Bản Sắc - Carpediem Tang Ngư

Chương 20: Góc nhìn của thiếu gia



Từ nhỏ đại phu đã nói ta không thể sống đến khi mười tuổi, từ bé đến giờ tất cả những gì ta nghe được đều là những lời mỉa mai và cảm thông.

Mẹ ta rất thương ta nhưng lại không được ưu ái. Cha ta cưới hết người vợ lẽ này đến người vợ lẽ khác, nhưng không ai sinh được con trai hay con gái cho ông. Vì vậy, ông dần dần yêu thương ta và nuôi dưỡng ta một cách đàng hoàng, vì sợ rằng nếu ta chết, nhà họ Trần sẽ bị tuyệt hậu.

Mọi người đều nhìn ta bằng ánh mắt vừa thương hại vừa thông cảm, dường như họ đã vô số lần nói với ta bằng ánh mắt rằng ta chỉ là phế vật, không thể sống được bao lâu.

Cái mạng này là dùng thuốc để kéo dài, tốt xấu sống đến mười tuổi, không chết.

Mùa đông năm đó rất lạnh, khi Tết đến gần ta thực sự sợ rằng mình sẽ không thể sống sót, và mọi chuyện sẽ kết thúc giống như những gì đại phu đã nói.

Ta nhớ rõ ngày hôm đó ta đang đứng trong sân, trời rất lạnh nhưng ta vẫn thích đứng bên ngoài để cảm nhận nó, điều này khiến ta nhận thức rõ rằng mình vẫn còn sống.

Ở đó, có một bé trai nhìn ta với ánh mắt chân thành, lần đầu tiên nhìn vào trong ánh mắt ấy ta không cảm nhận được sự thương cảm.

Bé trai đó rất khỏe mạnh, khuôn mặt đỏ bừng lên vì lạnh, lại mặc rất ít quần áo, không biết mặc như vậy có thấy lạnh hay không.

Ta bước tới đưa cho hắn một xâu tiền, ta cảm thấy tất cả những gì mình có chỉ là tiền. Ta không phải loại người tốt như vậy, ta chỉ thương hại hắn thôi.

Sau này, đứa bé đó ăn vạ với ta và ngày nào cũng đến gặp ta, hết nằm trên tường thì sẽ mang đồ ăn cho ta. Thật lòng mà nói thì ta không cảm thấy hắn phiền, ta thương hại hắn cũng như hắn thương hại ta.

Ta ở trong sân đợi, hắn cũng bò lên tường bồi ta, hắn cho rằng ta không nhìn thấy hắn, thái độ lại ngốc nghếch nhưng có chút đáng yêu, ta chỉ muốn xem hắn có thể ở bên ta bao lâu.

Thời gian trôi qua như thoi đưa, người hầu trong phủ nhận thấy có điều gì đó không ổn, mỗi lần nhìn thấy hắn đều muốn đuổi người đi, lúc đầu ta thấy buồn cười, nghĩ rằng sau hai lần bị đuổi chắc chắn hắn sẽ không đến, nhưng ta lại thấy buồn cười, không ngờ hắn lại là người cứng đầu.

Trong lòng ta cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không giải thích được tại sao.

Thỉnh thoảng trong sân sẽ có mấy món ăn từ thú rừng, lần đầu tiên là thỏ, cáo hay gà lôi. Mẹ hỏi thì ta chỉ nói là có người đưa cho.

Hắn lặng lẽ để nó trôi qua, nghĩ rằng không ai biết về nó.

Cuối cùng ta không nhịn được mà nói dối để chào hỏi hắn, thật ngu ngốc, chưa từng có ai đối diện với ta như vậy, dù có bị đánh thì hắn vẫn đến tìm ta.

Dần dà ta trở nên khác biệt, ta bắt đầu mong chờ những ngày tháng như địa ngục này, ta bắt đầu ghen tị với cơ thể khỏe mạnh của hắn, muốn hắn trở thành vật chứa đựng linh hồn ta và đưa ta ra khỏi địa ngục này.

Sau này hắn đi học, ta không còn thấy hắn trèo tường trong sân ta vào ban ngày nữa. Đêm nào hắn cũng trèo lên trên cây đó bồi ta, cửa sổ mở to nên gió lạnh lùa vào. Ta liền khó chịu mà ho khan, có khi không nhịn được mà ho liên tục.

