Nguyễn Niệm Sơ nhìn sang hộp Durex kia, Rein cũng dời tầm mắt về phía chiếc hộp đó. Người trước thì có một thoáng giật giật khóe miệng, người sau thì ánh mắt hơi lạnh đi, có điều nhoáng cái đã khôi phục vẻ bình thường.
Bên kia, Lệ Đằng cũng chẳng buồn liếc mắt, ngồi nghịch bật lửa, hút thuốc. Làn khói thuốc trắng nhạt phả ra từ đôi môi anh.
Vài giây ngắn ngủi, Nguyễn Niệm Sơ lấy lại tinh thần. Tiếp đến, cô đỏ bừng mặt cầm hộp Durex lên, mở túi xách, bỏ vào, ấn xuống tận đáy túi. Động tác khá là nhanh.
Hai người đàn ông thu hết hành động này vào trong mắt và đều thản nhiên như không.
Cất xong hộp Durex, Nguyễn Niệm Sơ ngẩng đầu, vừa xấu hổ vừa tức giận, trừng mắt lườm Lệ Đằng. Thế mà lại ném thứ đồ bắt mắt này lên bàn, còn trước mặt một cậu trai nữa chứ. Anh hâm hả? Cũng không sợ dạy hư bạn nhỏ sao.
Lệ Đằng nhìn cô chằm chằm, khóe môi từ từ cong lên.
Da mặt dày ghê. Nguyễn Niệm Sơ không tài nào hiểu nổi những suy nghĩ kỳ lại của người này. Cô bĩu môi, khẽ "hừ" một tiếng, quay đầu sang bên khác, không thèm để ý đến anh.
Lần này, Lệ Đằng nở nụ cười, chậm rãi thu vào đáy mắt.
Rein đẩy gọng kính, chăm chú nhìn một màn trước mặt. Rõ rành giữa họ không có sự tiếp xúc cơ thể nào, thậm chí còn không nói ra lời, nhưng lại cho con người ta cảm giác rất thân mật. Hệt như vạch nên một dòng nước lũ vô hình, bờ bên kia là Lệ Đằng và Nguyễn Niệm Sơ, nhìn như kề trong gang tấc, thực tế thì chẳng thể đến gần.
Mỉm cười với Lệ Đằng, Rein lịch sự chào hỏi: "Chào anh Lệ ạ!"
Lệ Đằng đáp lại chiếu lệ mà lạnh nhạt: "Ừ."
Nhớ ra điều gì đó, Nguyễn Niệm Sơ vội vẫy nhân viên phục vụ tới: "Cho tôi thêm một bộ bát đũa nữa ở bàn này, tiện thể mang thực đơn qua đây, chúng tôi muốn gọi thêm món!" Dứt lời, cô nhìn sang Rein, cười thật tươi: "Ăn cùng tụi chị đi, đừng khách sáo!"
Hiển nhiên Rein hơi lúng túng, cậu ta từ chối: "Chị Niệm Sơ, không cần đâu. Bữa tối em ăn nhiều lắm rồi!"
"Đây là bữa khuya, liên quan gì đến bữa tối!" Nguyễn Niệm Sơ nhìn Rein, tỉ mỉ quan sát. Nhận ra giữa hai đầu lông mày, thấp thoáng có bóng dáng của cậu thiếu niên năm nào, cô không khỏi cảm thấy thân thiết hơn, "Ăn nhiều vào, bọn nhóc các em đang tuổi lớn, nhất định phải bổ sung thêm năng lượng."
Rein nghiêng mắt nhìn Nguyễn Niệm Sơ, nụ cười dịu dàng, nhưng giọng điệu đã nhạt bớt: "Em không phải là nhóc."
Nguyễn Niệm Sơ: "Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?"
Rein trả lời: "20 ạ."
"Ờ." Trên mặt Nguyễn Niệm Sơ là vẻ chị cả hiền từ. Cô gật đầu, ra ý đã thấu tỏ: "Chị hiểu bọn em mà. Vì lúc chị hai mươi tuổi cũng có ảo giác mình trưởng thành lắm í!"
