Bản Sắc - Carpediem Tang Ngư

Chương 30



Triệu Thư Quân được triều đình phái đi dẹp loạn thổ phỉ, hắn đã để mắt tới đám người này đã lâu vừa vặn hôm nay bắt được cả đám. Sau khi trở về, ta kể tổng quát lại tình hình trong trại cho Triệu Thục Quân, hắn phái một ít quan binh đi giải cứu nữ nhẫn và lương thực.

Trong quán trọ, Triệu Thục Quân trong bữa ăn tối đặc biệt quan tâm đến thiếu gia, kéo giọng Nguyên Hoài ơi, Nguyên Hoài à mặc cho ta đang đứng cạnh thiếu gia, cơ bản là hắn không biết kiêng dè gì, giống như ruồi bọ làm người ra ghê tởm.

“Nguyên Hoài, lúc trước nhà của ngươi gặp nạn, ta đi khắp nơi tìm kiếm tin tức của ngươi, kết quả bọn họ nói ngươi đã chết, vi huynh đã thương tâm suốt một thời gian rất dài. Cũng may trời cao có mắt để ngươi một lần nữa quay lại bên cạnh ta.” Triệu Thư Quân nói chuyện rất chân thành, tự nhiên có chút phong thái của một vị huynh trưởng.

Ta ở một bên cau mày, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, hít một hơi thật sâu rồi buông ra, đầu lưỡi liếm lên răng nanh trong miệng, quay lại với hắn là có ý gì?

Thiếu gia lễ phép nói: “Cảm ơn huynh trưởng đã quan tâm. Ta có thể sống đến bây giờ đều là dựa vào Hạ Kỳ.”

Triệu Thư Quân nhìn nhìn ta, cười nói: “Bởi vì có tên thư đồng này à?”

Ta kìm nén cơn tức giận, nắm chặt tay và hạ mắt nhìn xuống.

Khi ta và hắn nhìn nhau, trong mắt hắn tràn đầy khinh thường, khi hắn quay đầu nhìn thiếu gia, liền khôi phục trạng thái bình thường nói: “Nếu đã như vậy, ta phải đến cảm tạ hắn.”

“Mà này, tên thư đồng bên cạnh ngươi đã kết hôn rồi à? Ta thấy bề ngoài của hắn rất đẹp trai, tại sao không cho hắn một người tri tâm tri kỷ nhỉ?” Triệu Thư Quân mỉm cười nói với thiếu gia, rồi lại ngẩng đầu nhìn ta.

Thiếu gia không nói gì, từ góc độ của ta không thể nhìn rõ nét mặt của y, ta thực sự khó chịu đến khi ta sắp nổi giận thì bị thiếu gia chặn lại, y nhìn Triệu Thục Vân bình tĩnh nói: “Làm sao dám làm phiền huynh trưởng nhọc lòng, người là của ta để tự ta an bài.”

Thiếu gia nói lời này, giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng từ biểu tình kỳ lạ của Triệu Thư Quân, ta có thể cảm nhận được thiếu gia không vui.

Sau đó Triệu Thư Quân cười to, nói: “Không nói chuyện này nữa. Nếu Nguyên Hoài thật sự muốn đi thi đình, nhất định phải để vi huynh hộ tống ngươi.”

“Được, cảm ơn huynh trưởng.”

“Tại sao ngươi lại khách khí với ta như vậy? Nguyên Hoài, nếu ngươi thi được công thành danh toại, sau này ta và ngươi sẽ cùng nhau vào triều đình, như vậy cũng tiện chiếu cố lẫn nhau.”

Ta không để ý, Triệu Thư Quân đưa tay vỗ vỗ vai thiếu gia, trong nháy mắt ta liền cảm thấy ghen tị khủng khiếp. Ta cảm thấy tên họ Triệu này không có ý tốt gì với thiếu gia!

Ta trực tiếp nắm cổ tay thiếu gia, kéo y về phía phòng, lạnh lùng nói: “Thiếu gia nên đi nghỉ ngơi.”

“Hạ Kỳ! Ngươi buông ta ra.” Y ở phía sau giãy dụa, ta càng không vui, người nam nhân kia tốt như vậy sao? Không để ý đến sự vùng vẫy của y, sắc mặt u ám đi vào, chỉ nghe thấy y ở phía sau nói không sao, Triệu Thư Quân không cần phải đi theo.

Khi vào phòng, ta ép đối phương vào tường, cố gắng ôm y vào lòng ngực mình mãi mãi.

Y thật sự đã tức giận, hỏi: “Ngươi có biết chúng ta được cứu là nhờ Triệu Thư Quân không?”

Ta đáp: “Biết.”

Y thở dài, hỏi tiếp: “Biết mà còn vô lễ như vậy?”

“Ta không thích hắn chạm vào ngươi.”

“Chỉ là vỗ bả vai thôi, hay là do ngươi quá hẹp hòi?”

Ta cụp mắt xuống, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của y với dáng vẻ thiếu kiên nhẫn, điều này lập tức khơi dậy lòng ghen tị bấy lâu nay của ta. Ta nghiêng người hỏi: “Thiếu gia thích hắn đúng không?”

“Hạ Kỳ! Ngươi không cần vô cớ gây rối!”

Ta chợt mỉm cười, trong lòng ta đã hiểu từ lúc y nói đến muốn đến kinh thành dự thi, thì y đã không còn là thiếu gia của ta nữa.

Nghĩ có chút tự ti, ta đưa tay nắm lấy cằm y, hôn đối phương với cảm giác ghen tị và không cam lòng, cùng với sự giận dữ và điên cuồng, ta di chuyển xuống cổ y, cắn lên da thịt một cách thô bạo. Y vùng vẫy đẩy ta bằng cả hai tay, còn ta thì duỗi tay ra để nắm cổ tay mảnh khảnh của y, dễ dàng bị ta ấn giữ vào tường, ta chen một chân vào giữa hai chân, cơ thể y bị ta đè xuống nên chỉ có thể ngẩng đầu lên, buộc phải chịu đựng hành động gặm cắn, liếm mút của ta trên cổ đối phương, khiến làn da trắng nõn bầm tím do vết cắn từ răng ta.

Y không nói một lời chỉ nhắm mắt lại, càng làm như vậy, ta càng có cảm giác mình là người diễn kịch đơn độc, thật phi lý lại buồn cười vô cùng.

Y quay mặt đi, ta giữ chặt mặt y bắt đối phương phải nhìn thẳng mình, ta đặt đầu gối của mình vào giữa hai chân y, xoa nhẹ, người lập tức mở mắt ra, hoảng hốt và có chút vội vàng, nói: “Hạ Kỳ, không, đây là… Quán trọ!”

“Không cần? Không cần ta sao? Nguyên Hoài?”

Ta không thể nghe lọt tai những gì y nói, lòng tràn đầy sự ghen tị, ta dùng chút sức ở phần đùi, cúi đầu ngậm yết hầu của người trước mặt vào miệng, dùng lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh nó rồi rồi liếm dọc từ cổ đến cằm y, ta nghe thấy người ấy bắt đầu thở gấp, thứ mềm mại trên đầu gối dần trở nên cứng rắn, ta dừng lại mỉm cười bên tai y: “Thiếu gia ngoài miệng nói không cần, nhưng phía dưới cũng đâu nói không.”

——————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.