Khoảng 1h sáng, mẹ Nguyễn nghe thấy tiếng chuông cửa reo kính coong. Đang ngồi trong phòng khách vừa xem chương trình TV lúc đêm khuya vừa đợi con gái, nghe thấy tiếng chuông, bà bọc thân áo kín lấy mình, đi ra mở cửa, không khỏi ca cẩm: "Con ranh láo toét gần đây làm cái trò gì không biết? Đêm không về ngủ thì lại đi chơi muộn thế này. Mày..."
Chẳng ngờ, mở cửa ra một cái, mẹ Nguyễn sững sờ ngay tại chỗ.
Tất nhiên, ngoài cửa là Nguyễn Niệm Sơ, nhưng còn có thêm một người nữa. Bấy giờ, con gái bà đang giang tay giang chân treo trên mình người nọ, sặc sụa hơi rượu, còn huơ tay cười ngây ngốc, miệng lảm nhảm lung tung.
Mẹ Nguyễn tức thì đen mặt. Bộ dạng này rõ ràng là say bét nhè rồi.
"Con bé này sao..." Bà cau mày, sau đó nhìn sang Lệ Đằng, nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc: "Chào cậu, xin hỏi cậu là?"
Lệ Đằng lễ phép chào hỏi: "Cháu chào cô, cháu là Lệ Đằng ạ."
Mẹ Nguyễn có ấn tượng rất sâu đậm với cái tên này, cho nên chỉ 2 giây bà đã hiểu, trên môi liền nở nụ cười hiền hòa: "Ồ, ra là Lệ Đằng à."
Lúc giới thiệu đối tượng xem mắt cho Nguyễn Niệm Sơ, dì Lưu đã không ngớt lời khen ngợi vị thượng tá không quân trẻ tuổi này. Nay thấy tận mắt, mẹ Nguyễn mới biết dì Lưu nói thật. Cậu Lệ Đằng này, cái khác không nói chứ về diện mạo sáng sủa thì bà có thể cho điểm tuyệt đối.
Bấy giờ, Lệ Đằng bắt lấy đôi tay nhỏ đang khua loạn trong lòng, mỉm cười với mẹ Nguyễn: "Cô ơi, hôm nay Niệm Sơ và bạn bè tụ tập, uống hơi nhiều. Cô đừng giận ạ."
Cuộc đời mẹ Nguyễn lần đầu gặp con rể chuẩn không cần chỉnh, tâm trạng phấn khích, hơi đâu để ý nổi giận với Nguyễn Niệm Sơ nữa. Bà xua xua tay: "Cô không giận, không giận đâu." Nói đoạn, bà nghiêng người nhường lối, đi tới đỡ Nguyễn Niệm Sơ, "Chú cháu lại ngủ mất rồi. Nào, Lệ Đằng, giúp cô một tay, đỡ Niệm Niệm vào trong nhà!"
"Cô cứ nghỉ đi, để cháu ạ." Dứt lời, Lệ Đằng hơi cúi xuống, một tay vòng qua eo Nguyễn Niệm Sơ, tay kia vòng qua khoeo chân cô, bế bổng lên.
"Tao còn uống được 10 chai nữa..." Nguyễn Niệm Sơ lơ mơ thốt ra một câu, mặt đỏ phừng phừng, vừa lảm nhảm vừa khua chân múa tay: "Nào, oản tù tì, Tứ quý tài, Ngũ khôi thủ, Lục lục lục..."
"...." Mẹ Nguyễn phát hỏa, véo một phát vào cánh tay con gái.
Tuy Nguyễn Niệm Sơ say, nhưng đau vẫn là đau, cô lập tức kêu "Ui da", rơm rớm nước mắt.
Lệ Đằng nhìn xuống, hỏi cô nàng trong vòng tay: "Em lại sao vậy?"
"Uống say rồi, ai biết nó lên cơn hâm gì." Mẹ Nguyễn vẫn tươi cười, thản nhiên như không lấy tay về và bảo: "Lệ Đằng, bên này. Phòng Niệm Niệm ở trong cùng."
Đêm nay, quả thực Nguyễn Niệm Sơ say không biết Trời Đất, đến nỗi lúc Lệ Đằng đặt cô lên giường, thậm chí cô còn ôm cổ anh, gọi Kiều Vũ Phi, giọng nói lè nhè, làm sao cũng không chịu buông tay.