Cô vừa nói xong, Lệ Đằng ngồi bên thình lình lên tiếng, hờ hững hỏi: "Cậu tham gia trao đổi sinh viên với trường đại học nào?"
Nghe tốc độ nói của Lệ Đằng khá nhanh, Nguyễn Niệm Sơ bèn khẽ bảo: "Cậu ấy mới học tiếng Trung chưa lâu, anh nói chậm thôi, kẻo cậu ấy nghe không hiểu đâu."
Lệ Đằng không tiếp lời, vẫn tư thế ngồi thoải mái, nhìn Rein với vẻ mặt không cảm xúc.
Rein đáp: "Đại học D ạ."
"Oa!" Nguyễn Niệm Sơ làm quá, nhỏ giọng thốt lên, tâng bốc bạn nhỏ: "Được làm sinh viên trao đổi với trường tốt như đại học D, em giỏi quá đi!"
Mặt Rein phiếm hồng, cười ngượng nghịu: "Không phải. Chẳng qua đúng lúc có danh sách, em nộp đơn đăng ký thôi!"
Càng nhìn, Nguyễn Niệm Sơ càng thấy cậu trai này rất giống hồi nhỏ. Cô cong môi, vỗ vỗ vai cậu ấy khích lệ. Nhưng chỉ mấy giây ngắn ngủi đã chạm vào cơ bắp săn chắc dưới lớp áo sơ mi.
Cô thầm kinh ngạc, xoay đầu một cái. Ánh mắt sau cặp kính của Rein trong veo, gương mặt tuấn tú, vẫn dáng vẻ nho nhã ngập tràn hơi thở của người đọc sách.
Nguyễn Niệm Sơ nghĩ, có lẽ ban nãy chỉ là ảo giác.
Đúng lúc này, nhân viện phục vụ cầm bát đũa và thực đơn tới, nhân tiện còn bưng lên vài món.
Nguyễn Niệm Sơ gỡ màng bọc bát đũa, đưa tận tay cho Rein, nhiệt tình nói: "Hôm nay anh Lệ cậu mời khách, ăn tự nhiên nhé. Muốn ăn gì thì ăn, không cần giữ ý với anh ấy!"
Rein cười: "Vậy em cảm ơn anh Đằng trước!"
Tức thì, Lệ Đằng lạnh nhạt tiếp lời: "Tôi bảo muốn mời cậu ăn bao giờ?"
"...." Hai đầu lông mày Nguyễn Niệm Sơ nhíu lại, lộ ra nụ cười ngượng ngùng khôn xiết trong ánh mắt bối rối nhìn Rein. Cô cười ha ha: "Vui tính ghê! Anh Lệ cậu đang đùa cậu đấy. Nào, ăn đi!"
Nói đoạn, cô tóm lấy cánh tay Lệ Đằng dưới gầm bàn, véo mạnh một cái, sợ anh lại nói ra những lời cô không chữa thẹn được.
May thay, sau đó Lệ Đằng không lên tiếng.
Cho đến khi bữa khuya này kết thúc, anh cũng không nói câu nào nữa.
Nguyễn Niệm Sơ và Rein thì chuyện trò hăng say, tiếng Trung tiếng Anh luân phiên, trao đổi bằng song ngữ, tán gẫu cực vui.
Rein trẻ tuổi, tuy mới tới Trung Quốc, nhưng tốc độ tiếp thu những điều mới mẻ rất nhanh. Wechat, Weibo, các kiểu phần mềm trò chuyện đều đã sử dụng thành thạo. Nguyễn Niệm Sơ thích chí, một chốc "tám" với cậu ấy về những từ khóa tìm kiếm hot trên Weibo hiện tại, chốc lại share với cậu ấy về những gói biểu tượng cảm xúc mà mình sưu tập.
Lệ Đằng ngồi bên nghe, càng nghe, sắc mặt càng lạnh.
