Bản Sắc - Carpediem Tang Ngư

Chương 36



Ta hôn lên khóe mắt y, cảm thấy buồn cười nói: “Dáng vẻ đại nhân khi ghen trông thật đẹp.”

Y dừng lại từ chối đối mặt với ta, sau đó nghiêng đầu lại, hỏi:  “Ngươi gọi ta là gì?”

Ta đáp: “Đại nhân.”

Nhưng y lại bảo không muốn ta gọi y là “Đại nhân”, ta vẫn nên gọi y là “Thiếu gia” như trước. Nhưng ta không muốn làm theo ý của y, gọi đi gọi lại vào tai y là “Trần đại nhân”.

Sau khi trằn trọc, ta đã cởi hết quần áo của cả hai, hôn lên mặt y, vội vàng cởi đồ ra cầm lấy dương v.ật đưa vào, không chút thương xót ta đẩy vào đến tận cán, nhét hết dương v.ật vào trong lỗ nhỏ của y, sau khi bị xuyên xỏ y liền hét lên nhưng lại cắn chặt miệng không chịu phát ra âm thanh, khuôn mặt lạnh lùng của ngày xưa đỏ ửng, nhuốm đầy dục vọng, từ một trích tiên bất tử không có tội gì lại bị trục xuất trở thành một con đ.iếm d.âm đãng.

Trước đây khi bị ta chơi, y không thích phát ra âm thanh nào, chỉ rên rỉ khi bị ta chơi tan nát, giọng nói lúc ấy ngọt ngào quyến rũ.

“Đại nhân, rên đi.”

“Không… Ưm…”

Sau vài cú thúc thật sâu, những tiếng rên rỉ quyến rũ không ngừng tuôn ra từ cái miệng nhỏ kia.

Kỳ thực ta cũng không dám làm tận tâm, dù sao thì sáng sớm ngày mai y cũng phải có mặt trong triều, nếu ta không thể chia sẻ nỗi lo lắng của y thì ít nhất cũng không thể níu chân y lại.

Nửa đêm, y gối đầu vào cánh tay ta, chậm rãi hít thở phả lên ngực ta. Cơ thể y mịn màng nõn nà, dù ta không dùng chút sức nào nhưng trên cơ thể trắng như tuyết của y vẫn để lại rất nhiều vết đỏ.

Ta vuốt một sợi tóc rơi xuống chóp mũi của y, dùng ngón tay thô ráp phủ lên đôi môi mềm mại của y mà xoa nhẹ, y rên một tiếng tỏ vẻ bất mãn, gạt tay ta ra tiếp đó theo vô thức di chuyển, tìm được tư thế thoải mái hơn trong vòng tay ta.

Suy nghĩ hồi lâu, những ý tưởng trong đầu ta trở nên rõ ràng hơn.

Y thức dậy trước bình minh, sau khi ta tiễn y ra ngoài, ta liền đi hỏi thăm một số chuyện.

Nam nhân ngày hôm qua tên là Giang Tử Hoàn, con trai duy nhất của Hầu gia. Tuy rằng hắn còn chưa kế thừa tước vị, nhưng tiếp theo việc hắn trở thành Nguyên Hầu là chuyện đương nhiên, cho nên mọi người đều lén lút gọi hắn là Tiểu Hầu Gia.

Hắn không cần phải đi theo con đường khoa khảo, cũng có người bảo vệ của riêng mình, người ta nói hắn thích làm từ thiện nên thường được ca ngợi.

Ta phải đi tìm hắn, bởi vì ta cần phải trở nên mạnh mẽ hơn, ít nhất là trưởng thành đến mức có thể bảo vệ thiếu gia.

“Tiểu lang quân đã nghĩ thông suốt rồi sao?” Người ngồi ở vị trí phía trên là Giang Tử Hoàn cầm chén trà trong tay tùy ý hỏi.

“Đúng vậy.”

“Được, khi nào bắt đầu, thù lao gấp ba được không?”

“Tiểu hầu gia, ngài muốn trả bao nhiêu cũng được, nhưng tiểu nhân có một thỉnh cầu.”

Giang Tử Hoàn cười khúc khích, nói: “Thỉnh cầu gì? Nói ra xem nào.”

“Ta làm, nhưng ta không bán thân, ta vẫn là người của đại nhân nhà ta.”

Khi hắn nghe những lời nghiêm túc của ta nói là lúc đang uống trà, thiếu chút nữa hắn đã phun hết ra.

“Khụ khụ… Ngươi cho là ta đây mở Tần lâu Sở quán sao? Chuyện này cũng được, ta không có ý cướp đồ đi…” Hắn bật cười, nói: “Thôi, ngày mai ngươi có thể đến đây.”

