Bản Sao Hoàn Hảo

Chương 1: Trần Bảo An​



Sáng chủ nhật, trời nắng nhẹ, không khí thoáng đãng, dễ chịu vô cùng. Thỉnh thoảng những cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua khiến con người ta càng thêm khoan khoái.

Đáng lẽ ra vào giờ này, với cái thời tiết này, tôi đang say giấc nồng trên chiếc giường yêu quý của mình thì lại bị gọi đi họp, chào đón trưởng phòng mới được chuyển tới.

Tôi uể oải ngáp dài, rồi vừa đưa tách cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ vừa lướt lướt điện thoại đọc tin tức buổi sáng.

“ Trần Bảo An khoe sắc rạng ngời trong buổi triển lãm thời trang SJ”

Tôi đặt tách cà phê xuống bàn, chậm rãi quay lưng lại, nhìn thẳng vào tấm gương ở phòng khách.

Tôi tên là Trần Bảo An.

~ ~ ~

​- An! Cô lại tới muộn rồi. Trưởng phòng sắp tới rồi đó, không nhanh nhẹn lên mà để lại ấn tượng xấu trong trưởng phòng là không ổn đâu.

Tôi thở hổn hển chạy về bàn, vừa vào tới cửa đã bị bà cô già giáo huấn cho một bài. Căn bản là do chiếc xe yêu quý của tôi, tới ngay giờ khắc quan trọng thì bị “bệnh”? Muộn giờ tới nơi rồi nhưng vì giá cước taxi quá đắt mà vào giờ này Sài Gòn rất hay tắc đường nên tôi đành ngậm ngùi đi bộ.

Nhìn mái tóc rối, không yên phận của tôi, bà cô già không kiềm chế được mà thở dài một tiếng.

Có ai đang thắc mắc về bài báo sáng hồi nãy không?

Đúng! Tôi là Trần Bảo An.

Và việc Trần Bảo An được báo chí ca ngợi hết lời kia là vô cùng chuẩn xác.

Chỉ có điều Trần Bảo An này và Trần Bảo An đó không phải là một.

Một sự trùng hợp sẽ chẳng có gì đáng quan tâm nếu như không phải một bên là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, với hàng loạt thành công trong sự nghiệp của bản thân và một bên là cô nhân viên văn phòng luộm thuộm, thường xuyên đi làm muộn. Và cái sự trùng hợp ấy đáng ra thì chỉ một mình tôi để ý thôi thì lại trở thành chủ đề bàn tán của cả công ty. Tổng giám đốc Trần Bảo An và nhân viên phòng ý tưởng Trần Bảo An? Đúng, tôi là nhân viên trong công ty của Trần Bảo An. Nhiều lúc tôi thấy thương hại cho chính bản thân mình nhưng lại chưa từng dám căm hận chị ấy. Vì sao ư? Vì ngay tới quyền căm hận chị ấy tôi cũng không có. Dù thời trang là thứ tôi vô cùng yêu thích nhưng tôi lại có gu thẩm mỹ không mấy bình thường. Hôm nộp hồ sơ vào đây, tôi cứ đinh ninh là mình sẽ trượt vậy mà lại nhận được thông báo là trúng tuyển. Tôi biết bản thân mình thật may mắn, ông trời đã trao cho tôi cơ hội hiếm hoi này thì tôi chắc chắn sẽ nỗ lực thật nhiều.

- An! Làm gì mà còn chưa trang điểm? Trưởng phòng sắp tới rồi.

Tôi gật gù xin lỗi bà cô già. Nhìn vào gương, chính tôi còn không có chút cảm tình nào với bản thân mình thì vị trưởng phòng đó có thể sẽ chấp nhận sao? Bộ não ngốc nghếch của tôi lại chậm chạp suy nghĩ, tôi cố lục lọi những cách trang điểm đơn giản nhất mà mình đã xem trên Youtube rồi lấy son phấn ra tô tô quệt quệt.

- Trưởng phòng tới!

Bà cô già chạy tới đập vào chiếc ghế xoay của tôi. Tôi giật mình, cất son và phấn vào túi xách, vuốt vuốt lại mái tóc rối của mình rồi chạy ra đứng thành hàng ngang cùng mọi người.

Cánh cửa phòng dần mở, một chàng trai mặc vest đen lững thững đi vào, từng bước chân chậm rãi khiến những người đang nhìn theo thấp thỏm không yên.

- Chào trưởng phòng!

Chúng tôi cúi chào vị trưởng phòng đó một cách “ngoan ngoãn” hết mức có thể. Để vị trưởng phòng mới có ấn tượng xấu thì cuộc sống sau này của chúng tôi chắc chắn sẽ thảm vô cùng.

Trưởng phòng đứng thẳng giữa căn phòng, chàng trai này có đôi mắt sắc màu nâu, mũi cao và đôi môi mọng quyến rũ. Vẻ đẹp của anh ấy khiến cả căn phòng bừng sáng. Tôi xin thề là anh ấy đẹp và quyến rũ hơn Choi Siwon của Super Junior... Xin lỗi, có thể là không bằng công tử Choi nhưng đẹp là sự thật, nếu có gì muốn trách thì hãy trách giáo viên dạy Văn của tôi vì đã không đào tạo được tôi đàng hoàng.

Khi tôi còn đang suy nghĩ mông lung thì bà cô già huých nhẹ vào vai tôi, ánh mắt vẫn hướng về phía anh trưởng phòng.

- Tới cô giới thiệu đó!

Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh như lúc chờ kết quả tốt nghiệp ấy, mồ hôi chốc đã lấm tấm trên mặt. Tôi đưa ánh mắt nhìn mọi người xung quanh, có vẻ như không ai thấy được vẻ mặt đau khổ của tôi vì ánh mắt của họ đều đang dồn về anh trưởng phòng đó. Tôi toàn thân bất lực, lắp bắp mãi mới thốt ra được vài từ.

- Tôi… tôi tên là Trần… Bảo An.

Anh trưởng phòng nhắc lại tên tôi với giọng nói run run vì nén cười. Cũng phải, ai mà chẳng làm như thế khi gặp tôi lần đầu tiên, tôi đáng ra phải quen với điều đó từ lâu rồi mới đúng. Tôi thấy vị trưởng phòng đó bước gần tới mình, trong đầu tôi lập tức trống rỗng. Không phải anh ta đang chơi trò tinh mắt, tìm điểm giống nhau giữa tôi và chị An đó ấy chứ?

Tôi thấy mặt mình nóng bừng.

“Trần Bảo…”

Tôi còn đang cố nheo mắt đọc tên của anh ta trên cái thẻ đeo trước ngực thì… một bàn tay ấm áp đã ở trên má tôi. Cái khoảnh khắc mà bàn tay ấm áp và mềm mại vô cùng kia chạm vào da thịt tôi, toàn thân tôi như bị điện giật vậy. Anh ấy lau lau gì đó ở mép tôi rồi cười cười lùi về chỗ.

- Xin giới thiệu với mọi người, tôi là Trần Bảo Nam. Là trưởng phòng mới của phòng ý tưởng.

...

Thảo luận - góp ý: Tại đây

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.