan tên là Vasa?" Giọng Lệ Đằng vô cùng bình tĩnh.

"Ừ."

"...." Lệ Đằng trầm lặng mấy giây, khuôn mặt một người phụ nữ đeo kính râm lướt qua trong đầu anh. Anh nhỏ giọng: "Hèn gì có đám cảnh sát đặc nhiệm kia. Vasa quả thực chưa từng ở trong nhà nghỉ đó, bởi lẽ cô ta không tháo thiết bị theo dõi xuống bỏ vào phòng nghỉ mà là bỏ lên người Nguyễn Niệm Sơ."

Dương Chính Phong mờ mịt: "Là sao?"

"Chuyện tối hôm ấy chỉ là một đòn khiêu khích của Dan." Lệ Đằng nhắm mắt, bỗng nện mạnh một cú vào cửa sổ xe, cửa kính trong suốt lập tức nứt thành những đường vân. Giọng anh cực kỳ lạnh lẽo: "Là muốn em biết, hắn đã để mắt đến Nguyễn Niệm Sơ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.