Bản Sắc - Carpediem Tang Ngư

Chương 23



Ngày hôm sau, trời vẫn còn chưa sáng, ta đã xuống trấn giao hàng, khi mới tỉnh dậy thấy thiếu gia vẫn còn ngủ nên ta hôn lên mặt y, nhìn xuống thấy miệng thiếu gia hình như sưng lên vì những nụ hôn của ta.

Khi ta quay lại, thiếu gia đã mặc quần áo chỉnh tề. Y đang cầm chổi nhỏ quét nhà ngoài sân, ta thấy y hơi cúi xuống làm việc, trông y giống một người vợ nhỏ của ta.

“Thiếu gia, ta đến đây.”

Ta đưa túi tiền trong tay cho thiếu gia, đây là số tiền ta đổi hàng mà có được của ngày hôm nay.

Trước đây trên núi có rất nhiều con mồi, gia đình cũng đủ ăn, nhưng bây giờ phải dành dụm tiền để chờ mùa đông trôi qua, núi bị tuyết dày bao phủ nên săn bắt gì cũng khó khăn.

Thu dọn đồ đạc xong, ta chuẩn bị đồ vào núi và chần chừ không biết có nên đưa thiếu gia vào núi thật không?

Nhưng lỡ như xảy ra trường hợp…

Ta đang suy nghĩ thì thiếu gia bước ra khỏi phòng, cười khanh khách hỏi ta: “Nhưng chúng ta đi được rồi phải không?”

Ta đứng im không nói, tiếp đó rồi gật đầu.

Y cầm một cái giỏ tre và tự mình bước ra ngoài, ta không nhúc nhích mà ngơ ngác nhìn bóng lưng thiếu gia bước ra ngoài. Y đi được hai bước thì ngoảnh đầu nhìn thấy ta đã đuổi kịp: “Hạ Kỳ?”

T đi theo và nói: “Thiếu gia, ngươi thực sự muốn vào núi cùng ta.”

Thiếu gia nói: “Ừ, dân làng phần lớn không dám vào núi, trong núi nhất định có dược liệu quý. Ta đã đọc rất nhiều về y thư và cũng nhận biết một số.”

Ta đi bên cạnh thiếu gia, tuy lo lắng nhưng cũng không thể thuyết phục được y, ta chỉ nghĩ nếu gặp nguy hiểm ta sẽ liều mạng để bảo vệ thiếu gia.

Lúc này, lá cây trên núi gần như đã rụng hết, chỉ còn lại thân và những cành cây trơ trụi, khiến cả ngọn núi càng thêm hoang tàn.

May mắn thay, vào mùa đông, một số dã thú đã bước vào thời kỳ ngủ đông nên độ nguy hiểm đã giảm đi rất nhiều. Ta vừa đi vào vừa suy nghĩ nửa chừng, khi dừng lại, ta quay đầu thì thấy thiếu gia đã ở phía sau ta rất xa.

Ta mải mê suy nghĩ mọi chuyện đến nỗi không nhận ra rằng mình và thiếu gia đã cách xa nhau quá nên vội vàng quay lại.

Đột nhiên, hình ảnh lướt qua khóe mắt, ta nhìn thấy một con nhím, lưng và đuôi đầy gai nhọn, tuy không nguy hiểm nhưng lại có ý định lao về phía thiếu gia.

Ta hô to: “Thiếu gia, mau tránh ra!”

Thiếu gia nghe thấy ta gọi thì ngẩng đầu lên nhìn ta sau đó nhận ra nguy hiểm mà nhìn xung quanh, thấy con nhím đang lao về phía y, thiếu gia nhanh chóng chạy nhanh về phía ta và tránh được đòn tấn công của con nhím.

Ta nhanh chóng rút một mũi tên từ sau lưng ra, đặt nó vào ngón tay cái đang kéo cung, bắn vào con nhím. Một mũi tên bắn vào bên cạnh con nhím, nó sợ hãi bỏ chạy, ta cũng không muốn đuổi theo mag vội vàng đến bên cạnh thiếu gia, lo lắng hỏi: “Thiếu gia, thiếu gia không sao chứ?”

Y vỗ nhẹ vết bẩn trên người, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, trách ta đi quá chậm.”

