Chu Mộ Thời đứng sau bàn, trước mặt là tầng tầng lớp lớp tư liệu, tính cả số liệu ảo 3D giữa không trung, chúng đều thuộc về một người.
Trên tờ đầu tiên của tài liệu viết:
Họ và tên: Hạ Ngung.
Giới tính: Alpha nam.
Cấp phân hóa: Cấp A.
Chiều cao: 189.3 cm.
...
"Chỉ có bao nhiêu đây thôi sao?" Anh hỏi.
"Đúng vậy." Thư ký trả lời: "Tất cả tài liệu liên quan đến ngài Hạ đều ở đây."
Chu Mộ Thời không nói gì.
Anh lẳng lặng nhìn chăm chú con người xa lạ trước khi sửa mặt trên hình ảnh 3D, ánh mắt anh càng ngày càng nặng nề.
Thư ký đứng ở một bên hơi hoảng sợ, Chu Mộ Thời luôn cực kỳ nghiêm khắc trong công việc, nhưng anh sẽ không làm khó dễ quá đáng, mấy năm trôi qua cô cho rằng mình đã quen áp lực của vị cấp trên này, cô hoàn thành những nhiệm vụ được giao cũng khá là suôn sẻ, không ngờ rằng hôm nay cô lại một lần nữa cảm thấy nỗi sợ khi mới nhận việc.
Đây là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt ấy trên gương mặt của Chu Mộ Thời.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt không cảm xúc giống trước đây, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Đối phương rõ ràng không hài lòng, nhưng giờ phút này thư ký hoàn toàn hết cách, cô đã nộp lên hết tất cả tài liệu có thể tìm thấy, không thể nào thiếu sót được.
Chẳng lẽ ngài Hạ này có vấn đề gì?
"Thưa ngài, có cần tôi..."
"Không cần." Chu Mộ Thời nói, "Đừng để lộ những tài liệu này ra ngoài, cho trợ lý giám thị Hạ... Không, đổi người khác giám thị anh ta."
"Vâng."
Thư ký vội vàng rời đi, Chu Mộ Thời đứng tại chỗ, cầm lấy một phần tài liệu ở góc bàn, đây là tờ đơn thủ tục ở bệnh viện.
Bên làm đơn là một bệnh viện tư nhân trong vùng, do nhà họ Chu đầu tư và nắm trong tay cổ phần khống chế, đảm bảo tính riêng tư và không có sai sót tuyệt đối.
Anh nhìn chằm chằm bốn chữ "Chỉnh hình khuôn mặt" trên hàng tên loại phẫu thuật, cảnh tượng đêm trước phát lại trong đầu anh, anh thấy dòng chữ mờ hiện lên trên người Hạ Ngung qua tròng kính.
"Kiểm tra số liệu khuôn mặt. Không có dấu vết sửa đổi."
Chu Mộ Thời không cảm xúc cong môi, tắt máy chiếu 3D trước mặt, anh ngửa đầu dựa vào ghế và nhắm mắt lại.
***
Hạ Ngung đi ra khỏi thang máy, vẫy tay tạm biệt mấy quan viên, vừa cởi khuy măng sét vừa đi đến cửa cao ốc, đột nhiên hắn dừng bước quay đầu nhìn.
Một người đàn ông beta đi tới, nói: "Ngài Hạ, mời lên xe."
Hạ Ngung nhíu mày: "Anh là...?"
Beta lấy ra một cái huy hiệu từ cổ áo, tự giới thiệu: "Tôi là trợ lý ngài Chu đưa cho ngài."
"Người kia đâu?"
"Xin lỗi, tôi không rõ, mời ngài lên xe trước."
Hạ Ngung cười cười: "Chưa gì đã bị sa thải rồi à."
Hắn không hỏi nhiều nữa, phối hợp đi đến chiếc xe bay ven đường.
Ghế sau không có một ai, hắn hỏi trợ lý mới trên ghế lái: "Ngài Chu đâu?"
Trợ lý trả lời cứng nhắc: "Ngài ấy đang bận."
"Ừ, xem ra hôm nay tôi không gặp được ngài ấy rồi."
Không chỉ là hôm nay, trong mấy ngày kế tiếp, Hạ Ngung đều không gặp Chu Mộ Thời, trợ lý tới đón hắn tan tầm không có cảm xúc giống như là người máy, khi được hỏi các vấn đề liên quan tới Chu Mộ Thời, anh ta luôn chỉ trả lời một câu "Đang bận".
Hạ Ngung tựa vào ghế sau, hắn nghiêng đầu nhìn màn hình điện tử to lớn trên đỉnh cao ốc, trên đó đang phát sóng trực tiếp đợt bầu cử thứ hai, hắn chống cằm, lẩm bẩm: "Bây giờ em đang làm gì đây?"
Chu Mộ Thời đang họp với những người đóng vai trò quan trọng trong phái trung lập.
Đợt tuyển cử nội bộ nghị viện thứ hai vừa kết thúc, thống kê kết quả bỏ phiếu sẽ được công bố vào ngày mốt, lúc đó chính là thời khắc chân chính để xem quyền lực sẽ thuộc về ai, thủ lĩnh trong phái đều tràn đầy lòng tin, thậm chí đã bắt đầu bàn bạc chính sách sẽ thực hiện sau kỳ tuyển cử, anh thì không nói tiếng nào.
