Bản Sao Tình Nhân

Chương 29



Sáng sớm, trước toàn nhà văn phòng ban tổ chức hội đồng đọng một lớp tuyết mỏng, lúc thư ký đi giày cao gót xuống xe thì suýt ngã, cô khập khiễng vịn thang máy đi ra, lúc quẹo vào hành lang thì phát hiện đèn trong văn phòng ủy viên trưởng lại sáng.

Cô đẩy cửa đi vào, một bóng người quen thuộc đang ngồi trên ghế làm việc rộng rãi, nghe thấy tiếng động người đó quay lại, chính là Chu Mộ Thời đã lâu không gặp.

"Ngài Chu, ngài về rồi sao?"

Chu Mộ Thời lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua người cô, làm thư ký dựng hết cả lông lên, giống như đang đứng ngoài trời đầy tuyết.

Bởi vì bệnh nên cấp trên biến mất gần một tháng, đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây, hình như trong chuyện này có gì kỳ lạ, nhưng quyền hạn trong tay thư ký có hạn, dưới tình huống không liên lạc được Chu Mộ Thời cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, nên chỉ có thể tạm thời làm tốt công việc của mình, trong quãng thời gian đó cô đã suy nghĩ miên man rất nhiều loại khả năng, càng nghĩ càng hoảng, bây giờ chợt nhìn thấy đối phương lành lặn quay về, cô thở phào một hơi trong lòng.

Sau đó, câu tiếp theo của Chu Mộ Thời lại làm cô hít ngược hơi đó vào lại.

Mấy chồng văn kiện được bày trên bàn, tất cả đều là tài liệu nhân sự trong khoảng thời gian gần đây, có mấy tờ trong đó bị ném tới trước mặt cô, giọng nói bình tĩnh của omega vang lên: "Đuổi hết tất cả những người này."

Thư ký mở to hai mắt, cúi đầu mở tài liệu ra, là mấy quan chức nhỏ và nhân viên thư ký, tuy không phải là người quan trọng gì nhưng đuổi hết một lượt thì đúng là làm lớn thật: "Chuyện này... Tại sao ạ?"

"Không có nguyên nhân." Chu Mộ Thời nói, "Cô không cần phải để ý đến bộ giám sát bên kia, bất kể dùng cách gì, tóm lại phải xử lý sạch sẽ."

Giọng của anh có vẻ hững hờ, nhưng trong mắt lại có tia sáng lạnh lẽo lóe lên, làm thư ký không còn dám hỏi nhiều nữa, cúi đầu chấp nhận công việc khó giải quyết này.

Quả nhiên, dù cho không đi làm một tháng, tác phong làm việc nhanh chóng quyết đoán này vẫn không thay đổi.

Thư ký mở thiết bị đầu cuối bắt đầu chỉnh sửa thông tin báo cáo, khi khóe mắt lướt qua người Chu Mộ Thời, cô không nhịn được mà cẩn thận quan sát vài lần, qua một khoảng thời gian không gặp, Chu Mộ Thời hình như gầy đi không ít, trừ cái đó ra thì không có gì thay đổi cả, nhưng khí chất lại khác ở chỗ nào đó cô không nói ra được, cũng không biết là đã có chuyện gì xảy ra.

Người ngồi sau bàn công tác đứng lên, đi đến tủ chứa đồ, lấy ra một cái bao tay và mang vào.

Thư ký chú ý thấy tư thế đi đứng của Chu Mộ Thời cứng ngắc, cô suy nghĩ chẳng lẽ đối phương cũng trượt chân trên nền tuyết sao, khi cô ngẩng đầu lên thì đối diện với ánh mắt của cấp trên.

"Ngài... ngài Chu?"

"Báo cáo hành tung gần đây của Ngu Uyên cho tôi."

"Chuyện này... Sau khi cuộc tổng tuyển cử kết thúc máy truyền tin của ngài ấy không thể định vị được, tôi lại không có quyền hạn đối với thiết bị đầu cuối của ngài ấy."

Chu Mộ Thời nâng cằm: "Bây giờ cô đã có rồi."