Lệ Đằng gỡ tay Nguyễn Niệm Sơ mà không gỡ nổi, lại sợ làm đau cô nên không dám dùng sức, anh đành nhíu mày, khựng lại bên trên, cách cô 10cm.
Tình huống vô cùng xấu hổ.
Cuối cùng, là mẹ Nguyễn kết thúc cục diện này. Bà sầm mặt, tiến lên hai bước, nhéo thắt lưng Nguyễn Niệm Sơ, cù cô. Cô sợ buồn, vừa xô đẩy vừa cười lăn lộn, lúc ấy mới thả tay ra.
Lệ Đằng đứng thẳng lên. Cổ áo sơ mi màu đen bị cô gái kia túm đến nhăn nhúm. Anh hơi nghiêng đầu, đưa tay chỉnh lại.
Nguyễn Niệm Sơ lên cơn hâm cũng đã mệt, cô nhắm mắt ngủ khò khò.
Mẹ Nguyễn đắp chăn cẩn thận cho con gái, đoạn quay người, nhướng nhướng môi, bối rối nói với Lệ Đằng: "Thật ngại! Niệm Niệm nhà chúng tôi nhí nhố quá, để cháu chê cười rồi."
Ánh mắt Lệ Đằng vô tình quét qua tủ đầu giường. Trên đó để một khung ảnh, trong ảnh là một bé gái chừng 2-3 tuổi, khuôn mặt tròn tròn, mặc váy hoa, buộc tóc hai bên, cười toe toét với ống kính máy ảnh. Nom ngô ngố, và còn thiếu một cái răng cửa.
Ngắm bức ảnh, anh khẽ nhíu mày: "Niệm Niệm?"
"À, cháu còn chưa biết nhỉ." Mẹ Nguyễn cười vui vẻ, giải thích cho anh: "Đây là tên mụ của Niệm Sơ. Hồi bé, nó thiếu cái răng, thế là không phát âm chính xác được chữ "Sơ". Cô với bố con bé liền gọi nó là "Niệm Niệm"."
"Tên hay lắm ạ."
Lệ Đằng cong khóe môi nhìn về phía mẹ Nguyễn: "Cô ơi, hôm nay mạo muội đến nhà thế này, thực sự đã quấy rầy cô. Cô nghỉ sớm đi ạ, hôm khác cháu lại tới thăm cô và chú Nguyễn."
Mẹ Nguyễn đáp: "Coi cháu kìa, thằng bé này. Quấy rầy quấy riếc gì chứ. Con bé nhà chúng tôi thêm phiền toái cho cháu, cô phải cảm ơn cháu mới đúng!" Bà ngừng lời, thở dài: "Con bé này nhà cô, đừng thấy ngày thường nó hi hi ha ha, nhưng dở chứng lên là ương bướng, nhiều tật xấu lắm. Lệ Đằng à, mong cháu nhường nhịn nó chút nhé!"
"Cô gái tốt như Niệm Sơ, là cháu "với cao" mới phải."
Nghe câu này, mẹ Nguyễn cười tươi như hoa, bà nói: "Cô không hiểu chuyện của cánh trẻ các cháu. Cháu cảm thấy nó tốt là được rồi."
Sau khi chuyện trò dăm ba câu, mẹ Nguyễn tiễn Lệ Đằng ra cửa, còn dặn anh năng tới chơi.
Lệ Đằng mỉm cười nhận lời rồi rời đi.
Nhìn bóng dáng cao lớn biến mất trong hành lang, mẹ Nguyễn phấn khởi, trong lòng vui mừng nhẹ nhõm khỏi phải bàn. Bà nghĩ, con gái rượu nhà mình bao năm nay không yêu đương hẳn hoi, cũng là việc hay. Tục ngữ có câu: "Tích phúc sẽ có phần"*, bằng không có đốt đèn lồng cũng chẳng tìm được cậu rể tốt như vậy.
(*Nguyên văn câu này là: con người ta phải chịu khó sống cho tử tế, tu dưỡng bản thân mới có thể tạo nên đột phá.)