Gì mà "Vương Giả Nông Dược"*, gì mà "nhảy một phát", gì mà "tốt lành thuận lợi", tối ăn gà. Nghe loạn hết cả lên.
(*Là tên gọi thay cho game mobile game tên 王者荣耀 (Vương giả vinh quang), vì chữ 农药 (nông dược) và 荣耀 (vinh quang) đồng âm. Game này coi như là Liên quân mobile của Trung Quốc.)
Cuối cùng, Nguyễn Niệm Sơ và Rein tắt Weibo, add Wechat của nhau. Cô còn cười hì hì bảo, lần sâu nếu Rein "ăn gà" thì dẫn cô đi cùng. Cậu ấy nhoẻn miệng đồng ý.
Lệ Đằng đứng luôn dậy đi thanh toán.
Ăn xong, Rein tạm biệt hai người, tự bắt taxi rời đi. Nguyễn Niệm Sơ cùng Lệ Đằng về nhà.
Trên xe, cô tập trung toàn bộ sự chú ý vào game mini "Nhảy một phát", không nhận thấy sắc mặt phủ sương giá của Lệ Đằng. Trái lại, mắt còn chẳng buồn ngước lên, cô hớn hở nói: "Trước kia nhóc Tori thích chuyện trò, hoạt bát, hiếu động. Giờ lớn rồi cũng chẳng khác mấy."
Khi con người ta gặp nạn là lúc dễ phân biệt thiện chí nhất. Năm ấy, Nguyễn Niệm Sơ bị "nhốt" trong rừng rậm Campuchia, cô độc và bất lực. Trong lòng cô, Lệ Đằng là anh hùng cứu mạng cô, Tori với bà Axin là bạn bè duy nhất của cô.
Chỉ bấy nhiêu cũng đủ để cô cảm kích họ suốt đời.
Cho nên, gặp lại được Tori, Nguyễn Niệm Sơ thật sự rất vui. Nhóc Tori đã có tên mới, thân phận mới, rực rỡ sinh ra một lần nữa. Cô cũng mừng thay cho cậu ấy.
Nhưng Lệ Đằng chỉ nói: "20 tuổi, không phải đứa trẻ nữa."
Câu này hệt với câu Rein đã đáp lại cô.
Nguyễn Niệm Sơ đưa mắt nhìn Lệ Đằng, nghiêm mặt thể hiện quan điểm của mình: "Bận tâm cậu ấy nhiều ít tuổi làm gì. Dù sao trước mặt chúng ta, cậu ấy từng là một người bạn nhỏ, giờ cũng thế, sau này cũng vậy." Ký ức về cậu thiếu niên thấp bé gầy gò run rẩy trốn trong vòng tay cô, vẫn còn mới nguyên trong ký ức của Nguyễn Niệm Sơ.
"7 năm có thể thay đổi rất nhiều." Giọng điệu Lệ Đằng lạnh tanh, ánh mắt cũng âm u đến độ có phần nguy hiểm, "Những chuyện khác anh không quản. Nhưng, Nguyễn Niệm Sơ, anh đã nói từ đầu, em đừng gần gũi quá với thằng ranh ấy."
"Phụt!" Nguyễn Niệm Sơ không nhịn nổi, bật cười thành tiếng, "Thủ trưởng Lệ à, anh từng bấy tuổi rồi, Tori là cậu nhóc mà anh nhìn cậu ấy trưởng thành. Sao anh ghen với cả một đứa trẻ thế hả?"
Lệ Đằng mím môi, nhìn thẳng phía trước, không hé răng.
"Anh biết không?" Nguyễn Niệm Sơ ghé lại gần Lệ Đằng, "phập" - thêm một đao: "Loại hành vi này của anh gọi là "ấu trĩ" đấy!"
"Ừ." Người kia tỉnh bơ: "Anh ấu trĩ vậy đó!"
"...." Xem ra, hôm nay không chỉ vô lý mà còn có dấu hiệu "cải lão hoàn đồng", lên cơn dở hơi. Nguyễn Niệm Sơ trề môi, mặc kệ anh, cúi đầu chơi tiếp trò "nhảy một phát" của cô.
