Bản Sắc - Carpediem Tang Ngư

Chương 21



Sau khi sự việc này xảy ra, gia đình Triệu Võ đã đi báo quan, chỉ cần liếc mắt thôi cũng đã hiểu, A Tú giờ đã ngu dại, dù nói thế nào thì nàng và thiếu gia cũng không liên quan với nhau, cuối cùng quan phủ cũng không tìm ra được thủ phạm của vụ này nên qua loa kết án.

Đối với những người dân bình thường như bọn ta, không có tiền, không có quyền, quan phủ sẽ không huy động quân lính đi điều tra mà chỉ giải quyết nhanh gọn trên công đường là xong.

Mùa đông năm nay ập đến dữ dội, gió lạnh bắt đầu thổi sớm khiến người ta đau xương nhức cốt, may thay năm nay chúng ta có thể tích trữ thêm lương thực trước khi núi phủ đầy tuyết.

Sức khỏe của thiếu gia không tốt, để tránh phải trải qua mùa đông giá rét này, ta đã để lại một ít da thú trước đó săn được trải lên giường của thiếu gia.

Chạng vạng ta từ núi về, nhà ta gần núi nhưng xa làng, ta đứng trước cổng trong sân nhìn thấy ánh nến từ trong nhà, trong lòng luôn có cảm giác thân thuộc.

Sau khi cha mất, ta ở đây một mình với căn nhà lạnh lẽo này, từ khi thiếu gia đến, ngày nào ta cũng đều nhìn thấy ánh đèn dầu thắp sáng nhà mình.

Ta thả con mồi ở ngoài sân rồi phủi bụi trên người, kéo tấm rèm ngăn gió tuyết lên thì bỗng một cơn gió lạnh len vào.

Thiếu gia đứng dậy đi về phía cửa, đứng ngay trước mặt ta, luồng khí lạnh mà ta mang vào khiến y rùng mình.

Ta vội tránh xa y ra, sợ khí lạnh sẽ làm y lạnh cóng.

Ta chỉ xoa tay mà không để ý trên bàn có dọn sẵn đồ ăn, thiếu gia đứng đó nhìn có chút mất tự nhiên, ta nhìn đồ ăn trên bàn rồi nhìn thiếu gia, tiếp đó quay đầu nhìn lại.

“Thiếu gia, cái này là ngươi làm sao?”

Y liếm liếm môi, thấp thấp ừ một tiếng.

Ta rất vui và kéo thiếu gia ngồi xuống, lúc này ta mới để ý thấy tay thiếu gia đỏ bừng, chạm vào còn lạnh như băng.

Ta cúi mặt xuống, giọng điệu hơi hung dữ nói, “Lần sau không được làm, chờ ta trở về đã.”

Ta xoa mạnh bàn tay thiếu gia rồi đặt lên ngực mình cho ấm, đôi bàn tay trắng nõn non nớt của y lạnh đến mức ta cảm thấy rất đau lòng thay y.

Thiếu gia để cho ta đùa nghịch, một lúc sau mới thấp giọng nói: “… Hạ Kỳ, ngươi không nếm thử sao?”

“Ta… Đây là lần đầu tiên ta làm, có thể không ngon lắm.”

Ít nhất ta cũng đã sưởi ấm tay thiếu gia và ăn hết những món ăn trên bàn. Tuy không ngon lắm nhưng là do chính thiếu gia làm ra, quý hơn bất kỳ món ngon nào khác.

“Thiếu gia, ngươi thật tốt.”

“Hạ Kỳ, lần sau ta cùng ngươi vào núi.”

Sau khi thu dọn chén bát ra bên ngoài xong ta trở vào, khi thiếu gia nói với ta rằng muốn vào núi, ta sửng sốt một lúc rồi trầm mặt xuống: “Không được.” 

Y  cũng không nóng nảy, ngồi ở trước bàn hỏi ta: “Vì sao?”

“Quá nguy hiểm.”

Đường núi gập ghềnh hiểm trở lại có nhiều thú dữ, ngay cả ta mỗi lần đi cũng phải hết sức cẩn thận, huống chi là thiếu gia. Cha ta đã chết trên ngọn núi đó, ta cũng không thể mất đi thiếu gia của mình.

Thiếu gia suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy chỉ cần ngươi bảo vệ ta là được.”

Ta cau mày nói: “Con đường phía trước không rõ, ngay cả ta cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối.”

Y nghiêng nghiêng đầu, “Không sao, ngươi dẫn ta đi, ta không sợ chết.”

“Không được, ta sợ! Ta sợ thiếu gia chết…” Ta lo lắng hét lên, giọng ta cao hơn một bậc.

Y nhìn ta, trên mặt nở nụ cười yếu ớt: “Nếu không thể trốn thoát, chúng ta có chết cùng nhau không?”

Ta thấy thái độ của thiếu gia cứng rắn đến lạ nên liền dịu giọng, kiên nhẫn hỏi: “Tại sao thiếu gia nhất định phải theo ta vào núi?”

“Ta muốn vào núi để tìm thứ gì đó có giá trị hơn.”

Ta im lặng một lúc, sức lực trong tay bất giác siết chặt lại, ta biết mình không thể để thiếu gia sống tốt hơn bằng nghề của mình.

“Thiếu gia, khi mùa đông đến ta sẽ vào trấn làm việc. Cho dù không đi săn được nữa, ta cũng có thể…” Ta nói còn chưa dứt lời đã bị thiếu gia tiếp lời.

Giọng nói của y rất bình tĩnh, nhưng nụ cười trên mặt đã biến mất: “Hạ Kỳ, ngươi có tin ta không?”

Nghe không giống như đang hỏi ta, ta vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc không nói gì, một lúc sau mới nhìn thiếu gia, rầu rĩ nói: “Tin.”

Thiếu gia thấy ta im lặng hồi lâu, trên mặt lại xuất hiện biểu cảm mà ta thường thích, giọng điệu ôn hòa, có chút giống như đang làm nũng liền hỏi ta: “Ngươi giận à?”

“Không có.” Ta không có giận, chỉ là ta bất lực, ta không thể ảnh hưởng được suy nghĩ của thiếu gia, cũng chưa bao giờ có thể làm gì được cho y.

Thiếu gia ngồi đối diện với ta, hai tay ôm mặt nhìn ta, ngọn đèn dầu tỏa ánh vàng ấm áp lên khuôn mặt y, trời sinh y có đôi mắt rất đẹp, lông mi dài, y nhìn chằm chằm vào ta một lúc, điều đó khiến ta không khỏi kinh ngạc sinh ra cảm giác ngại ngùng. 

Ta không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Y không nói gì mà đứng dậy từ phía bên kia bàn, khom người đến gần ta hơn. Bàn nhỏ nên thiếu gia chỉ cần chồm lại gần một chút là có thể đứng trước mặt ta. Một mùi thơm tràn ngập xung quanh ta.

Khoảnh khắc thiếu gia nháy mắt và đưa tay lên, ta dường như có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.

Y nhẹ nhàng dùng ngón tay thon dài chạm vào khóe miệng ta, rồi từ từ đưa ngón tay dính đầy hạt cơm ở khóe miệng chầm chậm cho vào miệng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.