Hôm sau, hiển nhiên Nguyễn Niệm Sơ "tận hưởng" cảm giác sau khi tỉnh rượu.
Huyệt thái dương của cô sắp nổ tung, cô rúc trong chăn lăn qua lộn lại, không ngừng kêu đau đầu. Kêu chưa được mấy tiếng thì mẹ Nguyễn bưng canh giã rượu vào, bà mắng: "Chao, giờ biết kêu đau đầu với tôi, thế lúc uống rượu cô để làm gì hả?"
Nguyễn Niệm Sơ đỡ lấy bát canh giải rượu, nhăn mày đáp: "Con cũng đã khó chịu như này rồi, mẹ tiết kiệm nước bọt, bớt đôi câu đi mà!"
"Con bé láo toét này, nói mày mấy câu đã chê mẹ lắm lời đấy phỏng?" Mẹ Nguyễn tức đến độ muốn đập cho cô hai phát, "Say xỉn đẹp mặt nhỉ. Mẹ cho mày biết nếu không phải Lệ Đằng đưa mày về thì giờ này mày còn ngủ trên đường cái kia kìa."
"...." Nguyễn Niệm Sơ bị sặc nước canh trong miệng, kinh ngạc không thôi: "Mẹ nói gì? Tối qua không phải Kiều Vũ Phi đưa con về ạ?"
"Ai bảo Kiều Vũ Phi? Là Lệ Đằng." Mẹ Nguyễn ngồi xuống mép giường, "Tầm 1 giờ sáng đêm qua, nó đưa con về phòng rồi đi luôn."
Nguyễn Niệm Sơ càng kinh hãi: "Anh ấy vào cả phòng con á?"
"Ừ."
"Mẹ!" Nguyễn Niệm Sơ nhắm mắt, mệt mỏi đỡ trán, "Sao mẹ có thể để cho một người ngoài, còn là một người đàn ông, tùy tiện vào phòng con gái mẹ thế? Có thích hợp không vậy?"
Mẹ Nguyễn hắng giọng, "... Đêm qua con say, mẹ không ôm nổi con, bố con lại ngủ rõ say, mẹ đành nhờ Lệ Đằng giúp. Với cả nó cũng không tính là người ngoài nhỉ. Bạn trai con vào phòng thì có làm sao!"
Nguyễn Niệm Sơ buột miệng: "Anh ấy không phải bạn trai con."
"...." Mẹ Nguyễn sửng sốt, cau ngay mày lại: "Con nói gì? Không phải bạn trai? Hai đứa cãi nhau à?"
Nguyễn Niệm Sơ lặng im. Nếu cô nói ra chuyện mình và Lệ Đằng đã chia tay, với tính của mẹ, chắc chắn sẽ sắp xếp cho cô một loạt các bữa tiệc xem mắt cho coi.
Thế là, cô hít sâu một hơi, thản nhiên bốc phét: "Tạm thời chưa chia tay, có điều ngày chia tay cũng chẳng còn xa."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mẹ Nguyễn càng nghe càng sốt ruột: "Lệ Đằng không tốt với con hả?"
"Không ạ."
"Thế nó không tốt à?"
"Không ạ."
"Này không phải, kia cũng cũng không phải, tóm lại là tại sao?" Mẹ Nguyễn hơi bực mình.
"Vì tính cách không hợp." Nguyễn Niệm Sơ ngước mắt nhìn mẹ Nguyễn, nhấn từng chữ: "Tính anh ấy không hợp với con, con cũng không hợp với anh ấy."
Nghe cô nói xong, mẹ Nguyễn nhẹ nhõm, buồn cười nói: "Tính cách thì từ từ thích ứng thôi. Mẹ thấy Lệ Đằng rất thích con đấy. Con uống say là thế, vừa nổi điên vừa quậy như thể sắp phá cả nhà mà nó còn chẳng chê con phiền. Mẹ cũng thấy mày thích nó. Nếu không đêm qua cũng chẳng ôm rịt lấy người ta, không cho đi."
"..."
Nguyễn Niệm Sơ hoảng, ngón tay cũng run lên, "Con ôm anh ấy không cho đi?"
"Còn không phải sao."
