Ban Ngày Và Đêm Tối: Manhattan Love Story

Chương 104: Chạng vạng, bình minh



Không biết là rạng sáng mấy giờ, có lẽ là thời điểm đen tối nhất của màn đêm, anh nhắm mắt lại nói: “Ít nhất trên phương diện này, chúng ta không bất đồng”

“Cũng không phải hoàn toàn không có, thật ra em không thích mở đèn”.

Anh đưa tay tắt đèn ở đầu giường, ở trong bóng tối ôm lấy tôi, ban đêm mùa đông, cái ôm như vậy trên thực tế càng ấm áp không sánh được.

Tôi không nhịn được hay nói giỡn, chỉ muốn phá hư không khí. Hôn lên mu bàn tay của anh rồi nói: “Anh muốn làm gì, em mặc kệ, nhưng đáp ứng em, không được làm chuyện tương tự thế này với người phụ nữ khác”

“Chuyện gì?”

“Đặt tay lên đầu giường và đầu cô ấy.” Nói còn chưa dứt lời liền cười khúc khích chui đầu vào trong chăn.

Anh không cười theo, lôi tôi ra, nghiêm túc nói với tôi: “E, anh không phải loại người thích hoài niệm những gì đã qua, rồi lại bỏ qua nó. Nhưng, chuyện này không hề giống, bởi vì em không giống. Anh hy vọng chúng ta có thể làm lại lần nữa. Anh cần em”.

Trong bóng tối, tôi không nhìn thấy ánh mắt hay biểu tình trên mặt anh, chỉ cảm thấy nước mắt từ chính khóe mắt mình chảy ra, nghe thấy chính mình chẳng hề để ý trả lời: “Có một ngày, khi anh già đi, khi anh cảm thấy cần một ai đó, thật sự cần, hai mươi tư giờ đều cần, trăm phần trăm cần, anh có thể gọi cho em, nếu vận khí tốt em vừa vặn không bận việc gì, em sẽ kiểm tra một chút lịch trình của mình, tìm chút thời gian, đi ra ngoài với anh”.

Thật lâu anh không nói gì, tôi không biết là anh chưa hề ngủ, quay lưng đi nói thầm một câu: “Em cần thời gian, em cần suy nghĩ một chút.”

Gần vài giờ sau, chúng tôi bị đồng hồ báo thức đánh thức. Tôi đứng lên mặc quần áo, để anh tiếp tục ngủ, thích dậy lúc nào thì dậy. Nhưng anh kiên trì muốn đưa tôi đến công ty, dọc theo đường đi cầm túi xách giúp tôi. Hôm đó vừa vặn lại mang một cái túi xách quai ngang rất to, trên đường rất nhiều người, mà anh cứ như vậy tùy tiện xách lấy, cứ đi được một đoạn tôi lại liếc mắt nhìn về hướng tay anh một chút, sợ sau khi đến công ty lại phát hiện tiền hoặc điện thoại trong túi bị rơi mất. Bởi vì đó là một ngày trời nắng, tôi mời anh ăn điểm tâm, ở quán cà phê dưới cửa công ty, trong một buổi sáng mùa đông, một ly cà phê, một chiếc bánh ngọt chocolate. Lúc uống cà phê, vụng trộm ngẩng đầu nhìn anh, cách ăn mặc của anh cho tới bây giờ không thể nói là hợp mốt, không biết vì điều gì mà thứ khiến tôi ấn tượng nhất lại chính là bộ dáng đó. Một đồng nghiệp vừa lúc đi qua, đã chạy tới chào hỏi tôi. Lúc giới thiệu Lyle với cô ấy, tôi chỉ nói tên anh, đột nhiên phát hiện không có cách nào nói cho người khác, chúng tôi hiện tại, đến tột cùng xem như là gì? Bởi vì chính tôi cũng hoàn toàn không biết gì cả. Duy nhất có thể xác định là, tôi không có dũng khí đuổi anh đi, bởi vì tôi còn thương anh, chỉ là không yêu giống như trước kia. Tựa như hiện tại, tôi cố gắng công tác, nhưng không bao lao đầu vào như trước.