Thư ký kiểm tra chức năng giám thị, kinh ngạc nói: "Đúng vậy, sao lại..."

Cô đột nhiên ý thức được gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Mộ Thời, nhỏ giọng nói: "Ngài Ngu..."

"Mấy ngày nay anh ta quá mệt mỏi, tôi để anh ta nghỉ ngơi một lát rồi."

Thư ký chợt rùng mình một cái.

Sắc mặt Chu Mộ Thời lại lạnh nhạt, xem xét báo cáo hành tung của hắn, hỏi tiếp: "Lịch trình hôm nay của anh ta có gì?"

"Trong hộp thư có thư mời tới buổi tiệc từ thiện, hôm trước ngài Ngu hẹn phó bí thư trưởng Lưu gặp mặt ở đó, thời gian là ba giờ chiều."

Chu Mộ Thời nheo mắt lại, giống như nghĩ đến chuyện gì, anh nói: "Chuẩn bị đi, tôi đi thay anh ta."

***

Ba giờ, xe bay dừng lại trước cửa nơi tổ chức tiệc đúng giờ, Chu Mộ Thời chống cây gậy màu bạc đi xuống xe, anh không mang theo trợ lý, một thân một mình đi đến cửa lớn tấp nập khách.

Trên đường đến đây, anh đã cẩn thận xem xét người và sự việc Hạ Ngung đã tiếp xúc trong khoảng thời gian này, lòng anh đã đoán được phần nào kế hoạch của alpha.

Hạ Ngung giám thị chặt chẽ hai đối tượng, một là Ngu Thành Sơn trong tù và nhà họ Ngu, hai là bí thư trưởng Trình Hoàn Thanh mới nhậm chức.

Đến nay Chu Mộ Thời vẫn không biết đã có chuyện gì xảy ra vào ngày anh bị Hạ Ngung giam giữ, nhưng từ biểu hiện của Hạ Ngung và một số dấu vết còn lại trước đây, có thể dễ dàng suy đoán việc này chắc chắn liên quan đến Trình Hoàn Thanh.

Hạ Ngung đã từng hỏi anh tại sao cứ phải chọn Trình Hoàn Thanh làm bí thư trưởng, nguyên nhân rất đơn giản, trong một đám lãnh tụ phái trung lập, có người có gia thế lớn, cũng thông minh hơn, nhưng Chu Mộ Thời không cần những thứ này, anh chỉ cần một kẻ dễ khống chế nhất.

Trình Hoàn Thanh không ngốc, đủ năng lực cho vị trí này, có dã tâm nhưng tầm nhìn quá cao, gia thế trên tầm trung, xét từ mọi mặt đều không thể tạo thành uy hiếp với anh.

Bây giờ xem ra, hình như anh đã đánh giá quá cao tính cách và thủ đoạn của người này rồi.

Về phần phó bí thư trưởng Lưu, vốn người này cũng nằm trong danh sách dự bị của Chu Mộ Thời, cho nên mục đích chuyến đi này của Hạ Ngung cực kỳ rõ ràng.

Hắn muốn mượn người đá Trình Hoàn Thanh xuống.

Rất khéo, Chu Mộ Thời cũng định làm thế.

Buổi tiệc từ thiện này kéo dài từ xế chiều đến tối, quy mô rất lớn, hội tụ không ít người nổi tiếng trong xã hội, toàn là nam nữ ăn mặc lộng lẫy, nhưng ngoại trừ số ít người thuộc cấp cao trong giới chính trị ra thì hầu hết không ai nhận ra Chu Mộ Thời, chỉ coi anh là minh tinh hay công tử nhà nào đó, bởi vậy anh có thể tránh khỏi đám người, cầm gậy đi thẳng vào.

Khi sắp băng qua đại sảnh, đột nhiên một cô gái mặc váy dạ hội đứng trước mặt anh.

Chu Mộ Thời nâng mắt, lạnh nhạt nói: "Cô Ngu."

Ngu Mẫn trang điểm cẩn thận, không thấy vẻ tiều tụy tháng trước, ánh mắt nhìn Chu Mộ Thời mang theo kinh ngạc: "Chu Mộ Thời, anh đến đây làm gì?"

