Bạn Qua Thư Thần Kỳ (Thần Kỳ Bút Hữu)

Chương 28: Cái tên



“Chỉ sợ không thể như con mong muốn, Harry.” Dumbledore vừa thấy Harry liền ha ha nói. “Hôm nay chúng ta lại vẫn phải cùng trải qua ký ức của ta.”

“Chúng ta phải từ đó phát hiện cái gì chứ?” Harry chấp nhất vấn đề. “ký ức đó thầy khẳng định xem qua rất nhiều lần, như vậy nhược điểm của hắn thầy nhất định biết.”

“Không, Harry.” Dumbledore tình ý sâu xa mở miệng. “Ký ức của ta cũng không toàn diện, chúng dừng lại nơi nào đó, chỉ có con…… Có thể đem chúng tiếp tục.”

“Con biết rồi.” Harry tuy rằng có thể không thích đáp án mơ hồ này. “Nếu này có trợ giúp hoàn toàn tiêu diệt Voldemort.”

“Tin ta, ta chỉ là muốn cố gắng cho con sống sót trong cuộc chiến.” Dumbledore nắm tay Harry lại một lần bước vào ký ức của mình.

Sau hành trình ký ức ngắn ngủi, Dumbledore ôn hoà nhìn Harry. “Hôm nay có thu hoạch gì sao?”

“Con chú ý tới hắn và con có rất nhiều điểm giống nhau.” Harry không chú ý tới ánh mắt đen tối Dumbledore một giây. “Cùng thân thế, cùng trải nghiệm, thậm chí…… cũng là Xà ngữ.”

“Đúng vậy, ta cũng chú ý tới.” Vẻ mặt Dumbledore không thay đổi, bản tính Harry rõ ràng bất đồng với Tom.

“Nhưng mẹ hắn và mẹ con không giống nhau, Lily là người kiên cường, nếu không phải vì bảo vệ con, mẹ sẽ không chết. Mà mẹ của Voldemort …… lại chủ động lựa chọn cái chết, hoàn toàn không suy xét đứa con mà mất đi mẹ thì không thể sống.” Harry đang dùng tâm tiến hành phân tích. “Thực lực của hắn rất mạnh, có thể dùng ma lực bảo hộ mình, nhưng tính cách hắn tàn bạo, hơn nữa…… hình như trước khi chưa đến trường đã dùng thôi miên khống chế Muggle?”

“Con rất chú ý tới chuyện này, còn gì nữa?” Dumbledore cổ vũ cười.

“Hắn…… Rất có khí chất của thủ lĩnh.” Harry gãi gãi đầu. “Con chỉ chú ý tới cái này.”

“Thời điểm khi ta lần đầu tiên đi vào phòng Tom ở cô nhi viện, ta liền chú ý tới bài trí trong phòng hắn, có rất nhiều thứ không hợp nhau. Mà những thứ đó, có thể gọi là vật kỷ niệm.” Dumbledore chớp mắt một cái. “vật kỷ niệm của hắn, so với đồ chơi con mua ở Hogsmeade không giống, chúng đều thuộc về người khác. Là hắn cưỡng chế hoặc là nói là kỷ vật thắng lợi. Hắn cô lập mà kiêu ngạo, xa cách thế giới, lần đầu tiếp xúc giáo sư, hắn lại khăng khăng cự tuyệt đi cùng ta mua học tập dụng cụ của mình. Nếu là con…… con làm gì?”

Harry suy nghĩ một giây liền bắt đầu lắc đầu. “Năm đó thời điểm Hagrid tới đón con, con còn tưởng toàn bộ là ảo thuật. Thật lâu mới tin trên người con cái khác biệt này là pháp thuật, con nghĩ con mình không tìm được đường đến Hẻm Xéo.”

“Chính là như vậy, hắn thích một mình, ngay từ đầu chính là như vậy. Sau đó hắn thu lại loại hành vi này, nhưng không ai có thể thật sự đến gần trong lòng hắn.” Dumbledore đẩy mắt kính. “Con nhớ kỹ điểm này, hắn tự đại mà đa nghi, cũng không chịu hoàn toàn tin tưởng một người.”

Harry gật đầu. “Mụ Bella luôn ở thời điểm chiến đấu nói mụ là người Dark Lord rất tín nhiệm.”

“Tom chính là có loại mị lực này, hắn có thể khiến người sùng bái hắn điên cuồng, vì hắn trả giá tất cả mọi thứ.” Dumbledore thở dài. “Cho dù hắn đi sai đường, ta không thừa nhận cũng không được, hắn là học sinhxuất sắc và vĩ đại nhất của Hogwarts.”

