Cha ta chưa bao giờ gặp nạn khi lên núi nhưng lần này cha đã không trở về.
Ta không thấy cha về, đợi cha hết một ngày một đêm, ta sợ đến mức muốn bật khóc. Nhưng cha đã nói nam nhân không được rơi nước mắt nên ta phải kìm nén cảm xúc, bắt đầu lên núi tìm cha. Ta tìm kiếm cha hết cả ngày, nhưng đến cả cái bóng cũng không thấy.
Khi nhìn thấy mũi tên của cha nằm lăn lóc ở rìa vách đá, trong lòng ta liền sáng tỏ mọi chuyện, cha ta đã chết.
Ta ngồi xổm ở rìa vách đá, cầm trên tay cây cung do cha làm, cuối cùng thì không thể cầm được nước mắt.
Ta đã khóc rất lâu đến nỗi mắt đau nhức đến mức khó mở ra được. Ta làm mộ cho cha bằng mấy cục đá bên rìa vách núi, nhìn đống đá nhỏ, ôm cây cung của cha vào ngực rồi bước đi không ngoảnh lại.
Cứ như vậy, cha ta chết đến cả cái xác để chôn cũng không có.
Lúc đầu, ta ngây người ngồi trên rìa vách đá, trong phút chốc ta chỉ muốn nhảy xuống dưới, nhưng khuôn mặt của thiếu gia đột nhiên hiện lên trong đầu ta.
Cả đời của cha vì ta mà sống, ta muốn sống xứng đáng với cuộc sống mà cha đã ban cho ta.
Đêm đó, ta không biết mình rời khỏi ngọn núi kia bằng cách nào, hay làm sao đi về tới nhà.
Ta bơ phờ ngồi ở nhà suốt đêm, đến khi trời vừa hừng đông, ta thẫn thờ đến chỗ thiếu gia. Trèo lên cành cây thì phát hiện cửa sổ của thiếu gia không đóng, đèn cũng đã tự tắt từ lâu, còn y khoác một chiếc áo nằm ở cạnh bàn học mà ngủ say.
Thiếu gia đã đợi ta cả đêm sao?
Ta lại khóc, cuộn tròn người trên cành cây như một đứa trẻ, ta sợ tiếng khóc của mình sẽ làm phiền thiếu gia nên phải cố gắng chịu đựng, từ nay về sau ta chỉ có mỗi thiếu gia.
Cha ta đã mất nên ta không thể tiếp tục việc học, ta phải bắt đầu tự nuôi sống bản thân, với khả năng hiện tại của mình, ít nhất ta sẽ không bị chết đói.
Từ đó trở đi, rốt cuộc thì thiếu gia cũng không còn đợi ta nữa.
Nhưng ta vẫn đến rồi ngồi trên cành cây đó như mọi khi, dù mỗi lần nhìn qua chỉ thấy một khung cửa sổ tối om.
Hôm nay ta ở nhà, ngồi lột da một con cáo mới vừa săn được, thấy lông cáo màu trắng và không bị xen với màu lông khác, chắc đem nó ra ngoài chợ bán chắc sẽ bán được giá cao.
Ta cúi đầu làm việc, trong tầm mắt hiện lên một đôi giày sạch sẽ, ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt của thiếu gia hiện ra trước mặt ta.
Thiếu gia đội một chiếc mũ có rèm, hình như không muốn người khác nhận ra y đến đây, ta vô thức mỉm cười rạng rỡ, tính nói gì đó nhưng theo phản xạ liền lùi lại, vì vừa mới xử lý xong con cáo nên hai tay ta dính đầy máu, sợ thiếu gia bị sẽ bị mùi này gây khó chịu.
Trong đôi mắt đen láy của y hiện lên một tia đau đớn, trong tay đang cầm một túi tiền đặt lên bàn: “Ta có nghe nói về chuyện của ngươi.”
Ta nhìn thiếu gia, cười khổ một tiếng, vội vàng lau tay rồi nhét lại tiền vào tay y: “Thiếu gia, ta không sao, ta có thể tự nuôi sống mình.”
Tiếp đó thiếu gia ho khan hai tiếng, sắc mặt lập tức đỏ bừng, hình như y tức giận nên đặt lại tiền lên bàn rồi bỏ đi.
Ta là một phế vật, ta chỉ có thể đảm bảo mình không chết đói, căn bản là không có năng lực gì.