Ta cảm thấy nhẹ nhõm đồng thời cũng tự trách mình rất nhiều, nắm chặt tay thiếu gia, nói: “Thật xin lỗi, thiếu gia. Là lỗi của ta, ta đã đi quá nhanh, ta, ta thật sự…”

“Được rồi, Hạ Kỳ, không phải ta vẫn ổn đấy sao?”

Tay thiếu gia nắm chặt tay ta, như thể đang dùng lực nói với ta rằng y không trách ta.

Đoạn đường còn lại, trong khi tìm kiếm con mồi, ta vẫn nắm chặt tay thiếu gia bước vào sâu trong núi.

Đột nhiên, thiếu gia dừng lại, kéo ta đi đến một sườn dốc. Thiếu gia ngồi xổm xuống, đặt giỏ tre qua một bên, từ trong giỏ lấy ra một cái xẻng nhỏ. Ta cùng thiếu gia quỳ xuống, tò mò hỏi xem thiếu gia đang làm gì, thiếu gia nói đây là thứ đồ tốt, một lúc sau mới biết thiếu gia tìm được một củ nhân sâm.

Nơi này nằm ở lưng chừng núi, rất ít người vào nơi này, thứ nhất là vì trời giá rét, thứ hai là quá nguy hiểm, cho dù là người đến hái thuốc cũng không dám mạo hiểm vì sợ dã thú ăn thịt nếu đi sâu vào núi.

Ta nói muốn giúp thiếu gia đào ra, nhưng thiếu gia không cho, vất vả nửa tiếng mới đào ra được toàn bộ nhân sâm.

Nhìn thiếu gia từ trong ba lô lấy ra một mảnh vải, cẩn thận bọc nhân sâm, ta mới hiểu tại sao thiếu gia không cho ta giúp, khi đào, y đã cố gắng hết sức để đảm bảo từng củ nhân sâm đều còn nguyên vẹn. Nếu để ta đào nó thì, …

Ta liếc nhìn xuống lòng bàn tay thô ráp của mình.

Thiếu gia đứng lên, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, nói chuyện còn nhẹ nhàng hơn mọi khi: “Nhân sâm rừng này đã sống được mấy chục năm rồi, nhất định sẽ có giá tốt.”

Ta giúp thiếu gia lau vết bẩn trên tay, thì thầm: “Thiếu gia giỏi quá.”

Thiếu gia khác với ta, y là công tử của một gia đình giàu có, biết rất nhiều điều mà ta không biết.

Đột nhiên y ôm lấy eo ta, vùi đầu vào hõm cổ ta, thì thầm: “Hạ Kỳ, lạnh quá, ngươi ôm ta đi.”

Hơi thở của thiếu gia phả vào cổ ta, ấm áp lại ẩm ướt. Ta giơ tay ôm lại y, thiếu gia đã trao cho ta cả thể xác lẫn tinh thần, có được sự thõa mãn của y lập tức lấp đầy nội tâm ta.

Y ngẩng đầu lên, hai mắt ươn ướt nước, ta hơi cúi đầu nhìn chằm chằm vào thiếu gia, thiếu gia nhấc chân hôn lên miệng ta, y nói: “Hạ Kỳ, ngươi lớn lên thật đẹp mắt.”

Ta say mê nhìn khuôn mặt thiếu gia, những lời thì thầm của thiếu gia không ngừng truyền đến tai ta, mắt ta như bị một lớp sương mù che phủ, không thể nhìn rõ dãy núi xung quanh và cây cối, chỉ có thiếu gia là để lại trong mắt ta, trong ngực tràn đầy sự ngưỡng mộ đối với thiếu gia.

“Ta rất thích thiếu gia.”

Trong lúc ta đang nói lời yêu thương, thì thiếu gia lại cong môi, khuôn mặt luôn lạnh lùng lộ ra vẻ dịu dàng, đôi mắt ngấn nước, ôm chặt lấy eo ta, thì thầm trả lời vào tai ta.

“Ta biết.”

“Hạ Kỳ, ta biết.”

Ta rất yêu quý thiếu gia, yêu từ cái nhìn đầu tiên khi ta còn trẻ, tình yêu này đã theo ta cho đến ngày nay, cho dù thiếu gia có làm gì với ta, lòng ta đã như phỉ thạch, không thể lay chuyển.

——————–

Tác giả nói: Quá cảm động, tôi đã được đèn vàng nhỏ từ các Bae, tôi yêu các bạn (っ˘зʕ•̫͡•ʔ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.