Bán Ngâm

Chương 63: Hầu hạ em, gãy eo anh cũng chịu



NGÂM NGA

Chương 63: HẦU HẠ EM, GÃY EO ANH CŨNG CHỊU

*****

Trần Quốc Chí rất may mắn. Phát súng ấy của hung thủ không trúng chỗ hiểm của gã, cộng thêm thể chất tốt, nên chưa đầy một tuần, sức lực cả người đã hồi phục hơn nửa.

Sau đấy, Lệ Đằng và Nguyễn Niệm Sơ đến thăm gã lần nữa.

Hôm đó là thứ Sáu, thời tiết thành phố Vân trong xanh, là một ngày ánh nắng rực rỡ nhất kể từ mùa Thu. Chập tối, ráng chiều tà nhuộm nửa tầng không thành sắc vàng cam ấm áp.

Trong phòng bệnh, bác sĩ chủ trị cho Trần Quốc Chí đang thăm khám.

"Ngoại trừ miệng vết thương vẫn đau thì cơ thể còn có chỗ nào không thoải mái không?"

"Không!"

"Đại tiểu tiện bình thường không?"

"Bình thường. Mỗi ngày "nhẹ" vài bận, "nặng" một lần. Khả năng của hệ tiêu hóa bậc nhất luôn."

Bác sĩ cúi đầu ghi lại, một chốc thì nói: "Trước mắt, không xảy ra nhiễm trùng và biến chứng. Được rồi, người nhà giúp bệnh nhân đo nhiệt độ cơ thể. 5 phút sau sẽ có y tá đến làm ghi chép!" Nói đoạn, bác sĩ thu dọn đồ, đi ra ngoài.

Phụ trách an toàn cho Trần Quốc Chí là một cảnh sát đặc nhiệm trẻ tuổi tên Lý Tiểu Long. Nghe thấy thế, anh ta lấy cặp nhiệt độ trong ngăn kéo, tiếp đến qua túm cổ áo Trần Quốc Chí.

Nào hay đối phương giữ chặt quần áo, vẻ mặt kinh hãi: "Gượm đã! Anh giai, tôi là một người đàn ông bình thường, tự dưng anh kéo áo tôi như vậy, tôi xấu hổ lắm í!"

Cảnh sát Lí khó chịu ra mặt với cái tên quá rắc rối này, anh ta lạnh lùng: "Xấu hổ? Thế thôi đừng đo nữa!" Nói rồi, anh ta để cặp nhiệt độ sang một bên.

Trần Quốc Chí nhăn mày: "Ý tôi là để tự tôi làm. Thanh niên các anh nóng tính vậy? Đúng là..." Vừa quay đầu, Lôi Lôi với vẻ mặt không biểu cảm đang đứng bên cạnh, gã liền mặt dày cười với cô ấy, nói năng nhỏ nhẹ: "Cảnh sát Lôi ơi, phiền cô đưa cặp nhiệt độ cho tôi với!"

Lôi Lôi nhấp môi, đưa cho gã.

Mấy giây sau, giọng điệu biếng nhác vang lên: "Cảnh sát Lôi ơi, tôi hơi khát nước."

Lôi Lôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, thở ra. Cô nhẫn nhịn, đưa nước cho gã.

"Cảnh sát Lôi ơi..."

"Câm mồm!" Lôi Lôi không nhịn được nữa, kìm nén lửa giận: "Họ Trần kia, tôi cho anh biết, đội cảnh sát đặc nhiệm chúng tôi chỉ có trách nhiệm bảo vệ anh trước khi bắt được tên côn đồ nổ súng kia, chứ không phải đến để làm đầy tớ cho anh nhá! Anh mở miệng sai bảo thế này nữa xem, có tin tôi cho anh hỏng nốt cánh tay kia không?"

Trần Quốc Chí hoảng, gã cười gượng: "Mọi người thân thiết như vậy rồi, đùa tí thôi! Làm gì mà tưởng thật thế!"

Lôi Lôi híp mắt: "Nếu không phải Dan muốn làm thịt anh. Phải dán mắt vào anh, sớm muộn mới có thể tóm được Đoạn Côn với Vasa, thì bà đây lười phải trông nom sống chết của anh!"

Im lặng vài giây, Trần Quốc Chí mấp máy môi: "Thế..."

"Từ giờ trở đi, "Cắt ngang lời gã, Lôi Lôi đe: "Còn để tôi nghe thấy anh nói thêm một chữ thì tôi xé rách miệng anh luôn đấy!"