Đúng lúc Kiều Vũ Phi mời Nguyễn Niệm Sơ thêm người tiếp sức, cô liền vào "phòng trò chơi", thấy Giang Hạo và Tori đều ở trong.
Nguyễn Niệm Sơ đứng "bét" hai ván liền.
Cô rầu rĩ, cau mày, ấn ấn ấn, mở âm lượng đến mức tối đa. Thoáng cái, sự im lặng bị phá vỡ. Nhạc trò chơi vui nhộn ngập tràn cả khoang xe.
Lần này, cô phát huy hơn hẳn, giành được ví trí đứng đầu.
Thoát khỏi giao diện trò chơi, thấy trên giao diện tin nhắn có nội dung mới. Cô nhấp mở, là trò chuyện riêng tư do Tori gửi: "Chị Niệm Sơ cừ thật!"
LÀ NIỆM SƠ KHÔNG PHẢI MƯỜI LĂM: "Đa tạ, đa tạ!" [Chắp tay ôm quyền]
LÀ NIỆM SƠ KHÔNG PHẢI MƯỜI LĂM: "Nhưng hiện tại chị vẫn chưa về đến nhà."
REIN: "Vậy khi nào về đến nhà rồi chị báo em một tiếng nhé!"
LÀ NIỆM SƠ KHÔNG PHẢI MƯỜI LĂM: "Ok."
Sau khi trả lời, cô thoát khỏi giao diện trò chuyện, xem vòng tròn bạn bè.
Tính Nguyễn Niệm Sơ vốn lười, không chủ động, nên xưa nay cô chẳng đụng vào mấy thứ như kỹ năng giao tiếp, toan tính, "miệng thơn thớt dạ ớt ngâm", và cũng chẳng có tâm trí để học. Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, bên cạnh cô cũng ít bạn bè.
Bạn bè trên Wechat thì có mấy trăm mống: bạn học, đồng nghiệp, cả các Wechat bán hàng quét mã giảm giá. Nội dung trong vòng tròn bạn bè, ngoại trừ bán đồ thì chính là trưng ảnh con cái, ảnh tự chụp.
Ngón tay cô vô thức vuốt màn hình, thấy một dòng trạng thái rất khác biệt: "Ngày em đến, hệt thấy ánh sáng trên con đường tối tăm phía trước. Em đánh thức cơn mê của tôi, trả lại cho tôi sự hồn nhiên, để tôi biết bầu Trời cao vợi, ngọn cỏ màu xanh."
Người đăng là Rein, avatar là một khoảng Trời xanh thẳm.
Mang đậm mùi vị của dân học thức.
Nguyễn Niệm Sơ chớp chớp mắt, nhắn lại: "Tuy không hiểu nhưng vẫn cảm thấy rất siêu. (Giơ ngón cái)
Chỉ mấy giây sau, bên kia liền trả lời: "Dạo này đọc tuyển tập thơ của nhà thơ Trung Quốc - Từ Chí Ma, vừa khéo đọc được bài "Một đêm của Phỉ Lãnh Thúy". Trích dẫn để học hỏi."
Vẫn cúi đầu xem điện thoại, Nguyễn Niệm Sơ cười rộ, thuận miệng cảm khái: "Ôi chao, trai mười tám đã khác!" Ai có thể nghĩ tới, nhóc Tori với nước da ngăm đen, cười lộ hàm răng trắng bóc, đã bị thời gian 7 năm mài giũa, thành một thanh niên văn nghệ rồi.
Lệ Đằng không nói gì.
Nét mặt anh như thường, có điều khí lạnh thấu xương nơi đáy mắt đã hoàn toàn ngưng tụ thành băng.
Đêm nay dùng hết một phần tư bao Durex mới mua. Nguyễn Niệm Sơ chơi xong mấy ván game, lên giường ngủ, sém chút mất đi nửa cái mạng.
