Sau khi Lượng Lượng rời đi không lâu, Tạ Tinh Từ cũng phải đi đến thành phố khác một tuần vì lý do lịch trình.
Ngôi nhà vốn náo nhiệt bỗng trở nên vắng vẻ.
Rõ ràng là không cần phải lo lắng về vấn đề ngày ba bữa cơm như nào để phù hợp với khẩu vị của từng người, nhưng mỗi lần ăn cơm, Chu Tiêu Tiêu đối mặt với một bàn trống không, lại nhịn không được nhớ về những ngày mọi người cùng ở chung với nhau.
Tạ Tinh Từ vẫn gửi Wechat cho cô hàng ngày, có khi là những chuyện vặt vãnh, có khi lại báo cáo một chút về tình hình công việc, có lúc lại dặn dò Chu Tiêu Tiêu nhớ ăn hết đồ ăn vặt tích trữ ở nhà anh, nếu không sẽ rất lãng phí.
Hai người càng ngày càng nên thân thiết, cho dù nói đến vấn đề gì cũng đều thoải mái trò chuyện.
Nhưng có lẽ vì công việc rất bận, nên thời gian Tạ Tinh Từ gửi tin nhắn Wechat chủ yếu vào rạng sáng, lúc ý Chu Tiêu Tiêu đã sớm ngủ say rồi, đến khi buổi sáng cô tỉnh dậy trả lời tin nhắn của anh thì anh đã vội vàng chạy đi làm việc khác.
Có đôi khi ban ngày Tạ Tinh Từ có thời gian rảnh rỗi, Chu Tiêu Tiêu lại đang bận chăm sóc bọn nhỏ ở nhà trẻ, không có cách nào trả lời tin nhắn.
Rõ ràng, hai người chỉ cách nhau vài thành phố, nhưng hai người dường như đang trò chuyện xuyên múi giờ.
Thời gian mỗi ngày Chu Tiêu Tiêu ôm điện thoại di động tăng lên, Tôn Du thấy được thì luôn trêu cô hỏi cô có phải đang nhớ Tạ Tinh Từ hay không.
Chu Tiêu Tiêu sẽ không hay phiền hà giải thích rằng hai người họ chỉ đang tán gẫu như bạn bè mà thôi.
“Ồ… bạn bè.” Tôn Du không phản bác, nhưng trong giọng nói luôn mang theo ý tứ sâu xa, khiến cho Chu Tiêu Tiêu chột dạ.
Lịch gần như đã bị xé đến trang cuối cùng.
Năm mới cũng sắp đến.
Hai ngày trước lễ Giáng sinh, đột nhiên Lâm Nguyệt gọi điện cho Chu Tiêu Tiêu, nói rằng cô ấy đã biết tin tức ngày mai Tạ Tinh Từ bay về, hỏi Chu Tiêu Tiêu có muốn cùng ra sân bay đón không.
Chu Tiêu Tiêu vốn dĩ muốn từ chối, nhưng Lâm Nguyệt lại dùng thanh âm nhẹ nhàng năn nỉ cô.
“Sắp cuối kỳ rồi, nên các bạn nhỏ trong hậu viện cũng không có thời gian, mẹ lai không yên tâm để em đi một mình, em chỉ có thể đi cầu xin chị thôi. Rất lâu rồi em không nhìn thấy anh Từ, em thật sự nhớ anh ấy, chị Tiêu Tiêu chị giúp em một chút đi mà.”
Chu Tiêu Tiêu do dự: “Nếu đi ra sân bay đón, Tạ Tinh Từ sẽ thấy chúng ta sao?”
“Chắc chắn là không! Đến lúc đó ở sân bay sẽ có rất nhiều người, cũng có nhân viên an ninh duy trì trật tự. Mục tiêu của chúng ta chính là chụp những bức ảnh đẹp trai của anh Từ!”