Cuối tuần đó, anh đưa Caresse đến chỗ tôi. Tôi ở phòng bếp gọt hoa quả, anh cầm một quyển tranh vẽ chỉ vào con búp bê trên bánh kem, hỏi Caresse có muốn không, cái kia là cái gì. Tôi bưng đĩa dâu tây đi đến bên người bọn họ, anh ngẩng đầu nhìn tôi, miệng vẫn hỏi Caresse vấn đề: “Vậy để mẹ sinh thêm em bé cho con chơi cùng được không?”

Có lẽ chỉ là nói giỡn thôi, tôi lại giống như phản xạ có điều kiện trả lời: “Em mới nói chuyện với sếp, trong kế hoạch năm năm tới không có sinh em bé.” Nói xong cười nhẹ, ra vẻ không hề để ý, nhưng lại càng cảm thấy xấu hổ.

Caresse lại một lần nữa giúp chúng tôi giải vây. Bình thường, con bé sẽ hỏi “Cho con cái gì cái gì được không?” Những vấn đề như vậy, chỉ cần một cái gật đầu, không biết vì cái gì đối với “đứa em” này chơi mãi không chán, lắc đầu nguầy nguậy, nói liên tiếp “Không muốn không muốn không muốn không muốn.”

Tôi biết thứ tình cảm cha con này đối với Lyle mà nói có rất nhiều ý nghĩa, chắc rằng anh thật sự muốn có một đứa con. Nhưng tôi, thời điểm nghe thấy vấn đề đó, dạ dày cũng thấy co rút lại, tôi không hối hận sinh Caresse, cũng nhớ cái cảm giác thai nhi đạp chân chuyển động trong bụng, nhưng, từ quá trình mang thai tới sinh sản đó, có một chút ngắt quãng, với tôi mà nói giống như ác mộng, không muốn nhớ lại nữa.

Tôi không khỏi hỏi chính mình, đến tột cùng là vì đứa nhỏ, vì gia đình, hay bởi vì tôi, khiến anh vôi vàng muốn quay lại hôn nhân như vậy? Mà tôi bởi vì tổn thương quá sâu, nguyên nhân chính là do anh, hay là do mang thai? Nếu chúng tôi làm lại lần nữa, kết quả có bất đồng không? Tôi còn có thể giống lần này toàn thân trở ra sao?

Tôi mất thời gian rất lâu để suy nghĩ, vẫn không có được đáp án, chẳng qua là trước khi hiểu rõ những vấn đề này, không làm ra quyết định gì. Mà anh cũng không có ý thúc giục tôi. Chúng tôi đều có nơi chốn của riêng mình, đều có những rối rắm luẩn quẩn, cùng nhau nuôi dưỡng một đứa nhỏ, cuộc sống như vậy dường như cũng không phải không thể được. Chúng tôi hẹn hò, nhìn giống như những cặp đôi yêu nhau. Anh thường xuất hiện ở chỗ tôi ở, cùng với Caresse nữa, chúng tôi thoạt nhìn giống như một gia đình. Nhưng, ban ngày lúc công tác, chúng tôi một người nam một người bắc cách nhau thật sự xa, giống như vĩnh viễn không có điểm giao nhau. Hoặc là nửa đêm, anh rời khỏi nhà tôi. Loại thời khắc này, chúng tôi cái gì cũng không phải.