Tuy rằng thiếu gia lớn hơn ta một chút, nhưng hiện tại ta cũng cao bằng y, ta nghĩ mình chỉ có vốn tự có là bản thân, cùng lắm thì có thể dựa vào chính sức lực của mình để kiếm cơm. Người như ta thật may mắn khi được một người như thiếu gia rủ lòng thương, như vậy đã là phúc đức ba đời.
Ta nghe thấy ở chợ người ta đang bàn tán, nói hôm nay lại có một bà mối khác đến nhà huyện lão gia.
“Theo lý mà nói thì thiếu gia nhà họ Trần cũng sớm phải cưới vợ rồi.”
“Nghe đâu hai năm nay sức khỏe của y đã khá hơn, hình như trong nhà sắp có hỷ sự.”
Nghe xong, ta vừa mừng vừa buồn, mừng là vì cơ thể của thiếu gia vẫn ổn, nhưng buồn vì từ giờ trở về sau cơ thể của thiếu gia sẽ thuộc về người khác.
Nếu ta sinh ra trong một gia đình giàu có, ta sẽ đến cầu hôn thiếu gia và cưới y.
Nếu cha ta biết chuyện này chắc chắn ông sẽ đánh ta thêm lần nữa.
Ta đến nhà họ Trần giao thịt, đi ngang qua khoảng sân của thiếu gia, ma xui quỷ khiến ta lại bước vào. Điều kỳ lạ là hôm nay trong sân thiếu gia không có lấy một bóng người, cũng không thấy người hầu hay tên nô bộc nào, hình như cửa phòng thiếu gia không đóng chặt, ta tò mò đến gần và đứng ngoài cửa nhìn qua khe hở, khoảnh khắc ta cúi lại gần hơn ta liền cảm thấy một luồng không khí nóng ùa vào mắt và mũi mình.
Ta không khỏi nuốt nước miếng, bởi vì thiếu gia đang tắm ở trong đó.
Bên trong có một bồn tắm bằng gỗ, thiếu gia thì đang ngồi quay lưng về phía ta, mái tóc đen kia không được buộc cao như thường lệ mà xõa ra, tùy tiện dán lên tấm lưng trắng nõn.
Đôi vai thiếu gia hơi ửng đỏ vì nóng giống như một nụ hoa vừa nở, trông kiều mỹ đến đáng thương. Y dùng những ngón tay xinh đẹp chụm lại múc một ít nước đổ lên cổ, tiếng nước trong trẻo chảy xuống thật êm tai, dòng nước chảy từ cổ xuống phần bí ẩn bên dưới.
Thiếu gia hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau, ta theo bản năng lùi về một chút, sau đó thận trọng tiến lại gần, thiếu gia không để ý đến ta, thân hình mảnh khảnh hơi nghiêng sang một bên, ta dùng đôi mắt sắc bén của mình liền nhìn thấy một điểm xuyến trên ngực, đầu nụ hoa hơi vểnh lên, màu sắc kiều diễm ướt át.
Đối phương còn ngẩng đầu lên, ta liền thấy rõ được yết hầu của y đang di chuyển, đột nhiên ta cảm thấy bụng dưới xuất hiện cảm giác kỳ lạ, nó cứ tê tê dại dại, cảm giác giống như có kiến bò trên mình như hồi còn bé, ta sợ thiếu gia sẽ thấy ta lén lút trộm nhìn y nên ta muốn rời đi nhưng lại không đành lòng, bởi vì ta muốn nhìn kỹ cơ thể thiếu gia.
Ta lấy tay che đũng quần mình và cảm nhận rõ sự thay đổi của bên dưới, vì không nhịn được nên xoa nó vài cái, nhưng lại lỡ miệng phát ra một tiếng rên khe khẽ.
Thiếu gia quay đầu lại, y kinh hãi nhìn ta, khóe mắt đối phương ngấn lệ, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp dần ửng lên một mảng hồng hồng.
Y chỉ vào ta, run rẩy không nói được lời nào, còn ta thì ngây người vì choáng váng, phải đến khi y thẹn quá hóa giận nói câu “đi ra ngoài”, ta mới hoang mang cùng hoảng sợ chạy khỏi Trần gia.
——————–
Tác giả nói: Xin lỗi các bạn nhé, mình không học nhiều và cũng không biết nhiều về thuật ngữ cổ nên các bạn cứ chắp vá xem cho vui nha.