Cô khép mi, nhéo hai đầu lông mày, cạn lời. Điều này cho thấy, rượu thật sự là ngọn nguồn của mọi tội lỗi.
Mẹ Nguyễn nói tiếp: "Được rồi, đám người trẻ tuổi, giận dỗi là chuyện bình thường. Đừng động tí là đòi chia tay. Mẹ cho mày biết, tóm lại mẹ rất ưng Lệ Đằng. Miễn không phải vấn đề nguyên tắc thì mày phải qua lại tìm hiểu với nó tử tế cho mẹ. Sắp 26 tuổi đến nơi còn tưởng mình 17- 18 chắc?"
Đối với vấn đề này, Nguyễn Niệm Sơ lựa chọn vào tai trái ra tai phải, cô trùm chăn ngủ khì. Một tháng nay ở bên Lệ Đằng, cô thật sự mệt mỏi. Người nọ tính khí thất thường, nay nói thích cô, chưa biết chừng ngày mai lại lạnh lùng như băng.
Yêu đương với kẻ dở hơi, ai thích thì đi mà yêu, dù sao cô sợ rồi. Cô nên nghe lời Kiều Vũ Phi, người đàn ông bị hâm này, đứng xa ngắm thôi.
***
Nguyễn Niệm Sơ muốn ở xa xa ngắm Lệ Đằng, nhưng thói đời lại cứ không như ý cô muốn. Ngay sáng thứ Hai, cô đã thấy anh ở dưới lầu nhà mình.
Lệ Đằng đang dựa vào thân cây ở khu vực xanh, nhìn cô với ánh mắt sâu xa.
Trong ánh ban mai, một anh chàng đẹp trai mặc bộ quân phục, cảnh tượng kiểu này, đổi thành ai cũng muốn thốt lên câu "Tuyệt quá!" Nhưng Nguyễn Niệm Sơ là một ngoại lệ. Cô không cảm thấy tuyệt, cô chỉ cảm thấy anh dai như đỉa đói.
Cho nên, cô dửng dưng đi thẳng về phía trước, căn bản không tính bận tâm tới anh.
Lệ Đằng nghiêng mình, chặn cô lại.
Nguyễn Niệm Sơ cắn răng, sang trái, anh cũng sang trái, cô sang phải, anh cũng sang phải theo. Hai người cứ thế trái trái phải phải mất 5 phút.
Cuối cùng, Nguyễn Niệm Sơ nắm tay thành quả đấm, dùng giọng điệu ông lớn bán rau, cười nói: "Chào thủ trưởng Lệ, anh có chuyện gì không?"
"Không có gì." Anh cúp mắt nhìn thẳng vào cô, nở nụ cười: "Thì muốn đi làm cùng em thôi."
"Nhưng tôi không muốn." Cô cau mày, "Phiền anh tránh ra."
"Không tránh."
"Tôi nói mau tránh ra." Cô sầm mặt.
"Anh nói không tránh."
"...." Nguyễn Niệm Sơ buồn bực, anh cao lớn lại cường tráng, hệt ngọn núi. Cô hít sâu một hơi, nhắm mắt, chống hai tay trước ngực anh, dốc toàn bộ sức lực đẩy sang bên.
Giây tiếp theo, Lệ Đằng thình lình túm lấy cổ tay cô.
Lòng bàn tay anh nóng ran, tim cô giật thót, ngẩng phắt đầu lên. Khuôn mặt anh ở ngay gần bên trên, đang chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt có nét cười nhàn nhạt.
Nguyễn Niệm Sơ thừa nhận, trong tình huống thế này, cô dường như có phần hoảng loạn thật sự, nhưng vẫn bình tĩnh: "Anh lại định..."
Chưa nói hết câu, Lệ Đằng đột ngột tiến lên mấy bước.
Cô sửng sốt, lùi về sau theo phản xạ có điều kiện, một bước, lại một bước, đụng vào vách tường. Anh vây cô trong không gian nhỏ hẹp của cổng vòm và cúi đầu, ghé sát cô.
Tim Nguyễn Niệm Sơ run rẩy, cô hít sâu, đè thấp giọng, đe dọa: "Tôi cho anh hay, giờ là ban ngày ban mặt, anh dám làm bậy là tôi kêu lên đấy. Tốt hơn hết anh nên cư xử cho xứng đáng với bộ quân phục này của mình đi."