Cô khóc hu hu suốt "quá trình". Vừa khóc vừa xen lẫn nức nở, tức tối mắng: "Anh điên hả? "Xấu ăn" thế, có ai giành với anh đâu. Anh không thể... không thể nhẹ nhàng tí à?"
Lệ Đằng luôn bảo mình không quá "buông thả" trong chuyện này, Nguyễn Niệm Sơ vẫn không tin. Nhưng sau đêm nay, cô đã tin. Trước kia anh không "buông thả", dữ dội nữa cũng chỉ là Teddy tinh tu luyện thành người; mà "buông thả" rồi, quả thực chính là dã thú ăn thịt người không nhả xương.
Anh hợp làm hồ ly tinh quyến rũ trải qua trăm trận, dựa vào cây cải trắng nhỏ bé cô đây, đâu chống đỡ nổi.
Lệ Đằng mặc Nguyễn Niệm Sơ khóc la ầm ĩ, anh nghiến răng "đè chết" cô, không mảy may giảm sức lực, tốc độ.
Ai nói không có người tranh với anh.
Cô gái này nhà anh vừa ngốc vừa khờ, căn bản không biết mình cuốn hút dường nào.
Xong "việc", Nguyễn Niệm Sơ thật sự bị rút hết sức lực. Cô rúc trong chăn thở yếu ớt, thậm chí chẳng còn sức để cựa quậy ngón chân. Cô nhắm mắt, mềm nhũn, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ xem có cần chia phòng ngủ với anh không.
Chẳng mấy chốc, Nguyễn Niệm Sơ đã ngủ khò khò.
Ngắm gương mặt say giấc của Nguyễn Niệm Sơ, Lệ Đằng cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô, đôi mắt đen đặc. Rồi, anh ôm chặt lấy cô, nhìn đăm đăm sắc đêm ngoài cửa sổ mãi đến khi Trời sáng.
Bị "giày vò" quá dữ, hôm sau, Nguyễn Niệm Sơ ngáp suốt cả lúc hát. Thấy cô như vậy, các đồng nghiệp trong đoàn nghệ thuật đều quan tâm, hỏi cô khó chịu ở đâu không, có thể xin phép về nhà nghỉ ngơi.
Nguyễn Niệm Sơ chỉ có thể cười gượng, từ chối ý tốt của mọi người.
Cô chẳng khó chịu ở đâu hết, chẳng qua mệt, rất mệt, mệt lắm! Nhưng mệt nữa cũng chỉ có thể gắng gượng. Xin nghỉ ốm vì chuyện giường chiếu quá kịch liệt, cũng xấu hổ quá đi. Nguyễn Niệm Sơ không vượt qua nổi cái hố đó trong lòng mình.
Sự xuất hiện của Rein không mang tới những con sóng quá lớn trong cuộc sống.
Nhưng thay đổi thì vẫn có.
Dưới sự hướng dẫn của Rein, rốt cuộc Nguyễn Niệm Sơ gần 26 tuổi vứt bỏ hẳn trò chơi "nuôi đàn ông" trước kia, lao vào hai game di động khác. Khám phá một khoảng thời gian, lại được Rein chỉ cho, cô vươn móng vuốt về phía máy vi tính bùng nổ sức mạnh phá hủy tháp phòng thủ của đối phương trong game.
Lúc bấy giờ, sở thích của Nguyễn Niệm Sơ đã có bước nhảy vọt về chất.
Mặc dù Rein văn nghệ văn gừng, song chơi game rất giỏi, thao tác, hiểu biết,.. hết thảy đều vượt trội. Thường kết thúc trò chơi trong một ván, sẽ có đồng đội và quân địch gửi xác nhận cho bạn bè Rein, ôm đùi, hô to "đại thần".
Có một vị đại thần như thế dẫn mình "đánh khắp bốn phương", Nguyễn Niệm Sơ vui lắm.
Mỗi ngày về nhà, việc đầu tiên của cô chính là bật máy tính, gọi Rein và vợ chồng Kiều Vũ Phi tổ đội. Phá tháp, đánh hội đồng, "ăn hôi" ra đòn quyết định. Tuy thủ đoạn thấp, không có tính kỹ thuật và đẹp mắt, nhưng thắng ở chỗ "đã nghiền", rất thích hợp với kiểu "lính mới" như Nguyễn Niệm Sơ.
