Tôi nói như thế, nhưng lại không nhúc nhích, vẫn ngồi trên ghế lái phụ, tiếp tục nhớ lại: “Có đoạn thời gian, em từng rất yêu anh, trước đó chính em cũng không biết mình sẽ yêu một người như thế nào, em vẫn tưởng rằng mình sẽ kết hôn cùng một người đàn ông bình thường, mua một ngôi nhà ở vùng ngoại ô, hàng ngày đi làm, dành hai giờ ở trên đường, dành một khoản cho đứa nhỏ, cho các nhu cầu thiết yếu, bởi vì thói quen cùng nhu cầu được gắn liền với nhau. Nếu em không chịu được cuộc sống như vậy, em cũng có thể lựa chọn cô độc cả đời. Nhưng em lại gặp anh, em không dám nói là em có thể chết vì anh hay những việc đại loại như thế, thành thật mà nói, em không làm được, hơn nữa cũng không có dũng khí đó, nhưng em nguyện ý vì anh mà thay đổi, vì anh mà buông tha rất nhiều thứ, em hiểu rõ mình quý trọng thứ gì, chỉ vì muốn ở bên anh. Em từng nghĩ đến có một ngày anh không cần em nữa, thì em thật sự xong rồi, nhưng kết quả, em không hề xong đời, em vẫn sống rất tốt, hoàn toàn tốt. Trước đây chúng ta đã có rất nhiều cơ hội nói chuyện, không cần gọi điện thoại, không cần tìm thời cơ, hẹn thời gian. Nhưng chúng ta lại không nói gì. Đến hôm nay? Thật sự quá muộn.”
Ánh mắt anh nhìn về phía trước, gật đầu, anh cũng nói, “Lần đầu tiên chúng ta lên giường, anh chỉ biết em không giống những người khác, không có ai cho anh cảm giác như vậy, yêu, tới một mức độ nào đó, anh cảm giác được. Đó là lý do anh không bỏ được em, muốn dùng biện pháp nhất duy nhất giữ em ở lại bên mình, anh không kịp hiểu em, cũng không mong muốn cho em hiểu rõ anh.”
“Tại sao?”
“Anh sợ em biết dáng vẻ thực sự của anh, liệu rằng một khi em biết rồi, sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn anh.”
“Anh là người như thế nào?” Tôi hỏi anh, trong lòng còn có một câu – có lẽ em cũng sợ anh biết dáng vẻ chân thật của em, không chắc rằng một khi anh biết, sẽ như thế nào.
“Lúc trước anh một lòng nghĩ muốn trở thành người như cha anh, sau anh lại cả ngày cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng để cho anh thành bộ dáng đó. Kết quả, anh thực không phải không giống.” Anh chậm rãi nói, ngừng một chút, nói với tôi: “E, anh muốn cho em biết, thời gian em mang thai, anh xác thực từng có vài lần, cùng vài phụ nữ qua lại, nhưng điều đó đối với anh mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa ……”
Tôi hỏi anh: “Tại sao?” Ngắt lời anh, không cho anh nói tiếp, cho đến nay, tôi mới phát hiện mình vẫn không cách nào nghe anh nhắc lại những đoạn việc đã qua này.
Anh lắc đầu trả lời: “Anh không biết. Anh đã từng không tin vào hôn nhân, song anh cảm thấy chúng ta sẽ không như vậy, anh để cho mình tin rằng chúng ta sẽ rất hạnh phúc, kết quả lại không giống anh tưởng. Đoạn thời gian kia anh cảm giác bị lãng quên, anh đánh mất tình yêu mãnh liệt của em, em cũng không yêu anh như vậy nữa. Anh không có thói quen với những câu nói cửa miệng của mấy người vợ: ‘Anh đã đi đâu?’, ‘Anh đã làm gì?’ ”
Khi anh nói đến cụm từ ‘Câu nói cửa miệng của mấy người vợ’, như thể đó là thứ không thể chịu được nhất trên thế giới, nét mặt đó đọng lại trong đầu tôi một thời gian rất lâu xua đi không được. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu sau, chậm rãi hỏi anh: “Em không muốn biết tại sao anh cùng người phụ nữ khác lên giường, ý của em là tại sao anh muốn nói cho em? Tại sao lại là bây giờ? Còn có tác dụng gì?”
Anh mở miệng nhưng không cách nào trả lời được. Tôi cười nhạt, nói tiếp, tựa như anh vừa mới nói một chuyện cười không quan trọng: “Vậy, Regina với anh mà nói có ý nghĩa gì?”
Anh hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngày mai anh sẽ nói rõ với cô ấy. Nếu em không thích, anh có thể từ chức, chúng ta có thể chuyển đến Connecticut, nơi đó rất tốt với Caresse, có thể lại lần nữa……”
“Cái gì cũng đừng nói, cái gì cũng đừng làm, chí ít đừng vì em mà làm, làm ơn.” Tôi cắt ngang lời anh nói: “Ngày mai em còn phải đi làm, em vào nhà đây, anh về đi, được không? Chắm sóc tốt Caresse.” Tôimở cửa xuống xe, không ngoảnh đầu lại, một mình đi thang máy lên lầu, tôi cho là mình chỉ muốn ở một mình, nhưng sau khi cửa thang máy khép lại nước mắt lại âm thầm rơi.
Cả đêm tôi đều không ngủ được, trong bóng đêm yên tĩnh, tôi biết quan hệ hữu hảo ngắn ngủi giữa chúng tôi trong lúc đó lại bị phá vỡ. Ngày mai, ngày mai sẽ thế nào đây, tôi hoàn toàn không biết nữa, duy nhất khẳng định là, tôi còn phải tiếp tục cuộc sống của mình, đi làm, chăm sóc Caresse, đồng thời theo như lời bác sĩ tâm lý, không để tâm vào những chuyện vụn vặt, luôn mang hy vọng, bảo trì lạc quan.