Nghe Lâm Nguyệt nói xong, Chu Tiêu Tiêu mới yên tâm. Dù sao Tạ Tinh Từ cũng tự luyến như vậy, nếu để anh phát hiện ra cô lén đi đến sân bay đón anh, nhất định sẽ nói những câu trêu chọc.
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy xấu hổ muốn nổ tung rồi.
Lâm Nguyệt bên kia vẫn đang thúc giục, Chu Tiêu Tiêu hạ quyết tâm: “Được, chị đi cùng em.”
Lâm Nguyệt cúp điện thoại trong tiếng hoan hô, Chu Tiêu Tiêu không biết có phải đã bị lây nhiễm cảm xúc kia không mà vừa nghĩ đến ngày mai có thể gặp lại Tạ Tinh Từ, khóe miệng cong lên.
Điện thoại đổ chuông như thần giao cách cảm.
Tin nhắn wechat của Tạ Tinh Từ gửi tới: [Ngày mai tôi sẽ trở về. ]
Chu Tiêu Tiêu: [Tôi biết. ]
Tạ Tinh Từ: [Sao em biết, không phải là sau khi tôi đi, cuộc sống mỗi ngày của em là xé lịch đếm ngược ngày tôi trở về nhà đó chứ? ]
Chu Tiêu Tiêu: […]
Quả nhiên.
Chu Tiêu Tiêu đột nhiên có cảm giác chột dạ vì bị bắt tại trận, cô giả bộ bình tĩnh trả lời: [Không có. ]
Tạ Tinh Từ: [Chậc, tôi biết rõ em không có lương tâm. ]
Chủ đề nhanh chóng chuyển sang vấn đề khác.
Thần Phong nhìn thấy Tạ Tinh Từ lười biếng dựa vào lưng ghế qua kính chiếu hậu, vẻ mặt không che giấu được sự vui vẻ như đón gió xuân, trong lòng anh ấy đột nhiên có linh cảm không tốt.
“Không phải là cậu đang nhắn tin cho cô giáo Chu, Chu Tiêu Tiêu đó chứ?”
Tạ Tinh Từ ngẩng đầu nhìn anh ấy, ngược lại làm như không có gì phải che giấu gật đầu một cái.
Thần Phong vốn tưởng rằng lần trước Tạ Tinh Từ nói muốn theo đuổi Chu Tiêu Tiêu chỉ là ý định nhất thời, bây giờ nhìn lại thì xem ra là anh ấy nghĩ nhiều rồi.
Thần Phong không nói được gì, chỉ có thể nói bóng nói gió hỏi: “Ngày mai Chu Tiêu Tiêu sẽ không đến sân bay đấy chứ?”
“Đương nhiên là không.” Tạ Tinh Từ nhướng mày.
Thần Phong thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao, dường như đối với anh ấy nếu Tạ Tinh Từ muốn đuổi theo ai đó, thì cô gái nào cũng phải sa vào thôi.
Nếu ngày mai Chu Tiêu Tiêu không ra sân bay đón, vậy khẳng định là Tạ Tinh Từ không cho cô đến.
Nghĩ đến đây, Thần Phong thả lỏng hơn nhiều.
Tạ Tinh Từ nhẹ giọng nói: “Bình thường công việc cô ấy rất bận rộn, tôi không thể tạo thêm phiền phức cho cô ấy.”
Thần Phong: “…”
Tiêu rồi.
Không phải Chu Tiêu Tiêu sa vào lưới tình, mà là Tạ Tinh Từ nhà anh ấy.
*
Theo thông tin tình báo của Lâm Nguyệt, Tạ Tinh Từ sẽ xuống sân bay lúc 5 giờ chiều.
Vì khi bọn cô khởi hành, một người từ phía nam, người còn lại từ phía bắc thành phố, nên đã hẹn gặp nhau trực tiếp tại sân bay.
Nhưng mà sau khi Lâm Nguyệt mặc đồng phục học sinh, mang theo máy ảnh DSLR đến sân bay, cô bé bị cách ăn mặc quần áo màu đen, đội mũ đen, đeo kính râm màu đen và mang khẩu trang đen của Chu Tiêu Tiêu làm giật mình.