Chuyện này ta đã nói với thiếu gia trong bữa tối, khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ta, y muốn mở miệng nhưng cuối cùng lại không nói gì. Ta biết y có thể đoán được ta muốn làm gì, và ta chưa bao giờ có thể che giấu suy nghĩ của mình với y.

Ta dạy ở Hầu phủ hơn một năm, ngoài việc dạy cưỡi ngựa và bắn cung thì rất nhàn rỗi nên ta luyện tập các kỹ năng cơ bản, đống thời học được rất nhiều chiêu thức phòng thân.

Sau đó trong phủ có một giáo đầu mới, người này dạy quyền cước, không nghĩ tới đó lại là Trịnh Nham. Trịnh Nham nói trước đây hắn có thái độ cải tạo tốt, với cả không giết ai nên được thả ra, tính tình giữa ta và hắn cũng hợp nhau, sau này cũng thường xuyên cùng nhau uống rượu, công phu của hắn không tồi, mỗi khi nhàn rỗi ta sẽ nhờ hắn dạy ta một ít.

Hắn nói rằng chuyện học võ nên được tập luyện từ khi còn nhỏ, mặc dù ta đã không được luyện từ nhỏ nhưng may mắn thay, ta đã luyện tập rất nhiều và thể lực của ta cũng tốt hơn người khác. Chỉ là độ dẻo dai của ta hơi kém một chút, sau này khó có thể bù đắp được nên hắn đã dạy ta một số đường quyền và cách đứng tấn.

Ngoài ra, hắn còn dạy ta cách sử dụng kiếm và thương. Hắn nói rằng dùng cây thương sẽ phù hợp với ta hơn dùng kiếm.

Hơn một năm sau, cuối cùng ta cũng tìm được kẻ đã đâm thiếu gia ngày đó.

Một túp lều tranh xiêu vẹo, bên trong có một chiếc bàn và một chiếc giường đơn sơ, ta đợi ở đó cho đến khi trời tối.

Nam nhân bàng hoàng đẩy cửa bước vào. Cánh cửa gỗ gãy phát ra tiếng “kẽo kẹt”, kèm theo đó là mùi chua chua khó chịu khiến người ta buồn nôn xen trộn với mùi rượu nồng nặc.

“Đã hơn một năm rồi, ngươi còn nhớ mình đã tổn thương những người vô tội không. Ngươi thế nào rồi?”

Về đến nhà, thiếu gia nhìn ta với ánh mắt kỳ quái, chậm rãi tiến tới, ta lùi một bước thì y tiến một bước, ép ta vào góc: “Muộn thế này rồi còn đi đâu? Làm gì?”

Khi y đến gần, ta chỉ đơn giản vòng tay qua eo y, dùng sức ôm chặt người vào lòng, “Ta đi giải quyết một số rắc rối nhỏ.”

Y nhìn ta một lúc rồi thả lỏng cơ thể, thở dài: “Ngươi biết rồi đấy, bây giờ ta đã có thể nuôi ngươi nên ngươi đừng làm gì nguy hiểm nữa.”

Y lại đưa tay tới cổ áo ta và lật nó ra trên đó có một giọt máu.

Ta cúi đầu hôn lên môi y, say đắm đến nỗi hơi thở trở nên hỗn loạn, môi lưỡi đan xen lẫn chất lỏng trong miệng chảy xuống, răng nanh sắc nhọn cắn vào môi y, cho đến khi ta cảm nhận được nó thì mới buông y ra, trong miệng ta nồng nặc mùi rỉ sét, y nặng nề thở dốc, đôi mắt sáng ngời lấp lánh, “A Kỳ, ngươi biết ta không thích ngươi giấu ta việc gì mà.”

“Ta ngứa tay nên đi săn.”

Y nhìn chằm chằm ta, cau mày hỏi: “Thật vậy chăng?”

Ta đáp: “Ừ, ta bắt cho ngươi một con thỏ con.”

Ta nằm im trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào con mồi sắp tiến vào lãnh địa của mình, máu trong người không khỏi sôi lên vì hưng phấn, nóng lòng muốn nếm mùi máu thối.

Nam nhân kia loạng choạng tiến lại gần ta, mơ hồ hỏi: “Ngươi là ai?”

“Là người đến lấy mạng ngươi.”

Ta đứng dậy, dùng một thanh kiếm dài đâm vào tim hắn, thân hình đứng chặn ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào. Nam nhân chết trong im lặng và ngã xuống vũng máu.

Ta vứt xác hắn vào trong núi để làm thức ăn cho bọn dã thú, thu hút chúng đến ăn thịt, những con thú hoang này có thể trở thành đồ ăn trong mâm của một số quý tộc trong năm tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.