Quả nhiên, Khổng Nghĩa lập tức nổi giận răn dạy một phen: “Tần Man! Có phải cậu thật sự cho rằng tôi không dám làm gì với cậu hay không?!"
Mắt thấy cục diện dần mất khống chế, ba người Ngô Hành bên cạnh liền vội vàng đi lên hoà giải: “Không phải đâu huấn luyện viên, Tần Man không có ý đó, tên nhóc này từ trước đến nay không biết nói chuyện..."
Đáng tiếc, nói được nửa câu, Tần Man đã ngắt lời bọn họ, đồng thời đón lời của Khổng Nghĩa bật trở lại: “ngay cả một cơ hội để chứng minh anh cũng không cho binh lính của mình, làm huấn luyện viên, anh không tư cách."
"Tôi không đủ tư cách? Tôi không cho cậu cơ hội?"
Khổng Nghĩa cảm thấy mình thật sự sắp bị tên nhóc này chọc cho giận điên lên!
Huấn luyện thân thể bết bát thì thôi đi, nội vụ cũng thu dọn vớ va vớ vẩn.
Anh ta giận tới cực điểm đạp cậu ta một phát, thế mà tên nhóc này còn có mặt mũi gào khóc!
Bây giờ càng không biết trúng gió gì, dám chống đối anh ở trước mặt như này!
May mắn anh ta chỉ dạy tên nhóc này ba tháng, nếu là cha cậu ta, chắc anh ta có thể trực tiếp tức chết.
"Nếu như cậu thật sự cảm thấy tủi thân, vậy vừa rồi vì sao cậu không nói, mà là đi chạy cùng đám người bọn họ!"
Đối mặt với Khổng Nghĩa chất vấn, Tần Man chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng đối phương, nói mỗi chữ mỗi câu: "Tôi nhận phạt không có nghĩa là tôi nhận sai."
Khổng Nghĩa nghe xong câu nói này thật sự bị chọc giận quá mà hóa cười: “Cậu không sai, vậy cậu nhận phạt làm gì?"
"Quân đội quy định, phục tùng cấp trên vô điều kiện."
"..."
"Đoàn đội hợp tác từ trước đến nay hành động thống nhất."
"..."
Vốn Khổng Nghĩa muốn khiến Tần Man á khẩu không trả lời được, kết quả lúc này ngược lại bị Tần Man chặn cho á khẩu không trả lời được, cơn giận không phát ra được, nghẹn đến nỗi gần như bị nội thương.
"Bây giờ tôi yêu cầu cơ hội chứng minh bản thân."
Đối mặt với Tần Man từng bước ép sát, cảm giác Khổng Nghĩa ở vào thế dưới mà mất mặt mũi lúc này a một tiếng: “Được, tôi cho cậu cơ hội này, nhưng nếu như cậu thu dọn không tốt, sau này cả tòa nhà hành lang cầu thang và cửa sổ ký túc xá nam binh sẽ do cậu quét dọn!"
"Vâng."
Hai người cứ như vậy một trước một sau đi về phía ký túc xá.
Chỉ để lại tất cả mọi người khiếp sợ mắt choáng váng.
Liền thấy đám người kia nhao nhao tụ tập với nhau, nhìn qua bóng lưng Tần Man thảo luận.
"Ông trời của tôi ơi, vừa rồi không phải ảo giác đấy chứ? Tần Man cũng dám mạnh miệng cơ à!"
"Mạnh miệng ngược lại không phải quan trọng nhất, mà là cậu ta còn chặn được lời của huấn luyện viên, đây mới là trâu bò nhất!"
"Đúng a đúng a, tên nhóc này làm sao đột nhiên biết ăn nói như thế rồi?"
"Không phải là bị hỏng đầu đấy chứ?" Một người không nhịn được lên tiếng nghi ngờ một câu.
Kết quả đám người ghét bỏ và xem thường: “Sau khi cậu bị hỏng đầu óc có thể nói trật tự rõ ràng, mạch suy nghĩ sáng loáng như vậy?"
"Đúng vậy a, cậu nói cậu ta trúng tà tôi còn có thể tin được."
"Con mẹ nó cậu mới trúng tà!" người anh em cùng ký túc xá với Tần Man - Ngô Hành Thực lập tức phản bác.
Mặc dù anh ta cũng rất chướng mắt Tần Man, nhưng bất kể như thế nào, nói trúng tà cũng hơi quá mức.
Tên lính kia bị Ngô Hành mắng một chập không chút khách khí như thế, không khí cũng trở nên có chút lúng túng, Lưu Văn Viễn bên cạnh thấy thế vội vàng đi lên giảng hòa: “Được rồi được rồi, đừng nói linh tinh nữa, so với suy đoán lung tung ở chỗ này, không bằng cùng đi qua nhìn xem Tần Man thế nào."