Lâm Nguyệt lượn quanh người Chu Tiêu Tiêu quan sát từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: “Chị Tiêu Tiêu, chúng mình tới đây đón chuyến bay, chị làm gì mà ăn mặc như đi ăn trộm vậy?”
“…”
“À, em biết rồi, đây là cách chị thu hút sự chú ý của anh Tinh Từ đúng không!”
“…”
Chu Tiêu Tiêu nhìn xung quanh, nhận ra mình thực sự có chút làm cho người khác chú ý, bèn ngại ngùng cởi mũ và khẩu trang xuống: “Tai nạn ngoài ý muốn thôi.”
Xung quanh càng lúc càng có nhiều người hâm mộ mang theo máy ảnh và bảng hiệu đến.
Chu Tiêu Tiêu hỏi: “Chúng mình ở đây chờ sao?”
“Chỉ có thể như vậy thôi.” Giọng nói Lâm Nguyệt mất mác: “Em còn tưởng chúng ta đã đến sớm, nhưng không ngờ lại muộn một bước.”
Các vị trí ở lối ra đã bị nhiều người xếp hàng dày đặc, các cô cũng chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống trước.
Nhưng mà, không ai có thể ngăn cản tham vọng cháy bỏng của cô gái muốn tiếp xúc gần hơn với idol.
Vừa ngồi xuống, Lâm Nguyệt liên tục ríu rít nói với Chu Tiêu Tiêu về Tạ Tinh Từ.
Chu Tiêu Tiêu cũng không thấy có gì nhàm chán, ngược lại còn lắng nghe một cách thích thú.
Lâm Nguyệt nói mệt, đang uống trà sữa thì chợt nhớ ra: “Chị Tiêu Tiêu, không phải là chị vì sợ bạn trai ghen nên mới không theo đuổi idol nữa chứ?”
Chu Tiêu Tiêu đang hút trân châu, vừa nghe thấy lời này thì nghi ngờ ngẩng đầu lên, “Bạn trai? Bạn trai nào?”
“Chính là anh chàng đã đợi chị ở cổng concert lần trước.”
Chu Tiêu Tiêu bị sặc, vội vàng phản bác: “Đó không phải là bạn trai của chị.”
“Không phải sao?” Lâm Nguyệt có chút nghi ngờ: “Vậy thì chắc chắn anh ấy thích chị!
“Tại sao em lại nghĩ như vậy?” Chu Tiêu Tiêu ma xui quỷ khiến đi hỏi lại.
“Chuyện đó không phải rất rõ ràng sao? Nếu một người con trai không thích cô gái đó, làm sao có thể đeo khăn quàng cổ cho cô ấy chứ?”
Chu Tiêu Tiêu nhớ lại tình cảnh lúc đó, trong lòng chợt có chút chột dạ: “Vậy lỡ như là cô gái chủ động đưa khăn quàng cổ cho con trai thì sao?”
Lâm Nguyệt không chút suy nghĩ: “Thì đương nhiên là cô gái đó thích chàng trai ấy!”
Chu Tiêu Tiêu lại bị sặc, trên khuôn mắt ửng hồng đáng ngờ.
Lâm Nguyệt lo lắng nhìn cô: “Chị Tiêu Tiêu, không phải là chị đang yêu đơn phương đó chứ?”
“Chị không có!” Chu Tiêu Tiêu vội vàng xua tay, phản bác, “Chị, chị chỉ hỏi hộ cho một người bạn của chị mà thôi.”
Chu Tiêu Tiêu vùi đầu uống trà sữa, không nói thêm một lời nào nữa.
Ánh mắt Lâm Nguyệt nhìn cô càng lo lắng.
Đúng rồi, tới cái cớ hỏi dùm một người bạn cũng nói ra rồi.
Cuộc sống yêu đơn phương của chị Tiêu Tiêu thật là nhiều cay đắng.