Một tháng cứ như vậy trôi qua, dường như chỉ trong chớp mắt đã tới tháng Hai. Một tuần cuối cùng của tháng Một kia, anh có vài ngày không ở New York. Thẳng đến 5 giờ chiều ngày 31, đột nhiên gọi điện thoại tới đây, năn nỉ tôi xin nghỉ một hoặc là hai ngày, mang theo Caresse, ba người cùng trải qua một cuối tuần dài. Tôi định hỏi anh vì sao? Không phải ngày hội cũng không phải ngày kỷ niệm? Nhưng cuối cùng không hỏi, đáp ứng với anh. Bởi vì biết rõ còn cố hỏi, “Cuối tuần dài” này trong đó có một ngày thật là ngày kỷ niệm, ngày 4 tháng Hai, ngày chúng tôi kết hôn. Anh không giải thích, tôi cũng không hỏi.

Ngày đầu tiên của tháng Hai, 6 giờ chiều cuối tuần, chúng tôi lái xe ra khỏi thành phố, dọc theo hướng Bắc đường Hudson, thẳng đến núi Adirondack thời tiết càng lúc càng lạnh thấu xương, xuyên qua rừng rậm, rời xa quốc lộ. Mục đích chính là hồ George, một tòa nhà cao ba tầng lầu màu nâu lá cọ, đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy mặt hồ màu xanh thẫm yên bình, ở cửa bến tàu những chiếc du thuyền với phông buồm màu trắng bay nhẹ trong gió được đậu sát những kè gỗ đang đậm phong cách cổ xưa. Từ nơi đó lái xe tới Saratoga cùng hồ Placid đều rất gần. Mùa xuân hoặc là mùa hè, đều là nơi nghỉ ngơi vô cùng tuyệt vời. Nhưng vào tháng Hai, trên mặt hồ còn kết một tầng băng mỏng, xa xa trên núi rừng cây chỉ có hai loại màu sắc nâu đậm và xanh thẫm, thỉnh thoảng điểm xuyết một ít tuyết trắng. May mắn thời tiết sáng sủa, trời trong xanh, ngẫu nhiên có vài con chim không biết tên là gì bay qua, hết thảy có vẻ tịch mịch mà yên tĩnh.

Vừa xuống xe, gót giày của tôi liền chìm trong lớp tuyết đọng trên mặt cỏ, tôi hỏi anh: “Phiền anh nói lại cho em biết lần nữa, cuối cùng là vì sao chúng ta lại tới nơi này?”

Anh hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Khiêm tốn mà nói, trong phạm vi một dặm Anh chỉ có ba người chúng ta.”

“Nơi này là anh thuê, hay là mua?”

“Trên thực tế, anh đang suy nghĩ có nên mua lại nơi này không. Tạm thời đừng nói ra ngoài, khả năng sẽ có người cạnh tranh.”

“Nơi này? Từ đâu tới đâu?”

“Lấy cái cây kia làm trung tâm, dọc theo hồ ước chừng mười lăm mẫu Anh, bao gồm cả mặt sau rừng cây.”

“Kế hoạch lớn đấy.”

“Anh không thể lấy ánh mắt cùng giá đất ở Manhattan để đánh giá nơi này.”

“Mua để làm gì?”

“Anh chuẩn bị từ chức ở Greendale, ở đây mở một Resort, quy mô nhỏ thôi, 8 đến 10 phòng, tinh xảo, đơn giản, mang hương vị nông thôn, nhà ăn sẽ phục vụ các món theo phong cách Rhone-Alps (1), mở rộng phòng bếp kiểu cũ. Chưa từng có người qua đường, không có tín hiệu di động, giống một địa phương em có thể trốn đi được.”

Tôi nhìn Caresse đang nhảy nhót trên bãi cỏ trước nhà, trong chốc lát, mới mở miệng cười nhạo anh: “Em không tưởng tượng ra được, anh sẽ biến nơi này thành dáng vẻ gì nữa, đâu còn giống như một cái Resort nữa. Một đám người đều ‘Trốn’ tới đây.”

Anh cười cười, không phản bác, nhìn xuống mặt hồ hỏi tôi: “Cái gì đã biến em thành con người hiện tại vậy?”

“Anh”. Tôi trả lời.