Ta thích cảm giác này, đêm nào hắn cũng đến dù nắng hay mưa nên đêm nào ta cũng có thể ngủ ngon.

Rồi một ngày, ta tính không chờ hắn nhưng lại đợi nửa đêm đột nhiên cảm thấy buồn cười, thế là ta liền đi ngủ. Nằm trên chiếc ghế dài ấm áp, thế nhưng trằn trọc vô miên, hoàn toàn không thấy buồn ngủ.

Thế là thôi, ta thức dậy ngồi vào án thư như trước, một lần ngồi này thẳng đến hừng đông. Thật may, cuối cùng hắn cũng tới, tuy là đã muộn chút nhưng ta muốn giữ thể diện, tất nhiên không chịu cho hắn biết ta ngồi ở này chờ, liền làm bộ ngủ cho đến khi hắn rời đi.

Tối hôm sau hắn vẫn đến gặp ta nhưng ta đã tắt đèn, tính tình bực bội như một đứa trẻ.

Sau này ta nhờ người âm thầm hỏi thăm về hắn thì được biết cha hắn đã mất, thì ra ngày hôm đó hắn trở thành một đứa trẻ không nhà.

Ta rất ít khi ra ngoài, khi ra ngoài ta luôn ngồi trong kiệu, vì sợ người ta nhận ra nên đội mũ che rèm, không nhịn được muốn nhìn thấy hắn nên ta đi đến thẳng nhà hắn để tìm người.

Ta không biết an ủi người khác thế nào, nhưng nhìn hắn thật đáng thương làm ta thấy nhói lòng, không hiểu sao ta cảm thấy trong lòng đau như bị kim châm bởi ánh mắt của hắn, có lẽ ta đồng cảm với hắn.

Ta đã mười tám tuổi nhưng đẩy đưa mãi nên ta vẫn chưa lấy được vợ, ta biết là do sức khỏe của mình. Nhưng thật kỳ lạ, ta không có hứng thú nhìn ngắm các cô nương, khi ta nhìn thấy những cơ thể đan xen vào nhau từ những bức tranh khiêu dâm trong xuân cung đồ, điều hiện lên trong đầu ta là khuôn mặt của hắn.

Ta không thể hiểu được, ta không thể hiểu được. Hắn là nam nhân và ta cũng vậy. Ta biết lúc nào hắn đến thì sẽ giải tán người trong sân, ta biết hắn đang nhìn trộm ta, nhìn phản ứng của hắn, ta biết hắn đang khao khát ta.

Hắn ngày càng cao ráo với thân hình cường tráng và nét trẻ trung tươi trẻ. Ta biết hắn ở đó, mỗi khi nhìn vào bóng tối, lòng ta lại dâng trào một cảm xúc khó tả.

Những ngày hắn không đến, ngày nào ta cũng sai người đến thăm nhà hắn, lần này ta không nhịn được mà đi tìm hắn lần nữa, không biết tại sao khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn, ta lại không nhịn được rơi nước mắt, đúng thật là xấu hổ.

Hắn đưa cho ta một con thỏ, nhưng thật không may, mặc dù ta kiên nhẫn cho nó ăn nhưng dường như con thỏ đã bị nhiễm hơi thở hôi thối của ta, không lâu sau đó thì nó cũng chết.

Những thứ không nên giam cầm vẫn là nên thả đi.

Ham muốn của ta dành cho hắn ngày càng mạnh mẽ và ta thèm muốn cơ thể khỏe mạnh của hắn một cách bệnh hoạn. Ta dụ dỗ hắn, tắm gội trước sự hiện diện của hắn giống như mồi câu cá, thơm ngon lại chết người.

Sau đó ta nhận ra rằng hắn cũng có thể cười như vậy với người khác, xung quanh có người có thể quang minh chính đại đứng cạnh hắn nhưng ta thì không, điều này khiến ta ghen tị, ghen tị đến phát điên lên và ta muốn tìm cách khác để trừng phạt hắn.