"...." Trần Quốc Chí rất vô tội, lẩm bẩm: "Tôi chỉ muốn hỏi cô một vấn đề, chỉ một thôi!"

Lôi Lôi nhíu mày, sợ là thông tin gì đó liên quan đến vụ án, cô ấy có phần sốt ruột: "Vậy chỉ có thể hỏi một câu. Muốn hỏi gì?"

Trần Quốc Chí làm ra vẻ bí hiểm: "Cô có bạn trai không?"

Lôi Lôi thoáng ngẩn người, lông mày càng cau chặt: "Tôi độc thân. Anh hỏi để làm gì?"

"Đoán đúng mà!" Trần Quốc Chí thốt lên một câu tiếng Quảng, đổi thành dáng vẻ thảnh thơi đã tỏ tường: "Cô dữ thế này, thằng nào mắt mù mới dám thích cô."

"Phụt." Anh chàng cảnh sát đặc nhiệm bên cạnh đang uống nước, không nhìn nổi liền cười phun cả ra.

"Ông nội nhà anh!" Bị cái tên vô lại này chọc cho tức ói máu, Lôi Lôi nghiến răng, giơ nắm đấm nhằm thẳng mặt Trần Quốc Chí chào hỏi. Gã nhướng mày, linh hoạt né một cái, nhưng cánh tay bị thương lại ăn đau, tức thì hít vào.

Bấy giờ, bên cạnh vang lên một giọng nói: "Đùa đủ chưa."

"...." Trần Quốc Chí và Lôi Lôi thình lình dừng động tác.

"Rảnh rỗi nhỉ." Lệ Đằng ngồi trên sô pha, vén mí mắt thờ ơ quét qua hai người, nghiêm giọng: "Một phải phá án, mấy tháng nay vẫn chưa tóm được một bóng quỷ; một không có bất cứ sự chuẩn bị nào đã tới chuyển lời, mạng cũng suýt mất. Đây là lúc để hai người đùa nhau à?"

Trần Quốc Chí hắng giọng, gãi đầu, nằm lại tử tế trên giường bệnh.

Lôi Lôi cũng đứng cách xa vài bước, không hé môi.

Căn phòng yên tĩnh.

Mắt thấy họ đã im lặng, Nguyễn Niệm Sơ mới thở dài, nói: "Tôi biết hai người không chung một đường, nhìn nhau chướng mắt. Nhưng chuyện tới nước này, không đi chung cũng phải đi. Có ý kiến gì, cảm xúc gì, trước tiên cứ nhịn cái đã. Đợi giải quyết xong việc, đường ai nấy đi, ai còn quen biết ai nữa."

Vừa dứt lời thì cửa phòng bệnh được một người đẩy từ ngoài vào.

Những ánh mắt đồng thời nhìn qua, chỉ thấy người tới mặc thường phục không quân, mũ cầm trên tay, bước chân gấp gáp mà vững vàng, rõ ràng là đi một mạch đến - Dương Chính Phong.

"Anh Dương!" Lệ Đằng khẽ gật đầu với anh ấy, giới thiệu hai người trong phòng: "Đây là cảnh sát Lôi của đại đội cảnh sát đặc nhiệm công an thành phố Vân. Đây là Trần Quốc Chí."

"Xin chào mọi người!" Trên khuôn mặt rắn rỏi của Dương Chính Phong nở nụ cười, lần lượt bắt tay Lôi Lôi và Trần Quốc Chí: "Tôi là Dương Chính Phong, ủy viên chính trị lữ đoàn không quân Trung Quốc, đội trưởng đại đội Liệp Ưng. Rất vui được biết hai người."

Lôi Lôi mỉm cười: "Thủ trưởng Dương, nghe danh đã lâu!"

Trần Quốc Chí cũng cười rộ: "Nhân vật cỡ lớn như anh đích thân tới bệnh viện thăm tôi, tôi nào nhận nổi."

"Nhân vật cỡ lớn gì, chẳng phải cũng hai mắt một mũi thôi sao. Đừng bày đặt những thứ hão huyền ấy. Trần Quốc Chí, anh dưỡng bệnh cho tốt, cần giúp gì có thể cho chúng tôi biết!" Rồi, Dương Chính Phong quay sang nhìn Lệ Đằng: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, đừng quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi!"

Lệ Đằng đứng dậy, ra khỏi phòng bệnh.

Lôi Lôi đưa mắt ra hiệu cho anh chàng cảnh sát đặc nhiệm, ý bảo anh ra trông chừng Trần Quốc Chí, và cũng đi ra.