Nhưng người kia lại phì cười thành tiếng, "Cho em đi nhờ xe mà dọa em thành vậy sao?"
Nguyễn Niệm Sơ nhăn mày: "Tôi không muốn đi nhờ xe anh. Tránh ra, tôi thật sự không thể đến trễ nữa."
"Đi cùng anh hay không?"
"...."
Lệ Đằng rũ mắt nhìn đồng hồ đeo tay, hờ hững nói: "Không vội, nghĩ từ từ. Anh xem giờ dùm em. Hiện tại cách thời gian đơn vị em điểm danh 25 phút."
Nguyễn Niệm Sơ thề, đây là lần đầu tiên cô sinh ra lòng căm thù đối với hàng ngũ giải phóng quân thiêng liêng. Sao trên đời lại có người mặt dày vô sỉ trắng trợn thế này cơ chứ?
Quả tình cô muốn bụp chết anh.
Sau nửa phút, dưới sự uy hiếp, Nguyễn Niệm Sơ chỉ có thể thỏa hiệp, che dấu lương tâm, nặn ra mấy chữ: ".... Được, tôi đi cùng anh."
Lệ Đằng mỉm cười, ngón tay khẽ quẹt qua chóp mũi cô: "Sớm như vậy có phải được rồi không."
"...." Nguyễn Niệm Sơ lủi về sau như thể gặp ma. Lệ Đằng thả tay, cô liền chạy trối chết khỏi vòng ôm của anh.
Không thể dùng tư duy của người bình thường để suy nghĩ về chuyện mà kẻ dở hơi làm. Cô thầm an ủi bản thân, sau đó đi tới trước chiếc xe Jeep, mở cửa ra. Vừa mở thì lại ngẩn tò te. Một bó đòng đòng lúa đã được hong khô được gói rất đẹp, để trên ghế sau.
"...." Nguyễn Niệm Sơ nheo mắt, trong lòng sinh nghi, nhưng cô không hỏi nhiều, bấm bụng ngồi lên xe.
Im lặng kéo dài hơn nửa đường.
Lúc gần đến đoàn nghệ thuật, Lệ Đằng mới như nhớ ra điều gì đó, anh thờ ơ nói: " Phải rồi, bó hoa ở ghế sau là tặng em đấy."
Nguyễn Niệm Sơ ngoảnh đầu: "Tự dưng anh lại tặng hoa cho tôi làm gì?"
"Hôm qua đã nói, em quên rồi?"
"Hôm qua? Nói gì cơ?" Hôm qua cô say thành như vậy, quỷ mới nhớ anh đã nói gì.
Lệ Đằng đáp: "Anh muốn theo đuổi em."
"...." Câu trả lời này của anh làm Nguyễn Niệm Sơ nghẹn họng. Sau giây lát kinh hãi, cuối cùng cô mới tìm thấy giọng của mình, hết sức hòa nhã nói với anh rằng: "... Lệ Đằng, anh có biết mình kỳ cục lắm không? Anh luôn làm những chuyện khiến người ta không thể ngờ tới và cảm thấy không tài nào hiểu nổi. Anh làm ơn, lần sau trước khi làm chuyện gì thì nhắc trước người khác một tiếng, hỏi qua ý kiến người ta tí!"
Vừa dứt lời, chiếc xe Jeep liền dừng trước cổng đoàn nghệ thuật.
"Chẳng hạn?" Anh hỏi.
"Chẳng hạn nói, cô có thể..."
"Chẳng hạn nói em có thể cho anh hôn một cái không." Anh tiếp lời, giọng điệu rất bình thản: "Kiểu như vậy hả?"
"...."
Nguyễn Niệm Sơ ngốc đơ. Tiếp đến, nhiệt độ hai má không kiểm soát được, đỏ rực như quả cà chua. Cô cạn lời, đưa mắt lườm anh rồi xuống xe, chẳng buồn quay đầu, chạy luôn vào cổng đoàn nghệ thuật.
Dạo này, cô ngày càng dễ nóng nảy, trở nên không giống với chính mình.
Quả nhiên, ở lâu bên cạnh người hâm nên bản thân cũng sắp không bình thường.