Gần đây Lệ Đằng bận rộn công việc. Lúc cô chơi game, anh chỉ ngồi cạnh đọc tài liệu. Thỉnh thoảng, anh liếc qua màn hình máy tính của cô.
Thao tác của cô nàng này dở tệ. Kẻ địch vừa tới thì đã sợ hãi bỏ chạy. Không chạy trốn nổi thì gõ bàn phím lung tung, thao tác một loạt kỹ năng chẳng đâu với đâu.
Nhìn đôi mắt to lấp lánh của cô, đặt hết cả sự tập trung vào trò chơi, anh cũng chỉ để mặc.
Đến giờ, anh lại ôm cô lên giường.
Sinh hoạt như vậy cứ tiếp diễn hơn một tuần.
Chiều thứ Sáu, theo thường lệ, Nguyễn Niệm Sơ về đến nhà liền ngồi trước máy tính, "giết giết giết". Đội hình nhỏ trong game của họ phân công khá cố định, Giang Hạo APC(1) đi "đường giữa", Kiều Vũ Phi "Đi Rừng" (2), Nguyễn Niệm Sơ và Rein đi "Đường Dưới", một ADC (3), một trợ thủ. Top solo thì là người qua đường.
(1) APC: Thuật ngữ này để ám chỉ các Pháp Sư, mà thông thường sẽ là những người đi Đường Giữa.
(2) Hay còn gọi là Jungle. Thuật ngữ này để ám chỉ những người chơi đảm nhiệm vai trò Đi Rừng. Nhiệm vụ chính của người Đi Rừng là tiêu diệt các bãi quái rừng để kiếm tài nguyên và hỗ trợ cho các đường để tìm kiếm lợi thế.
(3) Thuật ngữ này thông thường để ám chỉ vị trí Xạ Thủ trong game. Bên cạnh đó, AD cũng có nghĩa là sát thương vật lý.
"Cho một mắt vào bụi cỏ!" Trong tai nghe truyền tới giọng Rein nói bằng tiếng anh.
"Ờ." Trong game, một cô bé lôi con gấu nhỏ nhảy nhót, đưa một mắt vào bụi cỏ.
Vừa thắp sáng, "Đi Rừng" của kẻ địch mai phục đã lâu nhảy ra, cùng với "Đường Dưới" của phe họ, giết cô luôn. Rein không cứu được Nguyễn Niệm Sơ, sau khi phản kích giết một hồi chỉ còn mấy chục máu, về thành mua trang bị.
Bấy giờ, bên cạnh hời hợt ném qua một chữ "kém", kèm một tiếng "xùy" nhạt.
"Dẹp!" Tâm trạng đang không thoải mái, Nguyễn Niệm Sơ híp mắt, bịt tai nghe, thấp giọng: "Em không cười anh "quê" đã tốt lắm rồi, game gì cũng không chơi, game gì cũng không biết. Anh còn chả biết xấu hổ cười em kém!" Người ngay cả tài khoản Weibo cũng chẳng có, vẫn sống ở thế kỷ trước chắc?
Lệ Đằng chậm rãi giãn khóe môi, thu lại ánh nhìn.
Bị giết hai lần nữa, Nguyễn Niệm Sơ cau mày, bỏ tai nghe xuống, vội đứng dậy. Trước khi cất bước, cô còn cố ý quét mắt qua số liệu của mình; 0-3-4, đoạn nhấn mạnh với Lệ Đằng: "Em đi vệ sinh. Nói trước, anh không được đụng vào máy tính của em đâu đấy!"
Sau đó, cô rời đi.
Lúc trở lại, cô ngốc đơ.
Trên góc phải màn hình, số liệu của cô đã biến thành 3-3-5. Số quân địch bị giết, từ 0 đã biến thành 3; số lần tử vong không thay đổi, số lần trợ giúp đồng đội giết địch tăng lên 5.