Sau khi hội nghị kết thúc, tại cửa phòng hội nghị, mấy người tham dự hội nghị đề nghị đi ăn mừng trước, Chu Mộ Thời lấy lý do không khỏe uyển chuyển từ chối, những đối tác cũng đã quen tính không hòa hợp của anh, họ cũng không cố mời anh ở lại, chỉ nói: "Hôm nay Phó bộ trưởng Ngu không có ở đây, thật là đáng tiếc, anh Chu gửi lời thăm hỏi giùm chúng tôi nhé, may mà có anh ấy giúp phiếu bầu bên Bộ ngoại giao và phòng thương mại, hôm nào có cơ hội nhất định phải đích thân gửi lời cám ơn tới anh ấy mới được."
Chu Mộ Thời cười nhẹ đồng ý, trong lòng lại lạnh lẽo.
Lại là Ngu Uyên.
Từ lúc nào mà cái tên "Ngu Uyên" xuất hiện càng ngày càng nhiều từ miệng người khác vậy?
Thậm chí không còn dùng thân phận là chồng của Chu Mộ Thời nữa, mà là dùng thân phận "Phó bộ trưởng Ngu", càng ngày sự tồn tại của hắn càng mạnh hơn.
Rõ ràng chỉ mới hơn một tháng từ khi đổi người trong cái vỏ bọc "Ngu Uyên" mà thôi.
Chu Mộ Thời khép áo khoác lại, một mình đi đến cửa cao ốc, có một người đuổi theo sau anh.
"Sao anh Trình không đi ăn mừng với mọi người?
Nam alpha phía sau mang kính mắt, trông lịch sự nho nhã, anh ta mỉm cười nói: "Tôi không có thói quen ra ngoài quá muộn, được dịp đồng hành với anh Chu một lần."
"Có tài xế tới đón tôi rồi."
"Ồ, chỉ có tài xế thôi sao? Mặc dù là khu trung tâm, nhưng giờ là ban đêm, omega ở bên ngoài một mình cũng không an toàn lắm."
Chu Mộ Thời sửa lại: "Tôi đã có chồng."
"Ừ, nhưng anh ta không tới đón anh đúng không?"
"..."
Chu Mộ Thời dừng bước lại, quay đầu nhìn anh ta: "Anh muốn nói gì?"
Anh Trình nhìn thấy sự mất kiên nhẫn trên mặt anh, anh ta không lòng vòng nữa, nói thẳng: "Trong cục diện chính trị không có mối quan hệ nào đã hình thành là không thay đổi được, hôn nhân cũng giống như vậy, xin cho tôi nói thẳng, bây giờ nhà họ Ngu không phải là lựa chọn tốt đối với anh."
"Ồ? Anh đang chia rẽ tôi và chồng tôi à?"
"Không, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một câu." Anh Trình cười rất ôn hòa, ánh mắt rơi trên gáy omega trước mặt, nơi đó trắng ngần bóng loáng, không có dấu vết ký hiệu: "Khi cần quyết đoán thì quyết đoán, anh đã đứng ở vị trí cao, cẩn thận đừng để vũng lầy không cần thiết níu chân."
Chu Mộ Thời trầm mặc một lát, anh dựng cổ áo lên, giọng lạnh nhạt: "Cám ơn đã nhắc nhở, nhưng e là chuyện này không liên quan gì đến anh."
Khi ngồi xe quay về, Chu Mộ Thời xem báo cáo hành tung của Hạ Ngung bên thư ký gửi đến, anh nhớ lại lời "nhắc nhở" vừa rồi của đối phương.
Cho dù là rơi vào vũng bùn sâu đến gối, chỉ cần nhẫn tâm là có thể thoát thân, thứ thật sự khó thoát chính là bẫy rập được tính toán tỉ mỉ chôn xuống đất.
Đến nay anh vẫn không thể tra ra thân phận thật sự của Hạ Ngung, nhưng anh đã suy đoán được phần nào trong lòng.
Chỉ dựa vào gương mặt kia là có thể kết luận hắn có liên quan chặt chẽ tới Ngu Uyên đã chết.
Dù thế nào, người đàn ông không rõ lai lịch ẩn núp bên cạnh anh lâu như thế, chắc chắn hắn có mục đích gì đó, ngay khi phát hiện manh mối, Chu Mộ Thời thậm chí có ý nghĩ tiêu diệt đối phương.
Nhưng chính anh lại nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ đó.
Không được, anh nghĩ, bây giờ là thời kỳ mấu chốt trong kỳ tuyển cử, không thể gây thêm rắc rối vì chuyện này.
Anh có thể che giấu cái chết của người chồng một lần, anh không chắc chắn có thể che giấu lần nữa, dù sao bây giờ cũng có vô số người trong tối chú ý đến anh.
Chí ít cho tới bây giờ Hạ Ngung còn chưa tạo thành uy hiếp thực tế gì đến anh, trước khi biết rõ thân phận và mục đích của đối phương, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Chu Mộ Thời tỉnh táo phân tích, giống như sự chấn động và phẫn nộ mãnh liệt khi anh biết chân tướng chưa từng tồn tại.
Chờ kỳ tuyển cử kết thúc hoàn toàn, anh sẽ...
Gương mặt của Hạ Ngung lướt qua trong đầu, con mắt xanh đậm, ngón tay thon dài cầm lấy hoa hồng và nhiệt độ không giống như giả vờ khi đôi môi dán lên da thịt, Chu Mộ Thời đưa tay sờ lên gáy, trong đôi mắt đang rũ xuống là sự tối tăm mơ hồ.