Bản Sắc - Carpediem Tang Ngư

Chương 28



Suốt chặng đường đến kinh thành vô cùng vắng vẻ. Bây giờ đã đi đến đường chính lại thấy rất nhiều người dân tị nạn, tất cả đều xanh xao gầy gò chạy nạn đến tận đây.

Ta vội vàng đánh xe ngựa, mở rèm lên nhìn vào trong hỏi: “Thiếu gia vẫn ổn chứ?”

Vẻ mặt y u ám, đáp: “Ngươi nói xem?”

“Xin lỗi thiếu gia…”

Mặt y trông rất khó coi nhưng đối phương cũng chỉ thở dài, giơ tay sờ lên đầu ta, nói: “Lần sau đừng làm thế nữa.”

Ta gật đầu, tâm tình vui vẻ không thôi: “Ừ.”

Đi được nửa đường thì không có chuyện gì xảy ra. Ban ngày thì lên đường, đêm đến thì tìm quán trọ để nghỉ ngơi. May mắn thay, đương kim Thánh Thượng có lòng nhân ái, những học trò vùng sâu đổ xô đi thi sẽ được hỗ trợ đồ ăn, chỗ ở tại các quán trọ cố định.

Nhưng năm nay gánh chịu đợt thiên tai này, có ít nhất một nghìn người dân chịu đói trên con đường này.

Thiếu gia đang ngủ trưa trong phòng, ta ở bên cạnh cũng thấy chán, nhìn người ngoài cửa sổ hỏi: “Thiếu gia, triều đình không phân phát lương thực sao? Tại sao lại có nhiều người chạy nạn như vậy?”

Y mở mắt, ngồi dậy trả lời: “Triều đình phát lương thực nhưng không thể đến tay những người chạy nạn.”

“Vì sao?”

Sắc mặt y vẫn như thường, bình tĩnh nói: “Với sức bóc lột từ trên xuống, vậy có bao nhiêu hạt gạo “thật” được đến tay người dân?”

Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng huyên náo ở bên ngoài, đang định đi xuống xem, chưa kịp bước ra đã có một nam nhân bước vào cửa, hoảng sợ nói: “Chạy nhanh đi, bọn cướp đang tới!”

Lòng ta thắt lại, năm thiên tai đúng là không hề bình yên, còn tưởng rằng mọi chuyện trên đường đi sẽ thuận lời nhưng rốt cuộc ta cũng không thể thoát khỏi.

Ta kéo thiếu gia ra ngoài, người trong quán trọ đã chạy tứ tán, cả đại sảnh hỗn loạn, ta quay đầu nhìn về phía sân sau nói: “Thiếu gia, lên ngựa đi.”

Bên ngoài một đám đạo tặc, kẻ nào cũng cưỡi ngựa, hễ thấy nam nhân thì dùng dao chặt chém, thấy nữ nhân thì tóm lấy rồi kéo lên ngựa, ai không nghe lời cũng sẽ bị giết ngay tại chỗ.

Con ngựa đang gặm cỏ ở sân sau, ta không còn quan tâm đến cỗ xe, ta tháo dây thừng và kéo nó ra và bảo thiếu gia bước lên bàn đạp rồi hất người y lên, tiếp đó ta cũng bước lên đó với đôi chân dài của mình nên dễ dàng ngồi xuống vững trên lưng ngựa, bảo vệ người trong lòng.

Y ngồi ở phía trước lo lắng hỏi: “Hạ Kỳ, ngươi biết cưỡi ngựa không?”

“Khi còn nhỏ cha đã dạy ta cưỡi ngựa.”

Ta kéo dây cương, dùng đôi chân dài kẹp nhẹ sườn của con ngựa, mở miệng hét lớn một tiếng, con ngựa hí lên rồi chạy ra ngoài.

Ta đã học cưỡi ngựa khi còn nhỏ nhưng sau khi cha ta qua đời, ta chưa bao giờ thử cưỡi ngựa nữa, chỉ là bây giờ ta có chút xa lạ với nó.

Ta bảo vệ thiếu gia rồi lên ngựa phóng đi, chỉ kịp thu dọn hành lý và mang theo mọi thứ cần thiết, hy vọng bọn cướp không để ý đến bọn ta.

Tuy nhiên là phúc không phải họa, là họa thì không thể tránh khỏi.