Đầu óc ngơ ngơ.
Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Niệm Sơ là mình nhìn nhầm rồi. Cô dụi mắt nhìn lại, số liệu đích xác là 3-3-5. Xem lại thanh kỹ năng của mình, đã bỏ xa mức R, các kỹ năng khác cũng đều ở mức làm mát.
Nguyễn Niệm Sơ choáng thực sự.
Bấy giờ, tiếng của Kiều Vũ Phi trong phòng thoại vẫn đang gào to: "Nguyễn Niệm Sơ, ban nãy mày bị ma nhập hả? Đột nhiên giỏi thế! Lấy phụ trợ anh hùng làm AP để đánh?"
"Tao cũng không biết..." Đầu lông mày Nguyễn Niệm Sơ nhăn tít. Sau vài giây ngẫm nghĩ mới bừng tỉnh, cô quay đầu, tròn mắt nhìn về phía Lệ Đằng: "Vừa rồi... là anh đánh dùm em ạ?"
Lệ Đằng liếc cô một cái: "Trong phòng này ngoài anh với em, còn người khác sao?"
".... Anh mà lại biết chơi trò này á?" Cằm Nguyễn Niệm Sơ cũng sắp rơi xuống đất. Với độ khó của game này, cô không tin anh chỉ xem mấy ngày đã học được.
Lệ Đằng chau mày mất kiên nhẫn: "Chẳng phải chỉ là Liên Minh Huyền Thoại thôi sao?"
Nghe thế, mắt Nguyễn Niệm Sơ trợn to hơn: "Bộ đội các anh cũng chơi game?"
Anh lãnh đạm: "Con mẹ nó, ai bảo em bộ đội không thể chơi game."
"...." Lại mở mang kiến thức rồi. Sau thoáng kinh ngạc, Nguyễn Niệm Sơ tóm cánh tay anh, tò mò: "Anh chơi trò này siêu không?"
"Tàm tạm." Lệ Đằng đáp, lia mắt xem giờ, tháo tai nghe trên đầu cô xuống.
Vài giây sau, mấy người trong phòng thoại nghe thấy trong tai nghe vang lên giọng nói trầm thấp, dửng dưng: "Cô ấy đi ngủ." Tài khoản của Nguyễn Niệm Sơ thoát khỏi trò chơi ngay sau đó.
Mọi người: "...."
Bên này, hai mắt Nguyễn Niệm Sơ vẫn sáng rỡ nhìn Lệ Đằng, ngạc nhiên mà mừng rơn: "Em cứ tưởng anh không chơi game cơ."
Đặt Nguyễn Niệm Sơ lên giường tử tế, Lệ Đằng khom mình hôn lên má cô, "Biết tí thôi." Khi anh ở tuổi đôi mươi, internet vẫn chưa phát triển, cũng ít các loại trò chơi. Sau tuổi 30 thì chẳng còn lòng dạ chạm vào những thứ đó.
Nguyễn Niệm Sơ ngước nhìn anh, thuận miệng hỏi: "Thế anh có biết mấy trò PUBG không ạ?"
"Anh không biết!" Lệ Đằng hôn môi cô, "Nhưng anh có thể học."
"Í... Không biết thì thôi ạ, cũng chẳng cần thiết phải học đâu mà." Nguyễn Niệm Sơ cười thẹn thùng. Tuy bình thường cô hay cười giễu anh "quê", nhưng toàn là đùa vui đấy. Anh đủ hoàn hảo rồi.
"Có cần." Môi Lệ Đằng dán bên tai Nguyễn Niệm Sơ, dỗ dành với giọng điệu êm ái và có chút mê hoặc: "Chỉ cần em thích, anh làm gì cũng được."
"... Tốt vậy à?"
"Ừ." Anh cọ cọ chóp mũi vào cô đầy "tình củm": "Giai bên ngoài có tốt bằng anh không?"
Không hề do dự, Nguyễn Niệm Sơ đáp ngay; "Không đâu."