Bản Sao Tình Nhân

Chương 20



Khi Chu Mộ Thời xuống xe, trời đã khuya.

Anh dùng một tấm chăn mỏng bao lấy cơ thể bị đè hằn nếp nhăn từ quần áo, khi ra khỏi thang máy chân anh còn hơi run rẩy, đèn phòng ngủ vẫn tắt, anh ở trong phòng tắm rất lâu, sau đó mới về phòng ngủ không người.

Sự mệt mỏi khiến anh buồn ngủ vô cùng, nhưng mà anh lại khó đi vào giấc ngủ, mùi tin tức tố thoang thoảng trên gối đầu và chăn làm Chu Mộ Thời bực bội trong lòng, anh trợn tròn mắt hồi lâu rồi ngồi dậy, khoác áo khoác đi vào phòng khách.

Anh không bật đèn, bưng ly cà phê ngồi một hồi trước cửa sổ sát đất, anh vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón trỏ trong vô thức, đôi mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lát sau, Chu Mộ Thời quay người, khi đi qua cửa phòng làm việc đóng chặt anh hơi dừng bước, sau đó mở cửa đi vào.

Ánh mắt anh lướt qua cánh cửa khác trong phòng đang khóa, tiếp theo cúi đầu kéo ngăn tủ bàn ra, lấy ra một mớ văn kiện giấy trắng mực đen từ dưới đáy ngăn tủ.

Anh nhìn chằm chằm từng hàng điều khoản trên giấy hồi lâu, vừa giống như là đang nghiêm túc nghiên cứu nó vừa giống như đang ngẩn người, cuối cùng anh nhét nó lại vào ngăn tủ.

Chu Mộ Thời không về phòng ngủ, anh ngồi trên ghế sô pha phòng khách cả một đêm, thẳng đến khi cà phê trở nên lạnh lẽo, anh mới mơ màng buồn ngủ. Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, chẳng biết lúc nào anh đã nằm trên sô pha, trên người có đắp chăn lông, ly cà phê đã được rửa sạch đặt ở một góc bàn.

Anh ngồi dậy, xoa sống mũi, vô thức nhìn lướt qua phòng làm việc, lúc này máy truyền tin vang lên.

Sau khi kết nối, thư ký nói: "Xe đến liên hội đồng đã ở dưới lầu, nhưng mà sáng sớm hôm nay có người muốn hẹn trước gặp mặt ngài..."

"Ai?"

"Ngu Mẫn."

Con gái của Ngu Thành Sơn?

Chu Mộ Thời dời mắt sang, hỏi: "Lịch trình chiều hôm nay có trống không?"

"Ừm... Đã đầy rồi ạ."

"Vậy thì không gặp."

"Vâng."

Thư ký đang chờ anh cúp máy, chợt nghe Chu Mộ Thời hỏi tiếp: "Ngu Uyên đâu?"

"Chín giờ sáng nay ngài Ngu đã đến chỗ làm rồi."

Chu Mộ Thời chấm dứt cuộc trò chuyện.

Anh không tìm được người muốn gặp ở liên hội đồng, nên đành phải ngồi xe đến cao ốc nghị viện, bàn bạc chuyện tuyển cử với mọi người, bận rộn tới chạng vạng tối mới tan họp, một nghị viên trung niên đến dự thính gọi anh lại, mời anh uống rượu, nhưng bị Chu Mộ Thời lấy cớ dạ dày không khỏe uyển chuyển từ chối.

"Vậy à? Thật là đáng tiếc, Phó bộ trưởng Ngu giỏi uống rượu lắm, vợ chồng hai người khác nhau nhỉ."

Chu Mộ Thời cười nhẹ: "Không ngờ anh ấy là bạn rượu của ngài."

"Không phải bạn rượu đâu, lúc trước ghé phòng thương mại chúng tôi từng uống với nhau một chút." Vẻ tán thưởng hiện lên trên mặt ông ta: "Phó bộ trưởng Ngu là một nhân tài trẻ tuổi tuấn tú, thảo nào ngồi ở vị trí cao như thế, qua mấy năm nữa, chỉ sợ cũng không đến lượt mấy lão già như chúng tôi tranh cử chức Bí thư trưởng."

"Ngài nói đùa rồi."

"Nhắc tôi mới nhớ, ngày đó ở phòng thương mại vừa lúc có một cuộc triễn lãm bán hàng nội bội, cậu Ngu bỏ rất nhiều tiền để mua sản phẩm mới, nói là mang về tặng cho phu nhân, lúc ấy vợ tôi cũng ở đó, bà ấy hâm mộ vô cùng, khi về còn mắng tôi một trận đấy."

Chu Mộ Thời sững sờ, nhớ tới hộp kim loại bị ném trong ngăn tủ phòng làm việc, anh vô thức xoa ngón tay, bờ môi khẽ nhúc nhích, nhưng không nói gì.

Rời khỏi cao ốc nghị viện, anh ngồi xe về, khi đi ngang qua cao ốc trung tâm, anh không nhịn được mà nhìn chằm chằm lớp kính thủy tinh ở tầng cao nhất một hồi, thư ký xoay đầu sang hỏi thăm: "Hôm nay ngài Ngu có một cuộc phỏng vấn, ngài muốn chờ ngài ấy tan tầm không?"

Chu Mộ Thời mặt không cảm xúc suy tư một lát, lập tức gật đầu, thư ký đang muốn bảo tài xế xoay đầu xe lại, máy truyền tin trên tay vang lên.

Cô cúi đầu kiểm tra, có chút chần chờ mà báo cáo: "Ngài Liễu của liên hội đồng hẹn ngài bảy giờ tối gặp."

"Chỗ nào?"

"...Sòng bạc Magog, cách chỗ này hơi xa."

Chu Mộ Thời nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ, giơ tay xem đồng hồ, cuối cùng anh nói: "Đi về trước đi, nhanh một chút."

Khi xe dừng lại trước nhà, Chu Mộ Thời vội vàng mở cửa ra, lại bị một người không ngờ đến ngăn lại.

Là một cô gái ăn mặc đẹp đẽ nhưng sắc mặt ủ rũ.

Ngu Mẫn đã đợi rất lâu, cô ta bị bảo vệ giữ chặt nhưng không ngừng đi về trước, cầu xin Chu Mộ Thời cứu cha cô ta.

"Xin lỗi." Trong giọng nói của anh chẳng có bao nhiêu áy náy, anh chỉ lạnh lùng nói, "Cha cô đã phạm tội, tôi không có năng lực đòi người từ trong tay liên bang."

"Không, ông ấy bị người ta vu khống! Cha tôi không làm gì hết! Anh hãy tin tôi!"

"Cô có thể đợi tới ngày mở phiên toà rồi nó với quan toà những lời này."

"Chu Mộ Thời! Anh cứ trơ mắt nhìn cha tôi vào tù như vậy sao?" Ngu Mẫn khóc trôi lớp trang điểm, kéo tay áo anh và lên án: "Anh kết hôn với anh tôi rồi tận dụng hết lợi ích nhà chúng tôi, anh mặc kệ tôi thì thôi, thậm chí cả chồng anh mà anh cũng mặc kệ sao?"

"Nghe có vẻ như tình cảm giữa cô và anh ta rất tốt nhỉ." Chu Mộ Thời nói, "Sao không đi tìm anh ta đi?"

Ngu Mẫn bị giọng điệu không liên quan đến mình của anh làm tức đến mức gần như phát điên, cô ta càng khóc càng dữ dội, Chu Mộ Thời cũng đã mất kiên nhẫn, rút tay áo muốn rời đi, trong lúc giãy dụa tay anh bị cô ta túm mạnh một cái, chiếc nhẫn trên ngón trỏ rơi ra.

Ánh mắt anh trở nên rét lạnh, cúi người nhặt nhẫn lên và bọc nó trong khăn tay, anh hất cằm ra hiệu bảo vệ mang cô ta đi, sau đó đi vào thang máy không hề quay đầu lại.

***

Sòng bạc xây dưới đất, đi qua những bậc thang dài mờ tối, bên trong là một thế giới hoàn toàn khác biệt, trên bàn đánh bạc là phỉnh đánh bạc chất cao thành núi, trong không khí xen lẫn mùi tiền bạc và xì gà, vàng son lộng lẫy lại chứa sự dơ bẩn, Chu Mộ Thời rất ít khi tới chỗ như thế này, nhưng cũng không phải là lần đầu tiên anh tới, anh tránh né đám người, đi theo nhân viên phục vụ qua con đường dành cho khách quý đến phòng riêng.

Anh ngồi đợi mười lăm phút, người hẹn anh mới từ từ đi tới, anh ta cởi cổ áo ngồi đối diện, hỏi: "Đã lâu không gặp, uống gì không?"

Chu Mộ Thời ngẩng đầu, giọng lạnh lùng: "Tôi tới đây không phải để uống rượu với anh."

"Được rồi, cậu vẫn như vậy, không thú vị chút nào." Người đàn ông đối diện xoa mũi, ấn chuông gọi phục vụ đem chai bia đen tới, cắn mở nắp chai nốc một ngụm: "Hôm nay cậu cả nhà họ Chu đặc biệt tới tìm tôi là có việc gì vậy?"

Người này tên là Liễu Chân, từng là bạn học của Chu Mộ Thời ở học viện, tuy tính cách hai người hoàn toàn không hợp nhau, nhưng cũng coi như có chút tình cảm, sau khi tốt nghiệp thỉnh thoảng hai người vẫn liên lạc nhau, phần lớn là dùng máy truyền tin, số lần ngồi nói chuyện với nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Bởi vì cả hai đều không chịu được tính cách của nhau.

Chỉ riêng việc gặp mặt ở sòng bạc này thôi, nếu là lúc khác Chu Mộ Thời tuyệt đối sẽ không bước vào đây một bước.

Nhưng giờ phút này anh chẳng buồn để ý những thứ này, trực tiếp nói ngay vào điểm chính: "Chuyện Ngu Thành Sơn là sao?"

"Thì ra cậu hỏi chuyện này... Có chuyện gì?"

"Tội danh của ông ta đều là thật?"

Liễu Chân cười: "Viện kiểm sát liên bang đích thân ra tay thì sao giả được? Nửa tháng sau là phiên tòa xét xử chính thức, theo tôi thấy thì ông ta xong đời rồi."

"Là ai làm?"

"Cậu không biết à?"

"Nếu như tôi biết thì có lãng phí thời gian ở đây không?"

Liễu Chân lầm bầm: "Sao cậu không biết chứ, tôi còn tưởng rằng là cậu làm mà... Mượn đao giết người hình như là thủ đoạn cậu rành nhất."

Chu Mộ Thời liếc anh ta một cái: "Tôi có lý do gì để hãm hại ông ta?"

"Thật không? Tôi cho là cậu khó chịu ông ta từ lâu rồi, gọi lão cáo già đó là cha vợ, ấy không, cha chồng nhiều năm như thế còn chưa đủ để cậu giết ông ta à?"

Chu Mộ Thời lạnh mặt sửa lại: "Cha vợ của tôi chết lâu rồi."

"Dù sao cũng không khác mấy." Liễu Chân xua tay, tiếp theo nhỏ giọng nói vào chuyện chính lần nữa: "Vụ án này lạ lắm, trước đó ban chấp hành không nghe thấy chút thông tin nào, nói bắt là bắt, đoán chừng đúng là có người bên trên muốn trị nhà họ Ngu rồi, nguyên nhân cụ thể không rõ ràng, tóm lại cậu cách xa nhà họ Ngu nhanh đi, vũng nước này sâu không thấy đáy đấy."

Chu Mộ Thời gõ gõ mép bàn, trầm ngâm không nói.

"À không đúng, trong nhà cậu còn có một người họ Ngu mà... Sao hả, lúc nào cậu ly hôn chồng cậu?"

Chu Mộ Thời nâng mắt, mặt không cảm xúc nhìn anh ta.

Liễu Chân gãi đầu một cái: "Sao vậy, chẳng lẽ hai người ly hôn rồi à? Hôn nhân hình thức thôi hả? Cũng đúng, chắc cũng không ai nghĩ quẩn muốn sống cả đời với ông trùm Chu đâu nhỉ, là tôi suy nghĩ quá nhiều rồi."

Chu Mộ Thời khẽ xì một tiếng, lười để ý đến anh ta, nghe đủ chuyện rồi anh định rời đi.

"Này, đã đến rồi vậy chơi một ván không?" Liễu Chân đi theo sau anh, vừa ra khỏi phòng vừa giữ anh lại: "Nếu chơi dở thì chơi máy đánh bạc cũng được, cậu cả nhà họ Chu chắc có mang theo tiền chứ?"

Anh ta bô bô nửa ngày, sau khi đi theo sau lưng anh một đoạn mới đột nhiên phát hiện không đúng: "Này thiếu gia ơi cậu đi nhầm đường rồi! Chỗ này không phải lối ra!"

Vừa dứt lời, người phía trước đi qua một chỗ ngoặt rồi đột nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm một hướng khác không nhúc nhích.

Liễu Chân theo sau, anh ta nhìn theo ánh mắt Chu Mộ Thời, trông thấy ba bàn đánh bạc được bày ra trong đại sảnh, xung quanh cái bàn sát bên trong có nhiều nam viên chức mặc âu phục hoặc đứng hoặc dựa vào bàn, giữa đám người là một alpha vóc người cao lớn, mặt mày sắc bén và tròng mắt xanh đậm cực kỳ nổi bật dưới ánh đèn lờ mờ, người đó nới lỏng cà vạt trên cổ, một nữ nhân viên phục vụ vóc dáng nóng bỏng ăn mặc khêu gợi ở bên cạnh ngửa đầu, bưng ly rượu vang đỏ đưa tới tay người đàn ông.

Liễu Chân trợn to mắt: "Chà chà" một tiếng.

Tiếng nói của anh ta cũng không lớn trong căn phòng đầy tiếng người, nhưng alpha bên kia đại sảnh ngẩng đầu lên giống như phát hiện, sau đó đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Chu Mộ Thời.

Xung quanh giống như chìm vào sự im lặng tạm thời.

Hạ Ngung còn chưa lên tiếng, mấy người đồng nghiệp bên cạnh đã thấy omega theo ánh mắt hắn, họ đều tỏ vẻ bất ngờ, nhưng toàn là người có quyền có tiền sống lâu trong nơi danh lợi, họ nhanh chóng phản ứng lại, nhiệt tình chào mời hai người.

"Ủy viên trưởng Chu, tình cờ vậy, chơi chung không?"

Liễu Chân thuộc liên hội đồng, chủ yếu tiếp nhận công việc liên bang, không qua lại nhiều với nhân viên trong chính phủ, cho nên không ai ở đây nhận ra anh ta, nhưng mà trời sinh anh ta có khiếu giao tiếp, thế là ôm vai Chu Mộ Thời như anh em tốt, nói mấy câu là đã hòa vào đám người.

Chu Mộ Thời đứng gần Hạ Ngung, Liễu Chân và nữ nhân viên phục vụ đứng giữa hai người, ánh mắt hai người không giao nhau nữa, ở mặt ngoài là quan hệ vợ chồng, khi gặp lại không nói một câu, bầu không khí vô hình bắt đầu trở nên lúng túng.

Chỉ có Liễu Chân còn đang vô tư lôi kéo làm quen: "Đây là Phó bộ trưởng Ngu à? Bình thường ngày nào tôi cũng gặp trên TV, đây là lần đầu tôi gặp người thật đấy, mặt mày đúng là đẹp trai."

Ánh mắt Hạ Ngung rơi trên cái tay anh ta khoác lên vai Chu Mộ Thời, hắn cong môi cười cười: "Anh là...?"

"Tôi là bạn thời đại học của Mộ Thời, hôm nay chúng tôi hẹn nhau ôn chuyện, không ngờ tình cờ như thế, ha ha."

"Vậy à?" Hạ Ngung nhấp môi ly rượu trong tay: "Cám ơn anh đã quan tâm phu nhân của tôi, hôm nào tôi mời anh uống một ly."

Lúc hắn nói lời này, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Chu Mộ Thời ở một bên không nói lời nào, khi đối phương nghe thấy hai chữ phu nhân thì ngước mắt lên, nhưng không nhìn hắn.

Ánh mắt Chu Mộ Thời chuyển sang ly rượu trong tay hắn, sắc mặt lạnh nhạt, sau đó anh nhíu mày quay đầu sang một bên.

Hạ Ngung không biết nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên hắn rũ mắt cười khẽ một tiếng, sắc mặt rõ ràng trở nên hòa hoãn, đặt cái ly trong tay lên khay của nhân viên phục vụ.

Lúc này, những người xung quanh đã xong một lượt đặt cược, Chân Liệu nhìn chằm chằm bàn đánh bạc một hồi, nhíu mày hỏi: "Anh Ngu đặt nhiều phỉnh như vậy, không sợ mất hết vốn à?"

Ánh mắt Hạ Ngung rơi trên người omega đứng bên cạnh bàn, trả lời như không để ý: "Tôi đã dám đặt cược, đương nhiên phải thắng cả gốc lẫn lời."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.