Bản Sắc - Carpediem Tang Ngư

Chương 5



Ban ngày ta đi săn, buổi tối sau khi chế biến xong sẽ cất lại, chỉ đem một ít lông và thịt ra chợ bán, có khi săn được đồ ngon ta lại mang đến phủ của Trần lão gia.

Có lần ta bắt được một con thỏ rừng trên núi, lông của con thỏ đó trắng muốt và xinh đẹp nên ta nghĩ đến việc đem nó về nhà nuôi mấy hôm rồi đưa cho thiếu gia.

Dạo gần đây sức khỏe của thiếu gia lại sa sút, mỗi lần nhắc đến chuyện rước dâu, gia đình của nhà gái đều miễn cưỡng đẩy đưa, còn ta thì rất mừng, bởi vì cứ như vậy thiếu gia vẫn là của ta.

Những nữ nhân kia đều có mắt như mù, thiếu gia của ta tốt bụng như vậy thế mà họ lại không ưa.

Nhưng đồng thời, ta cũng rất lo lắng, rõ ràng hai năm qua y đã được ta chăm sóc rất tốt, trông có vẻ đã khỏe hơn rất nhiều.

Bây giờ đang là giữa hè, đất đai đã khô hạn hơn một tháng nhưng trên trời vẫn không chịu thả xuống một giọt mưa. Sau khi ăn hết ngũ cốc thô trong nhà, ta không còn cách nào khác là phải đi vào núi dưới cái nắng rát da cháy thịt.

Trên ngọn núi này có rất nhiều dã thú hung dữ, cơ bản không có ai dám vào đấy ngoại trừ ta, khi cha ta còn sống, ông thường nói ta lớn gan, bởi vì một đứa trẻ mới bảy, tám tuổi khi thấy dã thú cũng không có vẻ sợ hãi gì.

Ta đã chuẩn bị đầy đủ mũi tên, vác bao đựng tên trên lưng, cầm cây cung xong liền lên đường. Vừa đi ta vừa nhìn chiếc cung trong tay, đây là cây cung của cha, ta từng nói rằng cây cung của ta quá nhỏ nên đã nhờ cha làm một cái mới cho ta, ông luôn nói rằng ta phải đợi thêm một khoảng thời gian, nhưng bây giờ ta đang dùng cung của ông, cũng không cần phải làm thêm một cái nữa.

Ta nhìn thấy đầu một con nai ở chỗ nọ. Con nai đó rất nhỏ, có lẽ là một con nai con. Hôm nay vận khí của ta có vẻ không tồi.

Ta di chuyển chậm lại, lặng lẽ bước vào tầm bắn, ta quan sát con mồi thật kỹ, tiếp đó đưa tay lên và dùng hết sức để kéo căng dây cung, nheo một bên mắt lại, lúc ta định buông ngón tay ra thì bỗng có một con chim làm con nai giật mình, vì vậy không thể vội bắn, sau đó ta nhanh chóng canh được tâm, không chút chần chừ bắn một lượt gồm hai mũi tên xuyên thẳng vào cổ nó.

Ta bước tới, nắm lấy bốn móng của con nai và rút mũi tên ra.

Khi ta đang định đi tìm con mồi khác thì trời bắt đầu mưa nên ta đi tìm một cái hang gần đó để trú mưa. Những cơn mưa mùa hè thường mưa theo từng đợt, cứ tưởng nó sẽ sớm tạnh để ta còn tranh thủ xuống núi, nhưng ta lại quên mất trời đã khô hạn hơn một tháng.

Mưa càng lúc càng nặng hạt mà trời càng lúc càng tối, con đường xuống núi dưới cơn mưa càng khó đi hơn nên ta sử dụng củi trong hang nhóm lửa, dùng con dao găm mang theo cắt một miếng thịt nai, tiếp đó đặt nó lên trên đống lửa để nướng.

Ngày hôm sau, ta bị đánh thức bởi tiếng mưa bên ngoài, ta nhìn chằm chằm vào màn mưa trắng và dự đoán cơn mưa này vẫn không có dấu hiệu nào có vẻ là sắp tạnh.