Nguyễn Niệm Sơ biết họ có chuyện nghiêm túc cần bàn bạc, bản thân không tiện có mặt, cô bèn ngồi yên trên sô pha. Ai ngờ, giây tiếp theo nghe thấy Dương Chính Phong gọi cô: "Em dâu, em cũng ra đây!"

"...." Mắt cô lấp lóe, nghi hoặc, đứng lên đi ra theo.

Bốn người rời khỏi tòa nhà bệnh viện, đứng trên khu đất trống phía sau nhà ăn của bệnh viện. Xung quanh không có ai. Xa xa, Mặt Trời xế chiều chỉ còn lại một nửa treo chênh chếch phía Tây tầng không.

Lôi Lôi mở miệng trước, cô ấy áy náy nói: "Thủ trưởng Dương, thực xin lỗi, tôi không rời đi được, chỉ có thể mời anh hạ cố đến tìm tôi."

"Không sao! Tôi vừa từ cục Công An ra, cũng gần đây nên tiện đường." Vẻ mặt Dương Chính Phong nghiêm nghị hơn: "Cảnh sát Lôi, thật không dám giấu, lần này chúng tôi tìm cô là muốn cùng với bên cánh sát các vị tiến hành hợp tác. Các cô muốn tóm Vasa và Đoạn Côn, chúng tôi muốn bắt trùm sỏ của chúng. Vừa khéo thích hợp."

Lôi Lôi cười có chút ngạc nhiên: "Quân đội hợp tác với cảnh sát, chuyện lớn như vậy, cấp của tôi không thể làm chủ được đâu!"

Dương Chính Phong nói: "Trước khi tìm cô, tôi đã gặp cục trưởng Tống của các cô nói chuyện rồi. Anh ấy không có ý kiến gì, còn cho tôi biết, vụ án của Vasa và Đoạn Côn vẫn luôn do cô trực tiếp xử lý. Có chuyện gì, tôi có thể liên lạc luôn với cô. Muộn nhất là sáng mai, hẳn cô sẽ nhận được điện thoại của cục trưởng Tống đấy!"

Đang nói thì di động trong túi áo Lôi Lôi đổ chuông. Cô ấy thoáng nhíu mày, rút điện thoại ra xem, màn hình hiển thị "Văn phòng thành phố cục trưởng Tống."

"...." Lôi Lôi nhoẻn cười, bắt máy. Chưa đầy một phút thì đã nói xong và cúp điện thoại. Cô ấy nhìn sang hai người đàn ông đứng trước mặt: "Xin hỏi hai thủ trưởng có chỉ thị gì ạ?"

Lệ Đằng rũ mắt châm điếu thuốc, sắc mặt rất lạnh: "Việc cô cần làm bây giờ là lập tức đi bắt một người."

"Người nào?"

"Một du học sinh từ Campuchia tới Trung Quốc, tên Rein."

Lôi Lôi ngần ngừ vài giây mới gật đầu: "Nhưng bắt người thì phải có lý do chính đáng."

Lệ Đằng gẩy tàn thuốc, giọng điệu hờ hững: "Lý do chính là, nghi ngờ cậu ta có liên quan đến việc cố ý gây thương tích cho người khác, cầm súng bắn bị thương Trần Quốc Chí."

Nghe thấy thế, Lôi Lôi bỗng sửng sốt: "Là Rein này thật?"

Lệ Đằng thoáng cười: "Nếu thật sự là cậu ta thì mọi chuyện đã có thể dễ dàng giải quyết hơn nhiều!"

Lôi Lôi nghe mà lơ mơ: "Hung thủ không phải Rein, lại muốn bắt Rein... Tôi không hiểu, thế này chẳng phải là bắt lung tung à?"

"Hiện tại bắt cậu ta chính là cứu cậu ta. Giờ tôi không có thời gian giải thích nhiều với cô." Lệ Đằng nói: "Tóm lại, cứ làm theo lời tôi đi!"

Lôi Lôi không tiện hỏi thêm, cô ấy chỉ đáp: "Được, cho tôi địa chỉ. Tôi lập tức bố trí người đi bắt."

Dương Chính Phong đưa cho Lôi Lôi một tờ giấy đã viết xong sẵn.

Nữ cảnh sát nhận lấy, qua chỗ khác gọi điện thoại.

Cô ấy vừa đi thì điện thoại của Dương Chính Phong cũng reo. Anh ấy đi sang bên nghe máy.