*
Máy bay hạ cánh đúng giờ.
Khi các hành khách lần lượt đi ra ngoài, đám fan yên tĩnh lúc nãy cũng dần xôn xao.
Đi kèm với tiếng hét chói tai, Tạ Tinh Từ xuất hiện trong tầm mắt của công chúng.
Anh đi ở cuối đám người, vẫn là bộ trang phục đen trắng như hàng ngày, thân hình cao lớn thon dài nhanh nhẹn, khuôn mặt như tạc tượng, cho dù không trang điểm, anh vẫn đẹp trai ngời ngời.
Anh cúi đầu giống như đang gửi tin nhắn cho ai đó, nghe thấy tiếng hét chói tai của người hâm mộ, ngẩng đầu nhìn một cái, ngón trỏ đặt lên môi ra hiệu mọi người im lặng.
Nhóm người hâm mộ vốn dĩ ồn áo im lặng trong nháy mắt, trật tự dạt ra đứng hai bên nhường chỗ cho Tạ Tinh Từ, cố gắng không làm phiền việc đi lại của những hành khách bình thường khác.
Lâm Nguyệt vô cùng tự hào nói: “So về tố chất của fan, chúng ta xếp thứ hai, không ai dám xếp thứ nhất!”
Trong giọng nói của Chu Tiêu Tiêu có ý cười: “Đúng đúng đúng, bọn en là tốt nhất.”
Chu Tiêu Tiêu đội mũ, đeo khẩu trang, ngẩng đầu đưa mắt nhìn Tạ Tinh Từ.
Cô và Lâm Nguyệt đứng ở vòng ngoài cùng trong đám fan, khoảng cách với Tạ Tinh Từ cũng không hề xem là gần.
Nhưng cũng chính bởi vì khoảng cách như thế này, mới làm cho ánh mắt của Chu Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm anh không có chút kiêng kị nào.
Nhưng so với Chu Tiêu Tiêu, Lâm Nguyệt chỉ cao một mét sáu, có chút khóc không ra nước mắt.
Cô bé chiếm được vị trí này, lúc đầu có tầm nhìn thoáng đãng, nhưng mà bây giờ người ngày một nhiều hơn, cô bé cơ bản là không nhìn thấy gì cả!
Tâm tâm niệm niệm đứng chờ rất lâu để đón chuyến bay này, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy gáy của một đám người.
Lâm Nguyệt căm hận và uất ức nhảy lên tại chỗ, cố gắng chụp một hoặc hai bức ảnh tử tế.
Chu Tiêu Tiêu nhìn Lâm Nguyệt đang cố gắng với máy ảnh, bất lực đưa tay ra bảo vệ cô bé: “Em cẩn thận một chút.”
Kết quả là vừa dứt lời, Lâm Nguyệt “Á” một tiếng, vì tiếp đất không chắc chắn đã bị trẹo chân.
Chu Tiêu Tiêu vô thức vươn tay muốn đỡ cô bé, nhưng lại bị Lâm Nguyệt kéo ngã theo, cả hai người đều ngã sấp xuống.
Những người đi đường đi ngang qua tò mò nhìn các cô, những người hâm mộ đứng ở vòng ngoài cũng chú ý đến các cô, vội vã chạy lại để kiểm tra tình hình.
Đi đón chuyến bay sợ nhất là xảy ra tình huống bất ngờ, thấy có người bị thương, Thần Phong đang đi theo sau Tạ Tinh Từ cũng trở nên lo lắng.
Anh ấy nhỏ giọng nói với trợ lý bên cạnh: “Cậu đưa Tạ Tinh Từ đi trước đi, tôi đi xem thử đã xảy ra chuyện gì.”
Tạ Tinh Từ liếc nhìn cách đó không xa, dừng bước một lát, sau đó đi thẳng tới.
Thần Phong và trợ lý đều sửng sốt.
*
Cú ngã cũng không hề nhẹ.
Lâm Nguyệt bận kiểm tra camera nên không để ý Chu Tiêu Tiêu.