Trước đây anh quả thật rất ít khi tham gia loại tiệc xã giao thế này, nhưng giọng điệu của đối phương thật sự hơi kỳ lạ, Chu Mộ Thời nhíu mày: "Chuyện này có liên quan gì đến cô Ngu không?"

Sắc mặt Ngu Mẫn thay đổi, không biết đang suy nghĩ gì, cô ta nhỏ giọng nói: "Ngu Uyên đâu?"

Chu Mộ Thời có chút kinh ngạc khi đối phương nhắc đến cái tên Ngu Uyên ở đây vào lúc này, nhưng sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, chỉ nói: "Đương nhiên anh ta ở trong nhà."

Hạ Ngung chắc chắn không để lộ lịch trình của mình cho người khác ngoài anh, đáng lẽ Ngu Mẫn không biết mới đúng, vậy cô ta cố ý đến đây là để chờ Hạ Ngung sao?

Vì sao? Chẳng lẽ bọn họ còn chưa biết thân phận thật của Hạ Ngung nên vẫn chưa bỏ ý định nhờ anh ta giúp đỡ?

"Anh..."

Trong lúc suy nghĩ, Ngu Mẫn đứng đối diện khẽ nói một câu gì đó, Chu Mộ Thời ngẩng đầu, chỉ thấy vẻ mặt cô ta thay đổi mấy lần, dường như có chút xoắn xuýt thoáng qua trong giây lát, cuối cùng cô ta nhìn anh một cách chua ngoa căm hận, lạnh lùng hừ một tiếng, quay người xách váy rời đi.

Thật khó hiểu.

Chu Mộ Thời nhìn bóng lưng đối phương rời đi, nghĩ đến một phần tin tức anh nhìn thấy trong thiết bị đầu cuối của Hạ Ngung.

Mọi bằng chứng phạm tội của nhà họ Ngu đã được thu thập, sắp xếp đâu vào đấy, bằng chứng tương đối nhiều, chỉ chờ phiên toà xét xử lần hai mở để đánh đối phương một đòn cảnh cáo, chỉ xét riêng độ bí mật và kỹ càng của bằng chứng là có thể biết được rằng thế lực dưới tay Hạ Ngung không chỉ đơn giản là quyền hạn của phó bộ trưởng, chắc chắn có quan hệ với Liên Bang. Dù như thế, cũng không thể thu thập những chứng cứ này chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, nếu như chân tướng đúng như đối phương nói, như vậy e là quá trình báo thù đã bắt đầu từ mười năm trước rồi.

Mà chính Chu Mộ Thời có lẽ cũng là một phần quan trọng trong kế hoạch to lớn này, hay nói cách khác, anh là cơ hội tiếp cận mục tiêu cuối cùng.

Không, không chỉ như thế.

Anh nhớ đến ánh mắt nhất định phải chiếm được nhìn từ trên cao xuống của alpha ở trên giường, nghĩ thầm, có lẽ anh còn là chiến lợi phẩm đi kèm.

Chu Mộ Thời rũ mắt, tập trung tinh thần, gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ trước mặt.

***

Hạ Ngung là bị tiếng khò khò lúc lớn lúc nhỏ đánh thức.

Hắn mở mắt ra, trên đỉnh đầu ánh đèn dìu dịu và trần nhà màu trắng lạnh lẽo.

Giống như màu da trắng trẻo của omega.

Trợ lý ngủ gác chân trên ghế dụi mắt và cố mở mắt ra, khi đối diện với cặp mắt của hắn thì đột nhiên anh ta giật mình một cái, té khỏi ghế: "Sếp! Anh tỉnh rồi!"

Hạ Ngung bị anh ta gào đến đau đầu, hắn xoa xoa trán, phát hiện tay trái tê dại đến mức gần như không nhấc lên nổi, mà một cái tay khác thì căn bản không có cách nào chuyển động.

Cổ tay có cảm giác trói buộc, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một ánh bạc quen thuộc.

Hắn bị còng tay của chính mình còng ở trên thành giường.

...

Đợi bác sĩ đi vào kiểm tra xác nhận tất cả chỉ số cơ thể đều bình thường, trợ lý mới thở phào một hơi, Hạ Ngung hỏi: "Tại sao tôi ở đây?"