“Hắn lựa chọn sai lầm rồi.” Harry thì thào mở miệng, cậu nhớ tới thời điểm lần đó cùng Prince trao đổi, đối phương có nhắc tới [phải có được sức mạnh, có được sức mạnh, thì sẽ không có người thương hại ngươi!]. “Có lẽ…… nguyện vọng ban đầu của hắn, chỉ là hy vọng không bị ức hiếp.”

“Có lẽ vậy.” Dumbledore lại thở dài, lam sắc trong ánh mắt tràn ngập hối ý. “Lúc ấy giới Muggle đang đứng ở thời kì chiến tranh, cuộc sống ở cô nhi viện của Muggle đã tạo ra đau đớn không thể xóa nhòa với hắn, khi thời điểm lần đầu tiên ma lực bùng nổ, hắn đã tìm được phương pháp ‘mạnh mẽ’ của mình, trong cô nhi viện kia, hắn là vị vua không ngai. Chú ý tới hắn chán ghét cái tên ‘Tom’ này, hắn đối với tất cả những thứ không thể phơi ra sự phi phàm của hắn đều thực phiền chán.”

“Kỳ thật ‘Harry’ cũng là người qua đường nổi tiếng.” Harry lại tìm được rồi một điểm cùng Voldemort giống nhau.

“Con cũng chán ghét tên này sao?” Dumbledore dẫn đường nói.

“Đương nhiên không, con yêu tên này. Đây là ba mẹ con bởi vì yêu con mà đặt!” Ánh mắt Harry có chút chua xót. “Xin lỗi giáo sư, con sẽ không mê mang. Con là Harry Potter.  Con và Voldemort là 2 người hoàn toàn khác biệt.”

“Chính là như vậy, Tom vứt bỏ cái tên mà mẹ hắn cho, từ giây đó hắn đã vứt bỏ sự bảo vệ từ tình thương của mẹ. Mà ma pháp là chân thật, cho dù hắn sửa Tên bao nhiêu lần, ‘cái Tên thật sự’ của hắn vẫn là Tom Riddle.”

“Sắc trời đã khuya, con còn muốn tiếp tục du hành ký ức sao?” Dumbledore hỏi. “Có lẽ lúc này là lần cuối cùng.”

“Con có thể.” Harry vừa dứt lời, cảnh tượng trước mắt liền biến thành hầm của Slughorn, vài học sinh quanh cậu nói chuyện phiếm, sau đó học sinh thời đại đó, Tom đặt vấn đề, lại bị đuổi ra ngoài. Cùng lúc đó cậu cũng bị ký ức đẩy ra. “Cảm giác không đúng.” Harry sâu sắc nói. “đoạn ký ức này thoạt nhìn rất kì lạ!”

“Ha ha.” Dumbledore vui mừng nở nụ cười. “Con tiến bộ rất nhiều, Harry.”

“Là Snape giáo sư dạy giỏi.” Harry chân tâm nói. “Con hẳn là nên nhận rõ chuyện này sớm hơn, nếu con đã sớm học được Occlumency, Sirius cũng sẽ không chết.” Cậu nhìn thẳng vào thất bại của mình. “Con sẽ không lặp lại phạm sai lầm giống vậy, thời điểm giáo sư chỉ bảo con, cũng nhấn mạnh phân biệt ký ức ở phương diện thật giả, nhưng …… Con nhớ rõ ký ức có thể lấy ra đều là chân thật.”

“Đúng vậy, chính là bởi vì ký ức lấy ra đi ra có đặc tính này, cho nên Bộ Pháp Thuật mới tán thành loại phương thức chứng minh này. Nhưng Harry, con có muốn biết, ký ức có thể sửa đổi. Nếu cá nhân đó đồng ý sửa đổi, vậy ký ức sau đó là chân thật …… Như vậy ký ức lấy ra thì mất đi đặc tính này.”

“Cho nên, nhiệm vụ của con chính là lấy được đoạn ký ức chân chính này?” Harry làm biểu tình chua xót. “Cái này hơi khó, con luôn luôn cự tuyệt lời mời dự tiệc của Slughorn.”

“Tin mị lực của mình, con được thầy ấy đầu tư vào năng lực, mà Slughorn thích đứa trẻ xuất chúng như vậy.” Dumbledore vỗ vỗ bả vai Harry gợi ý. “Mẹ của con và Severus đều là học trò đắc ý của Slughorn, con có thể từ mặt này bắt đầu.”

Harry gật đầu tỏ vẻ biết. “Gần đây giáo sư Snape bề bộn nhiều việc, không có thời gian rèn luyện con. Con muốn biết…… thầy có thể giúp con một ít hay không?”

“Xin lỗi Harry, ta rất muốn cho con có được một cuộc sống học sinh bình thường, ta tin Severus sẽ sắp xếp tất cả, thầy ấy là một Slytherin xuất sắc.” Dumbledore vừa cự tuyệt Harry, vừa cho cậu một đề nghị. “Thầy ấy gần đây tuy rằng bề bộn nhiều việc, nhưng ta cảm giác, dù bận rộn thầy ấy vẫn cần một trợ thủ có thể giúp đỡ.”

Mắt Harry sáng lên, cảm giác cách này thật tốt, vì thế nói tạm biệt liền nhanh như chớp vọt tới hầm, gõ vang cánh cửa mấy ngày đó không có tới.

{ nhẹ tay thôi nhóc con, ta là con gái, không cần tùy tiện sờ cơ thể của ta!}

{ đã đến giờ cấm, sao còn có người đến cấm túc? Chẳng lẽ là mộng du?}

{ tê tê…… Nói không chừng là tới đánh lén ban đêm …… Tê tê }

“Potter, trò không chú ý thời gian sao?” Snape từ phòng tắm đi ra, trên tóc còn vương đầy nước, ngược lại áo choàng tắm trên người được mặc cẩn thận tỉ mỉ.

“Xin lỗi giáo sư, con chỉ muốn gặp thầy.” Harry biết sai cúi đầu, cậu phát hiện dưới đất cũng không có đọng nước, như vậy Snape có thể  mặc chỉnh tề vì cái gì không dùng thần chú khô ráo lên tóc?

“Vào đi.” Snape lùi về phía sau một bước, để Harry tiến vào. Anh đang ở phòng tắm ngâm mình, lại nghe thế tiếng đập cửa rất mạnh bên ngoài, không cần đoán có thể biết là ai.

“Muốn không…… Con trở về.” Harry đi theo người đàn ông đi vào phía trong, vẫn đi tới phòng ngủ mới dừng lại, không biết vì cái gì luôn luôn không quan tâm nhiều chuyện chính mình lại cảm giác có chút vô ý.

“Trước tiên, nói xong ta đưa trò trở về.” Snape còn chưa dứt lời liền cảm giác chính mình có chút ái muội, vội vàng mở miệng thêm vào. “Lần trước người tấn công trò còn chưa có tìm ra, tốt nhất không nên đi lung tung một mình, áo tàng hình cũng không phải vạn năng.”

“Hôm nay con đi gặp giáo sư Dumbledore để học bù, thầy ấy nói con có thể trở thành trợ thủ của thầy, ta nói…… ở phương diện Độc dược.” Harry cảm giác chính mình nhất thời nhiệt huyết tăng cao, chạy tới đây thật sự là quá xúc động.

“Không cần.” Snape nhíu mày cự tuyệt, Dumbledore suy nghĩ cái gì? Nghiên cứu gần nhất của anh đều rất nguy hiểm, nếu Harry gặp chuyện không may làm sao được. “Hiện tại nhiệm vụ quan trọng của trò là hoàn thành việc học đồng thời nâng cao năng lực của chính mình.”

Trước mặt cậu nhóc thản nhiên dùng khăn lau khô tóc, sau đó dùng thần chú nhanh chóng thay đổi quần áo bên ngoài Snape từ giá sách lấy ra một quyển sách, do dự trong chốc lát sau làm phép với gáy sách. “Quyển sách này là lý thuyết căn bản, dễ hiểu của Phép thuật Hắc ám, nhớ kỹ chỉ là lý thuyết, trong đó không có bất cứ thần chú rõ ràng nào. Ta muốn trò dùng quan điểm tuyệt đối trung lập mà xem nó, đem nghi vấn của trò ghi lại. Hai tuần sau ta sẽ tìm thời gian cho trò học bù, đến lúc đó trò có thể nói cho ta biết, trò có muốn thật sự học Phép thuật Hắc ám hay không.”

“Thầy sao biết con muốn…… Học Phép thuật Hắc ám?” Harry sắc mặt có chút xấu hổ, cứu thế chủ muốn chìm đắm trong Phép thuật Hắc ám, tiêu đề này nhất định có thể trở thành đầu đề của Nhật Báo Tiên Tri.

“Ánh mắt của trò nói cho ta biết.” Snape mơ hồ trả lời. “Hiện tại, đi theo ta.”

Harry ngoan ngoãnđi theo Snape, Hogwarts yên tĩnh chỉ vang vọng tiếng bước chân, Snape nói cho Harry bìa sách thi triển ma pháp, nhìn qua chỉ là một quyển sách giáo khoa phòng chống Nghệ thuật hắc ám bình thường.

“Giáo sư, Độc dược con uống…… Có phải có tác dụng gì khác không?” Sắp đi đến tháp Gryffindor, Harry mới nhớ tới nghi vấn lúc trước. “Cách điều chế Độc dược kia là gì?” Harry nhớ tới Prince, bạn qua thư của cậu đối với Độc dược này cảm thấy rất hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.