Bản Sắc - Carpediem Tang Ngư

Chương 26



Ta thực sự đã nghĩ đến việc nhốt y lại.

Vậy việc y bỏ công học hành suốt những năm đèn sách kia thì sao, vậy ta lấy thân phận gì để được ở bên cạnh y? Lòng ta thắt lại, dù sao thiếu gia cũng chưa bao giờ nói yêu ta.

Trong căn nhà nhỏ chật hẹp, chậu than đang cháy âm ỉ kêu lách tách, thỉnh thoảng lại bắn ra một hai tia lửa, nhiệt độ trong phòng hiện tại khá ấm. Ta đứng dậy, mò mẫm trong bóng tối lấy được hai cây bút lông đã được rửa sạch và phơi khô, từng bước đi về phía thiếu gia đang quỳ trên giường.

Ta kéo màn xuống, y ngẩng đầu nhìn ta, trên miệng còn dính t.inh dịch màu trắng, người ấy nhìn ta với đôi mắt đỏ hoe, đang định mở miệng định nói gì đó nhưng giọng lại khàn đến mức gần như không nghe được.

“Sao ngươi có thể làm vậy với ta?” Đối phương khó khăn nói ra vài từ.

Ta cười khúc khích, chậm rãi đưa ngón tay cái ra lau miệng y, lập tức ấn một vệt trắng lên đôi môi đỏ mọng của đối phương sau đó nó lại trở về màu đỏ tươi: “Ăn ngon không?”

“Khó ăn muốn chết…”

Ta dùng một tay sờ lên mặt y, từ trên cao nhìn xuống người trước mặt, chậm rãi ôm đầu y nâng lên, ta hơi cúi xuống chạm vào môi và răng, dùng lưỡi tìm kiếm nước bọt trong miệng y rồi kéo người lên. Một tay cởi quần áo của y ra, buộc đối phương phải nửa quỳ nhưng vẫn phải thẳng lưng cong eo để hầu hạ ta, ngẩng đầu chịu đựng sự xâm nhập thô bạo từ ta.

Chiếc áo ngoài dày cộm bị vứt xuống gầm giường, còn chiếc áo trong thì treo lỏng lẻo trên cánh tay, khiến nửa bờ vai trắng nõn của y run rẩy trong không khí, ta dứt khoát cởi quần làm cặp mông tròn trịa trắng như tuyết lộ ra trong không khí, chiếc lưỡi của ta ứa đầy nước bọt không ngừng liếm láp bờ môi y, mùi vị tanh và đắng lan tỏa trong miệng ta.

“Đúng là rất khó ăn.” Ta buông y ra, dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng. Không có sự hỗ trợ của ta, y lập tức ngã xuống giường, một bàn tay bị ta nắm kéo lên đầu y.

Tóc thiếu gia xõa tung, những sợi tóc rơi tán loạn từ trên trán rơi xuống, mái tóc đen cứ như vậy mà nằm trên làn da mịn màng mềm mại, quần áo gần như rách bươm, chỉ để lại trên cánh tay một chiếc áo lót trắng tựa tuyết.

Ta cởi quần lót của y xuống, trói tay y mặc cho y vùng vẫy, giọng y đã khàn khàn, xấu hổ xen lẫn tức giận nhìn ta, “Hạ Kỳ! Ngươi không được thô lỗ với ta như vậy!”

Ta đè y xuống giường, giữ chặt đôi tay đang vùng vẫy của đối phương và kéo lên đỉnh đầu, cúi đầu thấp giọng thỏ thẻ vào tai y: “Ngoan một chút, Trần Túc, ta sẽ đối xử tốt với ngươi, ngoan nào… tha thứ cho ta…”

Hơi thở của ta ngày càng dồn dập.

Trần Túc của tương lai có lẽ không còn thuộc về một mình ta nữa, nhưng Trần Túc của ngày hôm nay hoàn toàn là của ta. Rượu không bao giờ nuốt chửng linh hồn ta, là chính ta đã tự buông xuôi, ngày càng lún sâu hơn vào hố lửa mang tên dục vọng.

“Ngươi buông ta ra, chúng ta… làm đàng hoàng…” Đối phương thở hổn hển, ngừng giãy giụa mà thay vào đó hôn nhẹ lên cằm ta.

“Không cần!” Ta phớt lờ lời thỉnh cầu của y, dùng răng nanh sắc bén cắn lên cái cổ mảnh khảnh kia, cạ răng lên yết hầu và cắn một cái thật mạnh.

“A…” Y hét lên, nghiêng đầu chịu đựng ta cũng như âm thừa nhận hành vi của ta đối với y.

Ta để lại rất nhiều vết răng trên cổ y, tạo ra vô số nụ hoa đỏ thắm mềm mại, đầu v* trên ngực y bị liếm cho đến khi dựng đứng lên, ta đưa đầu v* cứng ngắc vào miệng mà gặm nhấm dây dưa, ta dùng hai ngón tay ấn vào và xoa nắn, dùng đầu móng tay gãi lấy đầu v* bên kia, khiến người ở bên dưới run rẩy, rùng mình.

Một lúc sau, khi ta buông y ra, đối phương thở hổn hển nói: “… Đau đã chết.”

“Xin lỗi thiếu gia.”

Ta nhẹ nhàng liếm vết máu dính trên răng khôgn ngừng thở gấp, nâng cơ thể đối phương lên và chạm vào phía dưới của y. Vừa chạm vào dương vậ.t xinh đẹp đó, y đã kẹp chặt hai chân lại để ta không thể chạm vào.