Chỉ còn Lệ Đằng và Nguyễn Niệm Sơ đứng nguyên tại chỗ. Loáng thoáng nhận ra được điều gì đó, cô mím môi, nhìn Lệ Đằng, ánh mắt rất phức tạp: "Rein sa lưới, vở kịch muốn diễn trò Dan xem, chắc đã đủ rồi. Chỉ không biết hắn có cắn câu không."

Lệ Đằng cong khóe môi, duỗi tay xoa đầu cô: "Kịch vẫn còn thiếu một bước."

Nguyễn Niệm Sơ khó hiểu: "Bước nào à?"

Anh cúi xuống, ghé sát cô hơn, giọng nói bất giác dịu dàng: "Niệm Niệm, em còn nhớ chúng mình đang chiến tranh lạnh không?"

"Đương nhiên là nhớ ạ." Nguyễn Niệm Sơ gật đầu: "Trong con mắt bên kia của Dan, chúng ta đã có mâu thuẫn rất lớn vì Rein."

Lệ Đằng nói: "Bước còn thiếu là cho kẻ thù cơ hội."

"...." Thoạt đầu, Nguyễn Niệm Sơ chưa hiểu, nghĩ một tẹo, cô mới bừng tỉnh, đôi mắt to sáng lên: "Em hiểu rồi, bước cuối cùng hẳn là chúng mình chia tay! Như vậy, "quỷ" mới thừa cơ hành động, mới tóm được hắn!"

Lệ Đằng nhéo má cô, bổ sung thêm: "Chia tay giả!"

"Hóa ra là vậy!" Nguyễn Niệm Sơ đập bàn khen ngợi, giơ ngón cái lên cất lời khen chân thành: "Thủ trưởng Lệ, đầu óc anh giỏi thật đấy, tiểu nhân thực sự nể phục anh vô cùng!"

Lệ Đằng hừ khẽ: "Trên mình người đàn ông của em nhiều điều quý giá, nhưng giỏi nhất không phải ở đầu óc đâu."

Nguyễn Niệm Sơ "wow" một tiếng, càng kinh ngạc: "Thế anh giỏi nhất là gì?"

Lệ Đằng tỉnh bơ đáp: "Eo!"

"...." Sớm đã bảo người này đứng đắn không được ba phút, thật sự thêm một phút cũng được à? Hai má Nguyễn Niệm Sơ ửng hồng, khẽ mắng: "Anh đứng đắn một tí thì cả người khó chịu hả?"

Lệ Đằng tiện tay dụi tắt điếu thuốc, nhướng mày: "Eo giỏi thì làm sao? Cô gái này, em biết anh bảo eo anh giỏi làm gì à?"

Ý thức được mình mắc bẫy, mặt đỏ Nguyễn Niệm Sơ đỏ lựng, cô phồng má lẩm bẩm cãi lại: "Thì không phải chuyện đó sao!"

Lệ Đằng biếng nhác đáp: "Sai rồi!"

".... Chẳng lẽ vẫn là đầu óc em đen tối?" Cô vừa tức vừa buồn cười, phải nghe anh nói cho ra lẽ: "Vậy anh bảo là làm gì?"

""Làm" em đấy!"

"...." Quả nhiên về chuyện không có giới hạn này, thì anh không để thua.

Cuối cùng, mặt Nguyễn Niệm Sơ đỏ như quả cà chua chín.

Lúc Dương Chính Phong và Lôi Lôi trở lại, thấy cô gái nhỏ đỏ bừng mặt, thở phì phò, họ đều nghi nghi. Dương Chính Phong nhíu mày nhìn Lệ Đằng, thấp giọng quở trách: "Thằng ranh này, lại bắt nạt người ta."

Mặt Lệ Đằng vẫn tỉnh bơ, liếc Nguyễn Niệm Sơ, trêu cô: "Này, em nói xem, anh bắt nạt em thế nào?"

"...." Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa chứ. Nhưng cô thì ngại nói. Nguyễn Niệm Sơ cắn môi, cuối cùng che giấu lương tâm, nặn ra mấy chữ: "Không bắt nạt em ạ."

Trong lòng cô thầm nhủ: Em nhổ vào, đồ lưu manh thối tha.

Dáng vẻ cô gái nọ có phần uất ức, lại có chút đáng thương. Lệ Đằng nhìn cô một chốc, anh nhướng môi, tâm trạng nặng nề nhiều ngày nay bỗng tốt lên.

Thực tế, ngoại trừ trên giường, Lệ Đằng thực sự không nỡ bắt nạt Nguyễn Niệm Sơ.

Mà muốn bắt nạt thật thì đỏ mặt, tức giận đã tính là gì. Lần nào đó, chẳng phải làm cô ấy khóc luôn đấy thôi.

