Năm nay, thời tiết trở lạnh sớm hơn mọi năm, rõ ràng vừa mới lập đông, thế mà đêm qua những bông tuyết cũng đã vội vàng bắt đầu rơi xuống, thành phố bị bao phủ bởi một tầng băng tuyết trắng xóa.
Đám nhóc ở nhà trẻ được ba mẹ chúng quấn quần áo như những chiếc bánh đậu nhỏ núng na núng nính, chúng hiếu động mặc sức chơi đùa ở trong vườn, mấy đứa nhỏ thích yên tĩnh thì đứng ở một bên, ánh mắt tò mò sáng ngời chớp chớp nhìn những bông tuyết rơi xuống.
Đột nhiên có đứa trẻ nhịn không được liền vươn đầu lưỡi nếm thử hương vị của mùa đông, rồi ngay sau đó cô giáo liền dịu dàng ngăn lại: “Không ăn được đâu con, ăn vào rồi lát nữa sẽ bị tiêu chảy đó.”
Trong nhà trẻ vui vẻ hòa đồng, nhưng Chu Tiêu Tiêu lại thấy hai đứa con trai một béo một gầy chóp mũi đỏ ửng, trông có chút dở khóc dở cười.
“Đôn Đôn, hai em sao lại đánh nhau thế?”
Chu Tiêu Tiêu là giáo viên của lớp 4 tuổi của trường mầm non Minh Đức, cũng là giáo viên được bọn trẻ yêu thích nhất.
Cô mặc áo lông màu trắng sữa, ngồi xổm trước mặt hai bạn nhỏ, mái tóc mềm mại rũ trên vai, đôi mắt hạnh nhân, ngũ quan xinh đẹp dịu dàng không có lấy một chút lực công kích nào.
Tuy rằng là lời chất vấn, nhưng thanh âm mềm mại ngọt ngào lại chả mang chút trách cứ nào, khiến cho người ta không nhịn được mà ỷ lại.
Chu Tiêu Tiêu chỉ mới vào nghề được hai năm, nhưng đối với bọn trẻ này, ngoại trừ ba mẹ chúng ra thì cô là người bên cạnh chúng nhiều nhất.
Đứa trẻ tên Đôn Đôn vừa tức vừa nhanh miệng nói: “Bởi vì Lượng Lượng lấy đồ của con.”
“Tớ không có lấy.” Đứa trẻ tên Lượng Lượng lập tức nói lại.
“Rõ ràng là có lấy.”
“Tớ không có lấy mà.”
Hai đứa nhỏ lại bắt đầu trở nên nóng nảy hơn, Chu Tiêu Tiêu đành phải kéo hai đứa ra xa nhau một chút.
“Hai đứa có phải là quên lời hứa với cô rồi phải không?” Chu Tiêu Tiêu híp mắt ra vẻ nghiêm túc nhắc nhở chúng, sự nóng nảy của hai cậu nhóc rốt cuộc cũng vì câu nói này mà giảm xuống.
“Nhớ rõ ạ.” Nhóc mập mạp Đôn Đôn lí nhí nói, vẻ mặt tỏ rõ thái độ không tình nguyện.
Nhìn thấy bộ dạng nhíu mày của Chu Tiêu Tiêu, biết mình lại làm cho cô tức giận, nhóc lập tức ôm lấy cánh tay Chu tiêu Tiêu làm nũng: “Cô Tiêu Tiêu, con sai rồi, cô đừng tức giận mà ~~”
Đôn Đôn là đứa trẻ đầu tiên được Chu Tiêu Tiêu dẫn dắt, ban đầu là một đứa trẻ bị gia đình chiều hư, tính tình kém lại còn thích động tay động chân, bị ba mẹ của những đứa trẻ khác phàn nàn nhiều lần, chuyển trường hết lần này đến lần khác, cho đến khi gặp được Chu Tiêu Tiêu thì mới trở nên hòa đồng và đáng yêu hơn.
Rõ ràng đã 5 tuổi rồi nhưng cố tình ăn vạ bám lấy Chu Tiêu Tiêu không chịu chuyển lớp.
Gia đình cũng không biết làm sao, đành nói chuyện với nhà trường để cho nhóc ở lớp cũ.
Nhóc biết Chu Tiêu Tiêu mềm lòng, mỗi lần phạm lỗi đều làm nũng nhận sai, ý đồ bán manh để qua ải trót lọt.
Nhưng Chu Tiêu Tiêu cũng không phải không có nguyên tắc của riêng mình.
Cô cố gắng duy trì khuôn mặt lạnh lùng, kéo Đôn Đôn đang bám tay mình ra, cầm tay Lượng Lượng dịu dàng hỏi: “Lượng Lượng, con nói xem đã xảy ra chuyện gì?”
So với Đôn Đôn vừa trắng vừa to, Lượng Lượng thì trông lại có vẻ nhỏ bé hơn rất nhiều.
Tình cảm của cha mẹ Lượng Lượng không tốt, cậu bé được bà nội nuôi nấng, tuy rằng bà yêu thương cậu, nhưng lớn lên trong tình cảnh như vậy, đứa bé rốt cuộc vẫn sẽ nhạy cảm, từ nhỏ sẽ không thích nói chuyện.
Chu Tiêu Tiêu cảm thấy đau lòng cho đứa nhỏ này, bình thường sẽ phá lệ chiếu cố cho cậu bé một chút, Lượng Lượng khi ở bên cạnh cô cũng thích nói, thích cười, cười rất nhiều.
Nhưng bây giờ Lượng Lượng lại cúi đầu không chịu nói.
Chu Tiêu Tiêu trong lòng có chút bất đắc dĩ, cũng không tính cưỡng cầu gì cậu bé, Đôn Đôn lại bỗng nhiên nói: “Lượng Lượng không dám nói lời nào, bởi vì bạn ấy nói dối.”
“Tớ không nói dối, người cô Tiêu Tiêu thích nhất là tớ.” Mắt Lượng Lượng sáng lên, vành mắt phiếm hồng, kích động nói.
Ô? Như thế nào lại nói đến cô rồi?
Chu Tiêu Tiêu mê mang chớp chớp mắt: “Đôn Đôn, con không phải nói là Lượng Lượng giành đồ của con rồi vì thế hai đứa mới đánh nhau sao?”
Đôn Đôn nói năng đầy hùng hồn lý lẽ: “Đúng vậy, Lượng Lượng giành bạn gái của con.”
Chu Tiêu Tiêu đầu đầy vạch đen: “Bạn gái của con không phải là ….”
“Là cô Tiêu Tiêu!” Đôn Đôn lớn tiếng nói.
Đôn Đôn vừa nói xong, sắc mặt Lượng Lượng lập tức trở nên khó coi rồi đứng lên, đẩy Đôn Đôn một cái: “Cậu nói điêu, cô Tiêu Tiêu là bạn gái của tớ.”
“Là của tớ!”
“Của tớ!”
“Cô Tiêu Tiêu, cô chẳng phải thích con nhất sao?” Hai đứa tranh không phân được thắng bại bèn trăm miệng một lời quay sang hỏi Chu Tiêu Tiêu.
“…”
Chu Tiêu Tiêu không nghĩ tới tình tiết truyện ngôn tình “hai nam tranh một nữ” kia sẽ có ngày xuất hiện trên người mình, nhưng hai vị “nam chính” này kém tuổi cô có vẻ hơi nhiều rồi.
Đôi mắt vì gượng gạo mà cong thành hình trăng lưỡi liềm, ngượng ngùng sờ chóp mũi.
Hai đứa nhọc cứ líu ríu giải thích, Chu Tiêu Tiêu cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân của trò khôi hài này.
Thì ra là do mẹ của Đôn Đôn sau giờ làm thì thích ở nhà xem phim ngôn tình, Đôn Đôn gần 6 tuổi ngồi bên cạnh đang chơi đồ chơi thì nghe được nam chính tỏ tình với nữ chính, bèn cho rằng nếu trở thành người yêu thì có thể bên nhau mãi mãi.
Đôn Đôn là đứa bé sắp lên tiểu học, đang lo lắng không biết làm cách nào để mang cô Tiêu Tiêu đi cùng.
Nghe được câu nói thế thì liền ghi tạc trong lòng, đến nhà trẻ gặp người nào cũng nói Chu Tiêu Tiêu là bạn gái của nhóc, sẽ cùng nhóc rời nhà trẻ.
Lượng Lượng không muốn để cho Chu Tiêu Tiêu đi liền nói rằng Chu Tiêu Tiêu thích cậu bé nhất, chắc chắn là bạn gái của cậu bé rồi.
Hai bạn nhỏ bất hoà về ý kiến, vì “tranh đoạt” Chu Tiêu Tiêu nên mới đánh nhau.
Chu Tiêu Tiêu nghe giải thích xong liền không biết nên khóc hay nên cười, nhưng cũng không biết sao lại thấy có chút uất ức.
Mọi người đều nói nghề giáo viên mầm non là một nghề khó khăn, nhưng chỉ khi ở đây họ mới có thể có sự gắn bó không muốn xa rời cùng sự tín nhiệm.
Mắt Chu Tiêu Tiêu chớp chớp, ánh mắt vừa trong trẻo vừa mềm mại, trông thấy Đôn Đôn và Lượng Lượng sắp khóc, cô kéo hai đứa đến trước mặt mình, nghiêm túc giải thích: “Cô Tiêu Tiêu thích Lượng Lượng nhất, cũng thích Đôn Đôn nhất, cô thích tất cả các bạn nhỏ nữa.”
“Thế cô Tiêu Tiêu có phải là bạn gái của mọi người không ạ?” con mắt Đôn Đôn hồng hồng, lỗ mũi nổi bong bóng.
Chu Tiêu Tiêu bật cười, má lúm đồng tiền như chứa đựng cả ánh nắng ấm mùa đông, cô giúp Đôn Đôn lau mặt: “Cô Tiêu Tiêu không phải là bạn gái của mọi người, nhưng cô Tiêu Tiêu sẽ là bạn tốt của họ.”