May mắn thay, hang động nằm ở vùng đất cao nên trong vài ngày tới sẽ không bị đọng nước, nhưng trong hang cũng không còn đủ củi khô để đốt. Ta đứng dậy, bất chấp mưa gió đi ra hang động nhặt mấy cành cây để bỏ vào hố cho khô xem có dùng được không.

Không biết hiện giờ thiếu gia thế nào, mưa rơi rồi cơ thể y có thấy khó chịu không, cần mặc thêm quần áo để tránh bị cảm lạnh.

Mưa không ngớt hạt cho đến ngày thứ tư, thịt không dễ bảo quản vào mùa hè nên ta đã rắc tất cả muối mang theo lên trên miếng thịt mới miễn cưỡng duy trì thêm hai ngày. Hai ngày tiếp theo, ta dựa vào nước uống để thỏa mãn cơn đói, khi mưa tạnh hạt ta liền cố chống chọi và từ từ tìm đường ra khỏi núi.

Chỉ là đường núi rất hiểm trở lại khó đi, ta đã chọn con đường tốt nhất để đi, khi đi xuống núi cả người dính đầy bùn đất, không những vậy ta còn té ngã mấy lần.

Ta đến gặp thiếu gia trước, sau khi trèo lên cây ta phát hiện thiếu gia không có ở đó, cửa phòng lẫn cửa sổ đều đóng chặt, ta cảm thấy hơi thất vọng nên trở về nhà.

Gần đến nhà, đứng từ xa thì ta đã nhìn thấy một người có làn da trắng nõn, dáng người hơi nhỏ nhắn đang đứng trước cửa, khi ta lại gần mới nhìn kỹ hơn, ta tưởng mình sắp ngất đi vì đói nên dụi dụi mắt mà không thể tin được.

Chính là thiếu gia!

Bất chấp sự yếu ớt về mặt thể chất của mình, ta loạng choạng tiến về phía trước, dùng hết sức chạy về phía thiếu gia của mình.

Ta bị vấp, ngã uỵch xuống đường nhưng ta không quan tâm, cố gắng đứng lên và tiếp tục chạy đến chỗ đó.

Ta bước đến gần thiếu gia, người ấy vẫn đội mũ có rèm như trước, thấy ta đến liền vén rèm mũ lên.

Ta nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của y, cơ thể vốn gầy gò nay lại càng gầy đi, ta liền cảm thấy đau lòng mà càng muốn đến gần y hơn, sau đó ta nhìn thấy vết bẩn khắp người nên dừng lại:  “Thiếu, thiếu gia, sao ngươi lại tới đây?”

Đôi mắt thiếu gia đỏ hoe, y lập tức rũ mắt xuống như sợ bị ta phát hiện, thấp giọng nói: “Nghe nói đã mấy ngày rồi, ngươi không về nhà.”

Ta chợt nở một cười ngượng ngùng, thì ra thiếu gia đang lo lắng cho ta, thấy mắt thiếu gia đỏ hoe, thật giống như con thỏ kia.

“Thiếu gia, ta có cái này tặng ngươi.”

Ta đi vòng qua thiếu gia đến chỗ con thỏ mình nuôi, may mắn là trước đó ta đã cho con thỏ này ăn để béo hơn một chút, trước khi rời đi ta còn cho nó thêm một ít thức ăn và nước uống, hiện tại nó vẫn còn sống, còn biết nhảy nhót tung tăng.

Ta lấy chuồng thỏ đưa cho thiếu gia, thiếu gia tỏ vẻ khó hiểu, ta nói đó là quà tặng thiếu gia.

Thiếu gia nhận lấy chuồng thỏ trong tay ta, khựng một lúc, thấp giọng nói: “Cám ơn ngươi, ta rất thích.”

Ta nhìn theo bóng lưng thiếu gia rời đi mà si ngốc tự mỉm cười, thiếu gia nói thích món quà của ta như thể đang nói thích ta, khiến lòng ta sinh ra cảm giác vui mừng thật khó tả.

Khi con người nếm được vị ngọt của dục vọng, họ sẽ sẵn sàng đánh đổi để đắm chìm trong đó.

Dục vọng của ta, đó là thiếu gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.