Đám người phía sau vẫn nhận ra, nhất là giữa đám người chỉ có mỗi bọn ta là cưỡi ngựa, nhìn có vẻ hơi bắt mắt. Ta nhìn lại thì thấy họ đã cử bốn người đuổi theo, bọn ta không thể làm gì được với một con ngựa chở hai người, dù sao bọn ta cũng không thể chạy nhanh hơn họ, cuối cùng vẫn bị bốn người chặn lại.

Ta ngồi lên ngựa, nắm tay thiếu gia an ủi y.

“Chạy đi! Sao lại không chạy? Con mẹ mày!” Một trong bốn nam nhân hùng hổ không ngừng chửi rủa. Gã có nước da đen, dáng vẻ thô ráp, có râu quai nón.

Ba người còn lại không nói gì, dường như là dưới trướng của gã.

Thiếu gia cầm túi tiền trong tay nải nói với tên đó: “Bọn ta chỉ có chừng đó tiền, ta sẽ đưa hết các ngươi, ngươi có thể để bọn ta đi không?”

Ta nghe thấy những người này cười lớn, còn tên nam nhân kia nhổ nước bọt nói: “Ngươi nghĩ ông đây là ăn xin à? Với số tiền nhỏ như vậy, các người có thể thoát được sao?”

Ta biết họ sẽ không chấp nhận, nhưng mà thiếu gia còn muốn nói nữa nên ta ngắt lời y, nhảy xuống ngựa nói với tên kia: “Ngươi muốn gì? Ngươi lấy mạng bọn ta cũng chẳng ích gì. Ta sẽ đi với các người, nhưng ngươi phải thả người này đi.”

“Hạ Kỳ!” Thiếu gia nghe thấy liền giật mình, hoảng sợ gọi tên ta.

Người dẫn đầu nhìn ta từ trên xuống dưới, hỏi: “Ta muốn dùng cái quái gì từ ngươi? Con mẹ ngươi có tư cách gì để nói điều kiện với ông?”

“Ta theo các người trở về, làm gì cũng được.”

Một tên đàn em bên cạnh thì thầm với tên đó: “Nhị ca, thằng nhóc này trông cũng ổn, rất khỏe đấy, sao người không thu nhận?”

“Vậy thì không giết.” Tên đó kéo dây cương để ngựa đi tới đi lui hai lần, ánh mắt dừng lại ở trên gương mặt thiếu gia, nói: “Còn người này lớn lên cũng không tồi, mang hết hai người bọn họ về!”

Ta nhìn chằm chằm người kia, trầm giọng nói: “Không được, ngươi thả y, ta trở về cùng với các ngươi!”

Gã vừa nghe xong liền nổi giận, chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, được mũi rồi lên mặt đúng không? Chém hết bọn nó cho tao!”

Ta ở bên cạnh thiếu gia, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, siết dây cương thật chặt nhưng cũng đừng kéo chặt quá.”

“Ngươi muốn làm gì?”

Ten nam nhân bên cạnh ra hiệu cầm dao chuẩn bị bước tới, lúc ta vỗ thật mạnh vào mông con ngựa thì nó liền chạy, thiếu gia ở trên ngựa phóng đi, quay người lại hét: “Hạ Kỳ! Ai cho ngươi làm thế? Hạ Kỳ!”

Âm thanh dần dần nhỏ đi, chỉ còn lại năm người bọn ta. Tên dẫn đầu nhìn thiếu gia chạy đi, sau đó lại nhìn ta, tức giận đến bật cười: “Mẹ kiếp, thú vị thật, thật sự có người không sợ chết sao?”

Ta còn tưởng gã sẽ trực tiếp giết ta nhưng không nghĩ tới việc gã bảo đàn em dừng tay, hỏi tên ta là gì.

“Hạ Kỳ.”

“So với những kẻ hèn nhát kia thì ta  khá ấn tượng ngươi, từ nay ngươi sẽ theo ta, ông đây có gì thì ngươi cũng có cái đó.”

Trong đó một kẻ cất giọng: “Còn không mau gọi Nhị ca! Có thể để Nhị ca coi trọng một tên nhóc như ngươi thì phải nói là mệnh ngươi quá tốt!”

Ta siết chặt tay, thấp giọng nói: “Nhị ca.”

Mặc dù không ưa những tên cướp này nhưng để giữ lại mạng, ta chỉ có thể ổn định gã trước rồi tìm cách trốn thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.