Đây là một bệnh viện tư nhân.

Trợ lý nói: "Đừng hỏi tôi, sáng nay tôi vừa tỉnh dậy thì đã không thể liên lạc máy truyền tin của anh rồi, tôi chạy cho tới trưa, cuối cùng kiểm tra định vị từ chỗ đại tá mới tìm tới được chỗ này đó."

Có trời mới biết lần cuối cùng anh ta mất liên lạc với Hạ Ngung là trên chiến trường, suýt chút nữa anh ta đã nghĩ sếp mình bị người ta vứt xác ở đâu rồi.

Hạ Ngung quay sang bác sĩ đứng ở đầu giường làm ghi chép, đối phương đẩy kính mắt, từ từ trả lời: "Ngài Chu chỉ để lại một câu rồi bỏ đi."

"Câu gì?" Ngón tay vừa mới lấy lại sức chậm rãi nắm lại.

"Phí khám và chữa bệnh để anh ta tỉnh lại rồi tự trả."

Bác sĩ thuật lại, dọn dẹp xong máy móc thì quay người rời đi.

"Là sao? Cho nên là do ủy viên trưởng nhà anh làm thật à? Đậu má." Trợ lý không nhịn được mà nói tục: "Anh ta lấy đạn gây mê ở đâu ra? Chắc không phải anh ta tự lắp đạn đâu nhỉ? Anh ta cũng từng tham gia quân đội à?"

Hạ Ngung nghĩ đến quyển sách tranh ảnh tư liệu về vũ khí quân dụng kiểu mới mà Chu Mộ Thời thường xuyên cầm đọc ở trong tay, hắn khẽ cong môi.

"Không phải chứ, đại ca anh còn cười cái gì? Lượng thuốc mê đủ để hạ gục một con voi lớn luôn đấy, nếu bắn trúng tim anh sẽ bại liệt cả đời, họng súng lệch thêm hai tấc nữa ít nhất xương sườn cũng phải gãy, rốt cuộc vợ anh hận anh cỡ nào vậy? Lỡ như anh xảy ra chuyện gì thật, tôi phải nói sao với đại tá đây? Nói anh xui xẻo bị vợ bắn chết à?"

"Không đúng, anh ta lấy súng ở đâu ra? Chắc không phải của anh chứ?"

Trợ lý đợi một hồi không thấy đối phương nói chuyện, giống như là chấp nhận, lập tức anh ta trợn mắt: "Sếp, là... của anh thật hả?"

Chắc hiệu lực của thuốc mê còn chưa hết, Hạ Ngung cúi đầu ánh mắt mất tập trung, giống như là không nghe thấy gì, một lúc sau mới nói: "Gì?"

"Không... không phải vì hại chết cả nhả họ Ngu nên anh mới... diễn kịch hả?"

Khi trợ lý nói ra lời cuối cùng, anh ta phát hiện nói vậy không ổn lắm, giọng nhỏ dần, cuối cùng che miệng lại.

"Ai nói, vốn là... Không." Hạ Ngung nhíu mày: "Lúc đầu cũng không phải vậy."

Trợ lý nghe không hiểu, cũng không biết nên nói gì tiếp theo, nên đành phải chỉ còng tay trên thành giường hỏi: "Cái này làm sao đây?"

Còng tay quân dụng, làm từ hợp kim có độ chịu lực cao, đạn bình thường không phá hủy được, có kiểu dáng nguyên thủy để ngăn cản khả năng cạy khóa điện tử, chỉ có chìa khoá mới có thể mở ra.

Hạ Ngung xoa trán, cảm giác cả người không có sức lực và bị trói buộc thật sự rất khó chịu, giống như ngay cả suy nghĩ cũng đình trệ, không hề có cảm giác an toàn. Hắn nghĩ, không biết trong khoảng thời gian đó có phải Chu Mộ Thời luôn sống trong cảm giác này hay không.

Có lẽ còn tệ hơn hoàn cảnh của hắn nhiều.