Chu Tiêu Tiêu giữ nguyên tư thế một lúc, vừa định từ trên mặt đất đứng lên, thì hát hiện trước mặt mình có một đám người đang đứng.
Trong lòng Chu Tiêu Tiêu thầm nói không ổn, chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy Tạ Tinh Từ từ trong đám người đi tới.
Bây giờ so với lúc nãy thì khoảng cách gần hơn rất nhiều, chỉ là vì cô vẫn còn đang chật vật ngồi bẹp dí trên mặt đất, khoảng cách cao thấp giữa hai người kéo dài hơn, ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt thường ngày mang theo mấy phần xa lạ và nghiêm nghị, không nhìn ra chút cảm xúc nào trong đôi mắt đen láy đó.
Anh bước đi với đôi chân thon thả, mục tiêu vô cũng rõ ràng, đi tới phía cô.
Tiếng bước chân rơi xuống sàn phát ra tiếng động nhẹ, nhịp tim Chu Tiêu Tiêu trở nên không kiểm soát được mà đập theo nhịp với âm thanh này.
Khi Chu Tiêu Tiêu còn chưa kịp phản ứng, Tạ Tinh Từ đã đưa tay đỡ cô dậy.
Anh nhìn cô nhẹ nhàng nói một câu: “Cẩn thận một chút.”
Nói xong, anh hơi nghiêng người tiếp tục đi ra ngoài cửa.
Lâm Nguyệt đặc biệt kích động ôm Chu Tiêu Tiêu: “Chị Tiêu Tiêu! Chị nhìn thấy chưa! Là anh Từ đó!”
Chu Tiêu Tiêu hơi cong khóe mắt, nhìn bóng lưng Tạ Tinh Từ rời đi, vẻ mặt ngơ ngác.
Anh có nhận ra cô không?
*
Sau khi mẹ của Lâm Nguyệt biết được tin Lâm Nguyệt bị ngã, bà đã điện thoại cho Lâm Nguyệt răn dạy trách mắng rồi bảo cô bé phải về nhà ngay lập tức.
Lâm Nguyệt bĩu môi có chút tiếc nuối nói chào tạm biệt Chu Tiêu Tiêu: “Chị Tiêu Tiêu, em về trước đây. Ảnh chụp hôm nay sau khi chỉnh sửa xong em sẽ gửi cho chị!”
Chu Tiêu Tiêu mỉm cười gật đầu.
Nhìn thấy Lâm Nguyệt lên taxi, Chu Tiêu Tiêu lại nghĩ tới khoảng khắc trong chớp mắt lúc nãy…
Tạ Tinh Từ bước ra khỏi đám đông, nhẹ nhàng nói với cô “Cẩn thận một chút”.
Rõ ràng là cô đã rung động.
Cho nên, cô đang sa vào trong cái bẫy đối xử dịu dàng với fan của Tạ Tinh Từ sao?
Chu Tiêu Tiêu đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.s
Cô vậy mà nảy sinh tâm tư không nên có đối với Tạ Tinh Từ, người sớm chiều chung đụng, nếu như bị anh biết được, anh nhất định sẽ cười nhạo mình!
Chu Tiêu Tiêu có chút ảo não gõ gõ đầu một cái, cố gắng quên đi những suy nghĩ viển vông này.
Cô thở dài một hơi, chuẩn bị ngoan ngoãn bắt taxi về nhà, một chiếc xe bảo mẫu màu đen chậm rãi dừng trước mặt cô.
Cô có chút nghi ngờ ngẩng đầu lên.
Khi kính xe hạ xuống, Tạ Tinh Từ nhướng mày đôi mắt sáng ngời, khóe miệng ngậm cười, giọng điệu mang theo chút lười biếng: “Lên xe đi, fan hâm mộ nhỏ của tôi.”
Tác giả có điều muốn nói:
Tạ Tinh Từ: Aaaaa!!! Vợ tôi đến đón tôi!!!! Aaaaaaa!!!!!