Ta quỳ giữa hai chân y, mở rộng hai chân y ra, nhìn chằm chằm vào thứ đó mà không kiểm soát được nhịp thở.

“Đừng, đừng nhìn nữa…” Dù có làm chuyện đó bao nhiêu lần, thiếu gia vẫn xấu hổ không dám để lộ chỗ kín đáo cho ta xem, dáng vẻ ngượng ngùng rơm rớm lệ muốn khép chân lại, nhưng tay y đã bị trói không thể làm gì, chỉ còn biết cầu xin ta bằng mắt đáng thương rằng đừng đùa giỡn y như vậy nữa.

Nhưng y đã nghĩ sai rồi, ta vẫn chưa bắt đầu đùa giỡn y.

“Thiếu gia, ngươi phản ứng kìa.” Ta cầm lấy cây bút lông đặt sang một bên, tiếp đó cầm dương vậ.t đang cương cứng trong tay vuốt ve hai lần nhìn y ưỡn eo, trong hốc mũi phát ra tiếng thở dài.

Ta dùng ngòi bút lông vuốt lên q.uy đầu  phì nộn của y, sợi lông thỏ mềm mại quét qua điểm nhạy cảm nhất của dương vậ.t, trượt đến lỗ n.iệu đạo, những chỗ mà đầu bút đi qua có vài sợi lông dính lại, lỗ nhỏ lập tức tràn ra t.inh dịch trong suốt tất nhiên cơ thể này cũng không khỏi run rẩy.

“Đừng chơi, đừng chơi nữa! Để ta đi… ừm…” Ta nhẹ nhàng đẩy cán bút lông khác vào lỗ đít của thiếu gia, nhưng y chưa nói xong thì lời đã hóa thành một tiếng hít thở yếu ớt.

Ta cảm thấy khóe mắt mình nóng bừng, không nhịn được mà liếm đôi môi khô khốc, ta nhét cán bút làm từ trúc vào mông thiếu gia rồi nhẹ nhàng di chuyển, cầm chặt cán bút như thể đang mô phỏng lại quá trình dương vậ.t của ta chơi y, dáng vẻ này khiến ta hưng phấn đến nổi không thể giải thích được.

“A… Hạ Kỳ! Ưm.. Ngươi không được, không a a a a a…” Ta ác độc nhìn y, nhét gần hết cán bút vào bên trong lỗ đít, khiến y hét toáng lên vì kinh ngạc. Ta lần theo vách ruột của y để tìm kiếm nơi bí mật kia, một lúc sau thân thể y mềm nhũn như hóa thành nước, chỉ còn biết hít thở mà không thể phát ra âm thanh nào khác.

Cây bút còn lại đang rảnh nên ta cầm nó lên, dùng lông đầu bút chọc vào đỉnh dương vậ.t, di chuyển ngòi bút tạo thành những vòng tròn vuốt ve từ trứng dái đến hết thân dương vậ.t, chất lỏng tràn ra từ lỗ n.iệu đạo gần như làm ướt nhẹp đầu bút, còn cây bút ở phía sau thì không ngừng ấn vào vách th.ịt mềm đồng thời liên tục ma sát nó, lần nào cũng đâm chính xác. Mỗi lần rút ra đều kéo ra chút phần thịt mềm mại tràn ngập màu đỏ tươi, lỗ hậu khép kín nay đã trở nên mềm mại vì bị chơi đùa.

“Thiếu gia, ta muốn ngươi sau này mỗi lần cầm bút đều sẽ nhớ tới ta!”

“Không… Muốn bắn… Muốn… Hạ, Hạ Kỳ…” Ta cảm thấy lỗ đít ở mông siết càng chặt nên ta bắt đầu điên cuồng lặp lại động tác rút ra nhét vào, trước sự kích thích tột độ y nhanh chóng xuất tinh, y cong người như một cây cầu vòm thấp, ngửa đầu ra sau và sướng đến mức hét lạc cả giọng.

Ta rút cây bút lông cắm ở phía sau mông y ra, thời điểm nó bị ném xuống đất liền phát ra âm thanh giòn giã, nhìn y đang đang chìm trong cơn cực khoái, ta đỡ dương vậ.t màu đỏ tím của mình cắm một phát lút cán.

“A… Ư…” Khi y bị ta tiến vào sâu bên trong, dương vậ.t vừa xuất tinh run lên bần bật lại phun ra một dòng t.inh dịch nhỏ, vách ruột trong lỗ đít không ngừng siết chặt lấy, như thể đang há miệng nuốt chửng dương vậ.t ta từng chút, đồng thời cũng làm ta hơi đau.

Ta bế y lên và đặt người ngồi vào lòng, mặt đối mặt với ta. Miệng y lúc này không còn ngậm lại được, giữa hai hàm răng tràn ngập chất lỏng trong suốt, mắt người ấy đã mờ đi vì khoái cảm. Ta dùng một tay cố định cơ thể đối phương, để y dựa vào ngực mình, tay kia đỡ cằm người trong lòng, hôn nhẹ lên khóe miệng đối phương, đưa lưỡi vói vào trong cái miệng đang hé mở, lôi kéo lưỡi y cùng ta quấn quýt triền miên.

Sau khi cảm thấy lỗ đít của đối phương dần thả lỏng, ta dùng tay bóp mạnh vào mông y, bắt đầu di chuyển nhịp nhàng một cách chậm rãi, sau đó dứt khoát đâm mạnh vào.

——————–

Tác giả nói:   Đạo cụ: Bút lông

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.