Caresse ở trên xe ngủ chưa tới nửa giờ, đến nơi lại vì cảnh sắc rộng lớn trong trẻo trước mắt mà kích động một hồi. Thẳng đến chạng vạng tối, thật sự mệt không chịu được, náo loạn một hồi rồi ngủ thiếp đi trên sopha phòng khách. Đầu gối lên áo lông của tôi, trên người đắp một cái trăm hình trăm miếng vá mang đầy hương vị nông thôn.

Tôi cùng Lyle ở phòng bếp làm cơm chiều. Tôi cúi đầu cắt nhỏ bắp cải làm salad, không nhìn anh, hỏi: “Anh thật sự muốn làm như vậy?”

“Đúng vậy, anh muốn làm.”

Tôi ngừng một chút, hít sâu một hơi, nói ra: “Không cần vì em mà làm những chuyện anh không muốn. Đừng hiểu lầm ý em, em còn chưa chuẩn bị tốt, em không thể cho anh hứa hẹn gì”.

“Là tự anh muốn làm vậy”.

“Em sẽ không tới đây ở đâu, em vẫn còn thích thành thị.”

“Anh biết, nơi này cách Manhattan cũng không quá xa, không đến một trăm năm mươi dặm Anh. Caresse ở đây này thực vui vẻ”.

Anh tiếp tục nói tiếp, chậm rãi mà nghiêm túc, rồi lại là lộn xộn nói: “Anh không muốn miễn cưỡng em, nếu em còn chưa chuẩn bị tốt để thay đổi tình trạng cuộc sống của chúng ta. Trong khoảng thời gian này em cần suy nghĩ, tôi cũng vậy. Sự thật là, sau khi em rời đi, anh đã nghĩ rất nhiều. Mất rất lâu cũng không hiểu được vì sao có một số việc đối với anh luôn trở nên khó khăn hơn so với những người khác. Đôi khi, anh đi ở trên đường, xung quanh đều là người đi đường xa lạ, bọn họ mỗi người đều có những thứ trân quý tốt đẹp giấu ở trong lòng, ví như một đoạn kí ức, trong nháy mắt vừa thấy đã yêu, có người chịu tin tưởng, trừ bỏ anh, vừa không có gì nổi bật vừa cô độc. Đối với anh, em và Caresse ý nghĩa hơn hết thảy. Anh sẽ không bắt em vì anh mà thay đổi, anh nghĩ có lẽ anh mới là người phải thay đổi chính mình”.

Tôi nghe, ngẩng đầu, nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ, rừng cây hồ nước, chạng vạng bầu trời dần chuyển sang màu cam sậm. Đẹp đẽ, và tĩnh lặng, thời gian giống như ngừng lại, hết thảy đều giống như không có điểm cuối, làm tôi có cảm giác như rơi vào khoảng không vô tận, vừa thoải mái, vừa nặng nề. Tôi xoay người lại, đáp lại anh bằng một nụ hôn.

Tôi không biết chúng tôi sẽ đi tới đâu, cũng không xác định được chính mình đến tột cùng là muốn cái gì. Có lẽ chúng tôi vẫn không thích hợp, có lẽ mối quan hệ mới này giống như sẽ kết thúc. Cho đến lúc này, giữa chúng tôi có lẽ đã thật sự chấm dứt. Nhưng, ở một thời khắc nào đó, hết thảy đều quy về yên tĩnh, tại thời khắc đó, có lẽ tất cả mọi người có lẽ ngừng hoài nghi, ngừng đặt ra nghi vấn.

Bởi vì, đây chính là thời khắc giao hòa giữa ban ngày và đêm tối, ví như chạng vạng, ví như bình minh.

Ghi chú:

(1) Rhône-Alpes là một vùng của nước Pháp, bao gồm tám tỉnh: Ain, Ardèche, Drôme, Isère, Loire, Rhône, Savoie và Haute-Savoie

Thủ phủ của vùng này là thành phố Lyon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.