“Thế cô Tiêu Tiêu có thể cùng con lên tiểu học không?” Đôn Đôn nhìn Chu Tiêu Tiêu bằng đôi mắt khẩn trương.
Chu Tiêu Tiêu lắc đầu cười: “Cô còn muốn chăm sóc những bạn nhỏ khác nữa, không thể cùng con lên tiểu học được.”
Lượng Lượng nhẹ nhõm thở dài một hơi, Đôn Đôn lại bẹp miệng muốn khóc.
Tiêu Tiêu vội vàng xoa đầu Đôn Đôn: “Đôn Đôn của chúng ta là bạn nhỏ dũng cảm nhất, thật ra lên tiểu học cũng cần can đảm rất nhiều, nên cô Tiêu Tiêu muốn phái Đôn Đôn đi trước. Hơn nữa, lên tiểu học rồi thì về sau sẽ là đại ca, có thể bảo vệ các bạn nhỏ của chúng ta, Đôn Đôn, con có thể hoàn thành việc cô giao đúng không?”
“Dạ!” nước mắt Đôn Đôn chưa ngừng rơi nhưng vẫn nặng nề gật đầu, “Thế sau này con có thể gặp lại cô Tiêu Tiêu không?”
“Có thể nha, con có thể đến nhà trẻ tìm cô chơi, cô sẽ mãi mãi ở đây chờ con.”
“Cho dù đến lúc con lớn lên cô vẫn ở đây sao?”
“Ừ, cô sẽ vĩnh viễn là bạn tốt của con, bạn tốt là sẽ không rời bỏ đối phương đâu.” Chu Tiêu Tiêu dịu dàng bảo đảm.
Đôn Đôn nghe thấy vậy mới vui vẻ hơn chút.
Chu Tiêu Tiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô nắm tay hai đứa trẻ, nhìn chúng làm hòa với nhau.
Nhưng Đôn Đôn rất nhanh lại nghĩ đến một việc nữa: “Cô Tiêu Tiêu ơi, bạn tốt và bạn gái có gì khác nhau không? Bạn tốt có thể hôn nhau được không?”
Chu Tiêu Tiêu hơi xấu hổ, vẫn kiên nhẫn nói: “Không thể được.”
“Thế con không cần làm bạn tốt của cô, cô làm bạn gái con đi.”
Nhìn thấy khuôn mặt hồn nhiên của Đôn Đôn, đầu Chu Tiêu Tiêu đầy vạch đen: “Không thể được nha, bởi vì cô....”
Chu Tiêu Tiêu còn đang nghĩ giải thích thế nào cho tốt, bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét chói tai.
“Cô Tiêu Tiêu, cẩn thận!”
Chu Tiêu Tiêu nghe thấy liền nhìn qua, thấy một cô giáo đang sợ hãi nhìn đỉnh đầu của cô, tay ôm chặt hai đứa bé bảo vệ trong ngực.”
Chu Tiêu Tiêu nghi hoặc ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trên tường của nhà trẻ từ lúc nào.
Tường vây của nhà trẻ không cao, người trẻ tuổi nọ đứng ngược chiều ánh sáng, mái tóc rủ trước trán che khuất nửa khuôn mặt, quanh người như có một luồng khí sắc bén khiến cho Chu Tiêu Tiêu có chút căng thẳng.
Cô theo bản năng ôm lấy Đôn Đôn và Lượng Lượng cho vào một lớp học gần nhất, cầm lấy cái chổi dính đầy tuyết để phòng thân.
Nhưng vừa xoay người thì cô thấy một lực đánh úp lại, ngay sau đó liền va vào lồng ngực cứng rắn của chàng trai.
Anh ta nhảy từ trên tường xuống, nhưng vì mặt đất vừa ẩm ướt vừa dễ trượt ngã sau cơn mưa tuyết, liền nhảy xuống chỗ của Chu Tiêu Tiêu đang đứng rồi ngã ở đấy.
Chu Tiêu Tiêu nghiêng người về phía sau một cách mất kiểm soát, nhưng người đối diện dường như ôm chặt lấy cô như muốn bảo vệ cô, và nhanh chóng hoán đổi vị trí của hai người.
Một âm thanh vang lên.
Hai người nặng nề ngã trên mặt đất.
Đụng vào bậc thang nhô lên khiến anh không khỏi kêu lên một tiếng, nhưng khóe môi lại truyền đến xúc cảm mềm mại làm cho anh cứng người tại chỗ.
Cây chổi trong tay Chu Tiêu Tiêu còn chưa kịp ném ra, trên người hai người rải rác những bông tuyết trắng.
Thời gian như ngừng lại, hơi thở hai người như hòa vào nhau.
Đôn Đôn và Lượng Lượng ghé vào cửa sổ thì thấy một màn này, có chút nghi hoặc khó hiểu, âm thanh lanh lảnh xuyên qua cửa sổ truyền đến, “Cô Tiêu Tiêu, anh ấy là bạn trai của cô sao? Sao anh ấy lại có thể hôn cô?”