***

Vụ chia tay giả của họ là một phần quan trọng của vở kịch.

Một mặt, Nguyễn Niệm Sơ lo lắng về vấn đề này. Trước khi chia tay, nhất định phải có một cuộc cãi vã ầm ĩ. Tuy không phải lần đầu diễn cãi nhau, nhưng cãi nhau trước khi chia tay phải cực kỳ thận trọng. Cảm xúc kịch liệt quá, thì có vẻ quá lố, mà cảm xúc bình thường quá thì lại giả tạo. Từ tận đáy lòng, cô cho rằng đợi Dan sa lưới, chưa biết chừng mình có thể đi ghi tên vào học viện kịch nói Trung Ương thật ấy chứ.

Mặt khác, Nguyễn Niệm Sơ lại vui vui. Trong lúc giả chia tay, cô phải dọn ra ngoài ở, cũng có nghĩa là cuối cùng mình tạm thời đã thực hiện được mục tiêu vĩ đại "chia phòng ngủ với Lệ Đằng".

Bỏ qua không nhắc tới ngôn từ lưu manh của người kia, anh đã cho cô nhận thức đúng đắn về cái eo chó đực*. Đến nỗi mỗi sáng cô thức dậy, chỗ nào cũng tê dại, chỗ nào cũng mềm nhũn, mệt đến biến dạng.

(Đây là từ mô tả vòng eo của đàn ông. Vòng ngực của đàn ông và vòng eo chó đực rộng hơn nhiều so với chu vi vòng eo. Từ xương sườn đến xương hông, vòng eo nhanh chóng thắt lại và tạo thành một đường cong gợi cảm. Bởi vì đường này tương tự như đường cong eo của con chó, nó được gọi là eo chó đực.)

Mệt mỏi lâu như vậy, có thể nghỉ ngơi, cô cảm thấy đây là ân huệ Trời ban.

Sau đó thì vui mừng không thôi.

"Này..." Nằm trên giường chơi "ăn gà", Nguyễn Niệm Sơ vừa chơi vừa lấy gót chân đá Lệ Đằng, khẽ nói với giọng điệu chờ mong: "Thủ trưởng Lệ ơi, khi nào bọn mình diễn chia tay?"

Lệ Đằng cúp mắt gửi tin nhắn cho Dương Chính Phong, nghe vậy anh cũng chẳng buồn ngẩng đầu: "Mai!"

Đôi mắt Nguyễn Niệm Sơ chợt sáng rỡ: "Nhanh thế ạ?"

Mấy giây sau, Lệ Đằng gửi xong tin nhắn, tiện tay để điện thoại lên tủ đầu giường, ngước mắt nhìn cô, giọng điệu không mặn không nhạt: "Sắp giả chia tay với anh, em phấn chấn gớm nhỉ?"

Nguyễn Niệm Sơ kìm nén niềm vui nho nhỏ trong lòng, bĩu môi, thành thực nói: "Không có." Cô giơ tay lên ôm ngực, vẻ mặt "làm quá"": "Vừa nghĩ đến phải tách khỏi anh mấy ngày là tim em đau lắm. Không nỡ."

"À, anh cũng không nỡ." Lệ Đằng nhéo cằm cô: "Cho nên chúng mình tranh thủ thời gian thôi!"

Nguyễn Niệm Sơ chớp chớp mắt, ngơ ngác: "... Dạ?"

"Ngoan." Anh ghé sát, hôn nhẹ lên má và sống mũi cô, dịu giọng dỗ dành: "Giờ còn sớm, anh gắng sức hơn, bảy lần hẳn không thành vấn đề." Không được chạm vào cô lâu như vậy, anh mới nghĩ tới cũng đã đau rồi.

Nghe người này nói xong, Nguyễn Niệm Sơ thật sự kinh hãi: ".... Chuyện này mà còn có thể bù ạ?" Hôm nay thêm mấy lần, về sau thêm mấy lần nữa, cho là phải đi làm bù trước sau kỳ nghỉ quy định chắc?

Lệ Đằng cắn vành tai cô: "Ngoan!"

Chỉ vài giây ngắn ngủi, Nguyễn Niệm Sơ đỏ lựng từ mặt đến cần cổ, cô lấy gối đầu trút giận lên mặt anh, thẹn thùng mắng: "Ngày nào anh thế này... lại thế kia... cũng không sợ mệt gãy eo hả?"

Anh buồn cười, hôn môi cô: "Hầu hạ em, gãy eo anh cũng chịu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.