Tôi nói không cần, nhưng anh kiên trì muốn đưa về. Lên xe, hai người nói câu được câu không về những chuyện liên quan tới Caresse: Con bé chính là một tiểu nghịch ngợm, làm chuyện gì cũng có thể phá hoại được. Tới lúc những gì có thể nói đều đã nói hết, xe vừa mới đi qua phố 34 East, tôi không biết nói gì cho tốt nữa, nhìn ra ngoài cửa xe, trong lòng bắt đầu tính nhẩm đã bao lâu không ngồi trên ghế lái phụ này, không tính sao cho ra được, anh mở miệng trước: “Anh thường luôn nhớ tới em, E.”
“Nhớ tới” là một từ rất chung chung, tôi không hiểu ý của anh, hàm hàm hồ hồ hỏi lại: “Thật vậy à?”
“Thật” Ánh mắt anh nhìn chằm chằm đường phía trước, không nhìn tôi, tiếp tục nói, “Anh thường thường nhớ tới em, những chuyện đã xảy ra, bất cứ chuyện gì, cho dù là một chuyện nhỏ xíu, anh đều muốn nói cho em biết, muốn nhìn em hé môi, bĩu môi, hoặc là cười không nói, muốn nghe em trêu chọc cái này trêu chọc cái kia.”
“Em không nhớ anh đã tới tìm em, hoặc là đã gọi điện thoại cho em, chỉ vì nói cho em biết có chuyện gì.” Tôi ngắt lời anh nói, “Phần lớn thời gian em đều tiếp xúc cùng luật sư còn có bảo mẫu của anh.”
Anh hơi cười, không biện giải, ngược lại hỏi tôi: “Em có lúc nào cũng nhớ tới anh không?”
Tôi cũng cười gật đầu: “Đương nhiên, thỉnh thoảng em có lên trang web Greendale để xem hình ảnh của các sự kiện xã hội.”
“Trên đó đều là ảnh danh nhân, không có anh. Bọn anh có một chính sách quan hệ xã hội rất nghiêm ngặt, tất cả các bức ảnh đã được công bố đều phải qua ủy quyền và chọn lọc.”
“Được rồi quý ông, xứng đáng là nhà Urban Myth ở Manhattan?” Tôi cười anh, nửa vui đùa nửa thật nói với anh, “Em trông thấy anh, ở phía sau Molly Sims và Rachel Zoe, dù chỉ là một bóng lưng; trong ảnh chụp của Milena Govich cũng có anh, đứng ở trong bóng tối, chỉ thấy rõ vạt trước áo sơ-mi trắng của anh.”
“Em xem xét cẩn thận như vậy, thật khiến anh thụ sủng nhược kinh.” (1)
Vui đùa qua đi, trong xe lại một mảnh yên tĩnh. Không ai tìm cách nói tiếp, cho đến khi xe vòng vào phố Greenwich, dừng ở dưới tòa nhà nơi tôi sống.
Anh dường như không có ý muốn từ biệt, đột nhiên nói với tôi: “E, sự thật là, sau khi em rời đi, anh không ngừng tưởng niệm em.”
Từ “Nhớ tới” đến “Tưởng niệm”, cách nửa giờ, cũng chỉ là thay đổi một từ mà thôi. Tôi hình như có rất nhiều lời muốn thốt ra, sau cùng chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu: “Anh tưởng niệm em? Có ý gì?”
“Anh yêu em,E.”
“Anh vẫn luôn nói như vậy, có lẽ cần phát minh một từ yêu mới để anh bày tỏ.” Tôi muốn mở cửa xuống xe, bỗng chốc anh kéo tôi, tôi quay đầu lại, không phải bởi vì anh kéo tôi, mà là có chút gì đó thay đổi, khiến tôi có sức mạnh để nói cho anh hiểu, mà không phải giống như trước một mình chạy trốn.
“Ngày đó em đi, anh đi còn sớm hơn em. Trước khi ký hiệp nghị ly hôn, anh ngay cả vào viện phẫu thuật cũng không nói cho em biết.” Tôi cố gắng khống chế chính mình không muốn kích động cố gắng không la to, “Em không hiểu nổi anh, Lyle, anh vẫn không muốn vãn hồi, hiện tại lại muốn để làm gì?”
Anh ngắt lời tôi, lại không trả lời vấn đề của tôi: “Ngày đó em rời đi, anh không hề ra ngoài, anh ở trong toilet phòng khách, anh không muốn nhìn em đi.”
Đây không phải đáp án trong dự liệu của tôi, nhưng tôi chỉ dừng một chút, vẫn cười nhạo anh: “Ngàn vạn lần đừng nới cho em biết anh ngồi trong nhà cầu khóc.”
Anh không nói phải hay không phải. Tôi cảm thấy mình có chút quá đáng, cúi đầu nhìn tay anh cùng cổ tay áo, hỏi anh: “Chuyện bệnh viện kia… Tại sao không nói cho em biết anh phải phẫu thuật?”
Tôi không ngẩng đầu, cảm giác anh đang nhìn tôi, qua thật lâu mới trả lời: “Bởi vì anh muốn biết một người nằm ở bên trong bệnh viện là cảm giác gì.”
“Hiện tại anh đã biết? Cho nên anh một mình chạy tới New Hevan làm phẫu thuật?” Mắt tôi ướt ướt, “Ngày đó lúc em điện thoại cho anh, tại sao anh không nói cho em biết?”
“Tại sao anh không nói cho em biết?” Cùng một câu nói, cùng một giọng điệu, anh như là đang lặp lại vấn đề của tôi, hoặc như đang hỏi lại tôi, “Bởi vì, nghe giọng nói của em tốt như vậy, yên lặng mạch lạc, giống dáng điệu lúc trước của em, thời điểm chúng ta vừa mới quen, hoàn toàn không giống những ngày ở chung cùng với anh, giọng nói của em như cô độc, mà anh thì không ngừng làm việc sai, nói sai.”
Tôi lau nước mắt, sau đó cố gắng hít sâu, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Anh nói từ trước đến giờ, hai người chúng ta ở cùng một chỗ không tốt, cho nên ly hôn, em có cuộc sống của em, anh có bạn gái của anh.”
“Regina không phải bạn gái của anh, bọn anh chỉ là quen biết, ở cuộc hẹn gặp.”
“Nếu là như vậy, tại sao vừa mới quen biết ở cuộc hẹn còn dẫn đối tượng đến gặp vợ trước cùng con gái?”
“Bởi vì anh muốn gặp em.”
“Em thật không hiểu, anh như vậy được coi là cái gì? Vì để cho em ghen tỵ, để cho em một lần nữa yêu anh? Anh như vậy được coi là cái gì?”
“Nếu em không thích, anh sẽ không cùng cô ấy gặp mặt nữa, những người khác với anh không có ý nghĩa gì.”
“Những người khác? Anh chừng nào mới có thể dừng lại, à không, em sửa một chút, chuyện của anh em mặc kệ, nhưng mà xin anh, Làm ơn anh đừng nói như vậy với em nữa, chúng ta để lại chút mặt mũi cho nhau đi, dù sao còn có Caresse, khó tránh khỏi còn phải gặp mặt. Em phải đi, nếu anh không để ý.”
“Anh để ý.” Anh trả lời, “Chúng ta cần nói chuyện.”
Tôi liếc nhìn giờ trên đồng hồ, nói với anh: “Bây giờ muốn nói không phải đã quá muộn?”
Chú thích:
(1) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo