Bản Sắc - Carpediem Tang Ngư

Chương 11



Về đến nhà, ta vội thắp lên một ngọn đèn, may mắn là căn nhà tranh của ta có hai cái giường, ta tranh thủ dọn dẹp căn phòng cũ của cha rồi để thiếu gia nghỉ ngơi ở trong đó.

Thiếu gia rất đẹp trong bộ quần áo của người sai vặt. Thiếu gia sinh ra đã đẹp tựa ngọc, chỉ là thần sắc giữa lông mày hơi u ám nên trông y càng hốc hác đến tiều tụy. Bây giờ quần áo tơ lụa hay mặc đã được thay thế bằng vải thô, nhưng vẫn không thể che giấu khí chất của y.

Y cho biết Trần lão gia đã bảo người hầu đổi quần áo cho y, lúc này y mới có thể trốn thoát.

Dù thế nào đi nữa, Trần lão gia thật may mắn khi có thể giữ được Trần Túc để nối dòng nối dõi.

Vì bệnh tật nên thiếu gia thường ru rú ở trong phòng, cũng không có bao nhiêu người biết đến nên ta liền có thể nói rằng y là anh họ xa của mình.

Không phải ta cố ý muốn lợi dụng y mà vì da y trắng trẻo, lớn lên lại đẹp như vậy, không có làn da thô ráp như ta do dãi nắng dầm mưa nên tự nhiên trông y nhỏ con hơn ta.

Chỉ là y có vẻ hơi sợ ta, ta cũng đoán được có lẽ do hành động của mình ngày hôm đó, hoặc cũng có thể là do những biến cố vào lần gặp lại này.

Thiếu gia thường ngồi trên giường không nói lời nào, ta biết cảm giác mất đi người thân như thế nào nên cố gắng cẩn thận đối đãi với y.

Ta không kén ăn, là kiểu người có gì thì ăn nấy, nhưng thiếu gia lại khác, y đã quen ăn những món được chế biến thanh đạm và tinh xảo nên ta thực sự sợ y ăn không nổi.

Nhìn thấy ta mang đến chút cơm khô canh nhạt, y vô thức cau mày sau đó không nói gì. Những ngày sau, ta ăn gì thì y cũng ăn cái đó, cũng không thấy y mở miệng phàn nàn. Ta nói chuyện với y, hỏi cái gì thì y trả lời cái đó.

Mấy ngày sau, vết thương trên cánh tay ta đã kết vảy, số tiền kiếm được từ chuyến đi săn vừa rồi đã được đổi thành thức ăn.

Nếu hai người ăn, tự nhiên sẽ giảm nhanh hơn so với việc ta ăn một mình, hơn nữa ta cũng không muốn thiếu gia vì đi theo ta mà phải chịu ăn khổ, nhìn sắc mặt thiếu gia hình như lại gầy đi.

Ban đầu ta nghĩ rằng ngày mai ta sẽ đi lên núi một chuyến.

Tối hôm đó thiếu gia nói muốn đi tắm gội, ta suy nghĩ một chút, hình như thiếu gia từ lúc đến đây vẫn chưa tắm, mà nhà ta không thể so với nhà họ Trần, vì ta luôn tắm bằng nước lạnh nên quên mất thiếu gia không được dùng nước lạnh để tắm.

Ta bèn đun nước cho thiếu gia, y đang tắm rửa ở phòng sau còn ta đứng canh cửa, nhưng tiếng nước bên trong vọng ra khiến lòng ta chộn rộn như có đàn ngựa chạy loạn.

Dạo gần đây, ngày nào thiếu gia cũng lảng vảng trước mắt ta, ta sợ bản thân mất không chế sẽ khiến y giận nên đành phải chịu đựng. Căn nhà tranh của ta không lớn, các phòng cũng không xa nhau nên ta không thể thủ dâm trước mặt thiếu gia.

Nghĩ đến thiếu gia đang tắm, ta không khỏi thò tay vào trong quần, thiếu gia đang tắm bên trong, bọn ta chỉ bị ngăn cách bởi một cánh cửa, ta thủ dâm ở bên ngoài, thèm muốn thân thể trần truồng của thiếu gia nên tự vuốt ve dương v*t của mình.

Ta đang đứng thì nghe thấy tiếng động từ bên trong vọng ra, theo bản năng ta chạy vào phía buồng trong, khoảnh khắc mở cửa ra, máu nóng trong người ta xộc tới não.

Thì ra giá treo quần áo bên trong đổ xuống, còn thiếu gia chỉ mặc mỗi áo lót trong khoác trên vai, hoảng loạn nhìn ta. Tóc mềm bị bết lại vì hơi ẩm, núm vú trên ngực do tắm nước nóng hun đến ửng hồng, ta kìm nén cơn nóng đến từ vùng bụng dưới, dương v*t nằm giữa háng ta sưng đến mức đau đớn.

Ta quay người đỡ giá quần áo lên, giúp thiếu gia thu dọn quần áo đồng thời cố gắng không nhìn y. Y ho dữ dội, cả mặt đỏ bừng, che miệng cúi người xuống, nhìn thấy cảnh này ta lại đau lòng nên tiến đến bế eo y ôm đến tận giường.

Hình như y lại nhẹ hơn rồi, còn rúc mình vào trong ngực ta run rẩy ho khan, ta cảm thấy dương v*t mình đang áp vào mông thiếu gia.

Ta đưa nước cho y, đối phương nhấp một miếng, trầm giọng nói: “Cám ơn.”

Đêm đó, thừa lúc thiếu gia đang ngủ, ta lén vào bếp tự an ủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.