Buổi tối, ta ở trong phòng đối mặt với hắn, khoe thân thể mà hắn khao khát nhưng không có được, ta đặc biệt hưng phấn khi nghĩ đến cảnh hắn nhìn mình, trong lòng dâng lên một niềm vui thầm kín.

Ta không biết liệu hắn sẽ đến gặp ta sau khi ta kết hôn, liệu hắn sẽ nhìn ta dùng dương v*t này để làm tình với người khác.

Hôm ấy hắn uống rượu và đối xử với ta một cách ngang ngược, tuy nhiên ham muốn ở bụng dưới của hắn đã bộc lộ trước cơ thể dâm đãng của ta.

Cho đến khi Trần phủ xảy ra chuyện, ta đã biết cha mình đã biển thủ rất nhiều tiền của triều đình từ trước, quan trường thăng trầm, ai dám nói hai tay mình trong sạch để có thể đứng ngoài cuộc? Chỉ là không nghĩ đến việc triều đình lại nghiêm khắc trước vấn nạn tham nhũng nên đã bắt một số kẻ cầm đầu và những quan nhỏ.

Một khi phạm tội thì ba đời sau cũng không được vào triều, tương lai sự nghiệp của ta chính thức không còn hi vọng, học tập nhiều năm như vậy, ta phải dừng lại tại đây.

Nói đến đây cũng là số mệnh, ta thật sự muốn chết khi được tráo đổi. Rồi ta đi bộ đến nhà hắn dọc theo ký ức trong trạng thái mơ hồ, phát hiện hắn bị sốt cao còn nói mới xin nước. Ta nghĩ, kiếp này những thứ mà ta muốn lại chưa có được, thật sự quá đáng tiếc, dù có chết ta cũng không cam lòng.

Ngày đó Triệu Võ thấy ta đi một mình nên muốn gây sự, ta tới thôn này không lâu nhưng ta cũng biết gã là một tên lưu manh ở chỗ này. Ta nhìn gã như oan hồn không chốn nương thân, “Ngươi là kẻ phế vật, chỉ dám đến đây khi không có Hạ Kỳ.”

Triệu Võ nổi điên đưa tay lên định tát ta một cái, Hạ Kỳ nhìn thấy, là ta cố ý làm vậy, ta cố ý chọc giận gã chỉ để xem Hạ Kỳ có thể làm gì cho ta.

Nhìn dáng vẻ mất lý trí của hắn, lòng ta dâng lên một cảm xúc thật thỏa mãn.

Ta rất thích được hưởng thụ lòng tốt của hắn, sự phục tùng của hắn, nắm hắn trong lòng tay, ta không cho phép bất cứ ai thèm muốn hay cướp hắn đi.

Nữ nhân tên A Tú đó không với 

được hắn nên quay sang đối xử tốt với ta, ta chỉ cố gắng tử tế hơn một chút thì nàng đã ngầm đồng ý, đúng là ngu ngốc.

Nàng hẹn ta ở bờ sông, ta bảo nàng về nhà trang điểm lại và đưa cho nàng một con dao găm, ta nói vì trời tối sợ nàng đi không an toàn, thế là nàng tin, còn vui vẻ trở về nhà.

Ta hẹn Triệu Võ, cũng ở bờ sông kia, đúng như dự đoán Triệu Võ nhìn A Tú ăn mặc như vậy liền nổi lên máu dâm, A Tú dùng con dao găm mà ta đưa cho đâm vào bụng hắn, tiếp đó bị dọa cho chết khiếp mà ngất đi. 

Ta thờ ơ đứng ở một nơi bí mật quan sát và chứng kiến ​​tất cả những chuyện này, khi ta nhìn dáng vẻ Triệu Võ chật vật thì ta bắt đầu hồi tưởng, ta cầm lấy con dao găm trong tay A Tú, bình tĩnh nhìn hắn, nhìn chằm chằm vào ánh mắt sợ hãi của hắn, sau đó ta dứt khoát đâm vào vết thương trên bụng hắn thật tàn nhẫn.

Máu tươi trào ra như nước suối, cảm giác âm ấm, nồng nặc mùi gỉ sắt xối vào tay ta.

——————–

Tác giả nói: Tam quan bất chính, không hợp thì chạy mau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.