“Anh không rõ lắm.” Anh trả lời, “Mười mấy tiếng ngồi máy bay, khách sạn Mercure, sau đó lại mười mấy tiếng ngồi máy bay, cơ bản chỉ có như vậy.”
“Anh? Mercure?” Tôi bĩu môi, cười cười. Rất khó để gắn anh và loại khách sạn bình dân cùng này một chỗ.
Anh không để ý tới nét mặt của tôi, đi về phía cửa, giống như là muốn rời đi, lúc tới cửa, quay đầu lại nhìn tôi, hỏi: “Em mặc quần Thong đấy à?” Tôi tưởng mình nghe lầm, anh lại hỏi lại lần nữa.
“Ừm, tinh mắt thật.” Tôi nhịn không được cười rộ lên, trả lời.
“Tối nay hẹn hò cùng người nào vậy?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
Anh không nói chuyện, ái muội nở nụ cười. Tôi không quen mặc quần Thong, chỉ có lúc ở trên giường với anh mới mặc, lâu nhất không quá nửa giờ. Anh còn nhớ rõ.
“Vì tiện cho mặc váy, nên mới mặc. Đêm nay công ty mở tiệc.” Tôi giải thích, nói ra mới nhớ căn bản không cần giải thích cùng anh
“Rất đẹp.”
“Cám ơn.”
Trong chốc lát, hai người cũng không nói tiếp. Anh chưa nói lời tạm biệt, cũng không đưa tay mở cửa, đột nhiên mở miệng nói: “Trước khi máy bay cất cánh anh với Regina chia tay rồi.” Không biết tại sao, tôi tuyệt không bất ngờ, nghe anh nói nốt câu kia: “Sau anh mới phát hiện mình đã làm một chuyện cực ngu xuẩn, bởi vì có hành lý kí gửi, anh không thể xuống máy bay, mười mấy tiếng bay thẳng đến Auckland, có một chuyến bay sớm nhất là buổi sáng ngày hôm sau, lại nhường vé cho cô ấy, anh ở lại khách sạn Mercure gần sân bay ngây người một ngày, sau đó vòng vo ba lượt máy bay trở về.”
Sau một lúc trầm mặc, tôi thở dài đánh giá: “Đáng đời anh.”
Anh nhún nhún vai, trả lời: “Tùy em nói, rượu là lúc anh chuyển cơ ở Brisbane mua, đợi ở đó bốn tiếng.”
“Em không thích uống rượu, chắc anh đã quên.”
“Anh không quên, chỉ là không biết mua cái gì tốt hơn. Hơn nữa, anh nghĩ em có thể sẽ thay đổi, trên thực tế, trong một năm này, em thật sự thay đổi rất nhiều.”
“Thay đổi tốt hơn, hay là xấu đi?”
“Vấn đề này anh trả lời không được, trước mặt em, anh chưa bao giờ phán đoán nổi.”
“Nếu anh không ngại, em lấy tặng cho sếp em”. Tôi cắt ngang lời anh, không cho anh nói tiếp, muốn nói ít chuyện cười, để cho không khí thoải mái chút, “Uống càng nhiều, già càng nhanh, huấn luyện viên thể hình của em nói vậy”
“Còn anh thì luôn nói, vận động càng nhiều, chết càng nhanh. Anh ta còn nói cái gì? Huấn luyện viên thể hình của em ấy.”
Tôi lại nói một câu: “Phụ nữ có cơ bụng mới có tình yêu tốt. Em nghĩ anh ta muốn nói về việc ‘Làm tình’.” Nói xong liền nở nụ cười.
Anh không cười, đi về phía tôi, dường như không nghe chuyện cười của tôi, hỏi tôi: “Em có không?”
“Có cái gì? Cơ bụng hay là tình yêu?”
Anh cúi đầu, môi cơ hồ dán vào miệng tôi, nói: “Cả hai.”
Có thể là vì nghiệm chứng lời của huấn luyện viên thể hình có chính xác hay không, hoặc có thể bởi vì cái váy kia, hay do bộ nội y thiếu đến mức không thể thiếu nổi dưới váy tôi, cũng có thể bởi vì muốn nhớ lại hương vị trên người anh, tôi hôn anh.
Hôn xong, anh dán vào môi tôi nói: “Em có thể không tha thứ cho những chuyện đã xảy ra, nhưng, em có thể tha thứ cho anh, xin hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho anh, em nhất định phải tha thứ cho anh…..”
Dù là khẩn cầu hay mệnh lệnh, mặc kệ đến tột cùng là cái gì, dù sao cũng có tác dụng. Sau khi anh nói ra lời kia, tất cả mất đi khống chế. Sau mười hai tháng ly thân, ba tháng ly hôn, chúng tôi làm tình trên sô pha ở phòng khách. Vì sợ đánh thức Caresse, hai chúng tôi gần như không phát ra một chút thanh âm nào, giống như không hề có gì phát sinh.