Trợ lý thấy hắn lại mất tập trung, đành phải bất đắc dĩ nhìn chằm chằm còng tay và nghiên cứu nó lần thứ một trăm, khi anh ta đang nghĩ ngợi có nên dùng súng laser thử hay không thì nghe Hạ Ngung nói: "Trong nhà của tôi có một cái vali xách tay màu bạc, bên trong đó chìa khoá dự phòng."

"Sao anh không nói sớm?"

"Mới nhớ ra."

Trợ lý đập lên tường một cái, đứng dậy: "Nếu nó bị mang đi rồi thì phải làm sao?"

"Vậy thì hết cách rồi."

Vừa dứt lời, trợ lý lao nhanh ra ngoài.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi trợ lý rời đi, Hạ Ngung ngửa đầu dựa vào trên giường, khép nửa mắt cảm nhận cảm giác tê dại đang dần dần rút khỏi cơ thể, hắn chậm rãi thở phào một hơi.

Hắn tin mình không chết được, nhưng trong khoảnh khắc mở mắt ra, hắn vẫn có một chút cảm giác như thoát được một kiếp.

Không thể nói là kinh ngạc vui vẻ, có lẽ là thất vọng mất mát nhiều hơn.

Chu Mộ Thời nhân từ và cũng nhẫn tâm hơn trong tưởng tượng của hắn.

Ngay cả góc độ nổ súng cũng được khống chế chính xác như vậy, làm người ta không thể không nghi ngờ, không có bất kỳ thứ gì có thể dao động omega này.

Thậm chí cả bản năng cũng vậy.

Trợ lý nhanh chóng xách vali về, Hạ Ngung ngồi ở trên giường, mở khóa vân tay và mật mã, đây là đầu tiên hắn mở cái vali này ra sau đêm mưa hơn nửa tháng trước.

Chìa khoá nằm giữa vali cùng một cái còng tay dự bị khác, trong đó còn có một cây súng dự phòng cùng kiểu với cây súng trong tay Chu Mộ Thời, nó đã theo hắn rất nhiều năm.

Cái còng trên cổ tay dễ dàng được cởi ra, giống như lúc còng tay chỉ là đùa giỡn thôi, chứ cũng không thật sự có thể khóa tay lại.

Hay nói cách khác, thật ra ngay từ đầu còng tay không khóa được bất cứ thứ gì.

Hạ Ngung xoay cổ tay một chút, hắn dừng lại một lát, lấy món đồ còn lại trong vali.

Trợ lý tò mò đi tới, nhưng bên trong cũng không chứa món đồ đặc biệt gì khác, chỉ là một chồng giấy tờ mà thôi.

Trên cùng là một tờ lý lịch cá nhân, phủ kín con dấu bên chính phủ Liên Bang, tên là Hạ Ngung, hàng thân phận chỉ viết:

Cố vấn tối cao của Quân sự Ủy viên Hội Liên Bang.

Phần lớn những thứ còn lại là giấy chứng nhận vụn vặt lẻ tẻ, có hộ chiếu mã hóa, giấy chứng nhận lúc mới nhập ngũ, giấy ủy nhiệm thăng chức sĩ quan và huy chương quân hàm các cấp từ thấp đến cao.

Đây là mười năm cuộc đời thuộc về cái tên Hạ Ngung.

Vào một ngày trước ngày đặc biệt ấy, nó được đặt trong cái vali này một cách vừa qua loa vừa trịnh trọng, chuẩn bị được đưa đến trước mặt một người khác, mở ra hết tất cả cho người ấy nhìn.

Gì mà mọi chuyện đã được tính trước, phần thắng nằm chắc trong tay. Tất cả chỉ là do alpha giả vờ mà thôi.

Trên thực tế hắn là con bạc đi đến đường cùng, đánh cược tất cả phỉnh đánh bạc mà hắn đã tích góp trong mười năm dài đằng đẵng để van cầu một tư cách thổ lộ.

- --

Vốn theo lịch tui định chạy bộ này hoàn trước Tết á, mà không tính đến chuyện phải dọn nhà sml nên dí không kịp Tết. =v=

Hoy, tóm lại chúc mọi người năm mới hạnh phúc. UwU

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.