Bản Sao Tình Nhân

Chương 7



"Ngài cần tôi giúp không?"

Trước khi mở mắt thấy rõ dáng vẻ của người này, Chu Mộ Thời đã nhận ra thân phận của đối phương từ giọng nói.

Thần kinh căng thẳng thả lỏng trong một lát, rồi lại chợt trở nên cảnh giác.

"Anh giúp tôi......" Anh lấy tay kéo cổ áo, nói cả câu: "Gọi trợ lý tới."

Hạ Ngung trầm mặc một giây: "Trạng thái của ngài không tốt lắm."

"Đi." Chu Mộ Thời nhíu mày, cố chấp ra lệnh: "Đừng để tôi nói lần hai."

Chỉ hai câu nói ngắn ngủi, nhưng anh gần như không nhịn được thở dốc, trong miệng tràn đầy vị rỉ sắt, cơn đau trên đầu lưỡi khiến anh tỉnh táo, anh muốn đuổi nhân tố nguy hiểm trước mặt đi ngay lập tức.

Hạ Ngung không nói nhiều nữa, hắn nghe lời đứng lên, xoay người đi ra ngoài.

Chu Mộ Thời còn chưa kịp thở phào là đã nghe được tiếng người và tiếng bước chân đột nhiên vang lên từ ngoài cửa sân thượng, nghe có vẻ không chỉ có một người.

"Cạch..." Là tiếng cửa thủy tinh bị kéo ra.

Anh mở to hai mắt, bỗng nhiên đứng dậy, không biết lấy sức ở đâu ra, kéo lại góc áo của Hạ Ngung.

......

Hai đốm lửa sáng lên trong màn đêm, hai người đàn ông trung niên mặc âu phục dựa vào lan can, hút thuốc và nhỏ giọng nói chuyện với nhau, mùi nicotine và hắc ín lan ra theo gió, nhưng Chu Mộ Thời không ngửi thấy.

Mũi của anh bị tin tức tố nồng đậm của alpha chiếm hết.

Phía trong góc rẽ tối tăm bị một bồn hoa cao lớn che kín trên sân thượng chật hẹp, chỉ có thể chứa được hai người đàn ông.

Anh dựa lưng vào tường, bên gáy là hơi thở gần trong gang tấc của một người khác, bồn hoa rậm rạp và bả vai che kín người trước mắt hình thành một khu vực vừa an toàn vừa cực kỳ nguy hiểm.

Hai người đàn ông cách đó mấy bước đã nói chuyện xong, một người bưng ly rượu rời đi, một người khác đứng tại chỗ tiếp tục hút thuốc, tiếp theo lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện thoại.

Là bác của Ngu Uyên.

Sự chán ghét của Chu Mộ Thời đối với ông ta đạt tối đa vào lúc này, hơi thở trở nên nóng nảy theo cảm xúc, nhiệt độ tăng lên lần nữa, anh lại không thể giãy giụa, anh siết chặt tay đập lên bức tường phía sau.

Cơn đau trong dự liệu không đến, cổ tay của anh bị người khác nắm lấy.

Hạ Ngung mặt đối mặt nhìn chằm chằm anh, khuôn mặt khuất sáng nên không thấy rõ, hắn giơ ngón trỏ đặt trên môi và "Xuỵt" một tiếng.

Người bác vẫn còn tiếp tục nói chuyện, thỉnh thoảng còn nhắc tên chồng anh mấy lần, giọng điệu nghiêm túc lo âu.

Đầu óc Chu Mộ Thời rối loạn, tin tức tố thoang thoảng xoắn nát dòng suy nghĩ, ánh mắt anh không tự giác mà dừng trên ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, đột nhiên anh có xúc động muốn cắn một cái.

Thật là mạnh, phải cắn chảy ra máu.

Có lẽ là tầm mắt của anh quá nóng rực, Hạ Ngung buông ngón trỏ xuống, bởi vì hai người dựa quá gần nhau, bàn tay của hắn khẽ lướt qua môi dưới của Chu Mộ Thời.

Hai người đồng thời nghe thấy nhịp tim của nhau.

Tia lửa điện rất nhỏ nhưng lại ngứa ngáy sinh ra, hơi thở nóng bỏng ướt át va chạm nhau.

Rung động trong nháy mắt đủ để gạt bỏ lý trí, không biết bắt đầu từ lúc nào mà khoảng cách giữa hai đôi môi đã rút ngắn thành không.

Bọn họ hôn nhau.

Môi kề môi, tin tức tố hòa với mùi máu tươi quấy nhiễu nơi đầu lưỡi, ẩm ướt ngọt ngào, như mật ong bị nhiệt độ cao hòa tan, chất lỏng chảy ra theo khóe môi.

Chu Mộ Thời chưa bao giờ hôn ai, cũng chưa từng nếm mùi vị của một người khác trong góc tối như thế này.

Đây là lần đầu tiên anh bị người khác mê hoặc, lần đầu tiên mất khống chế, rơi vào thế bị động.

Vị khách không mời mà đến trên sân thượng có lẽ đã đi, có lẽ vẫn còn ở đây, nhưng đã không còn ai chú ý tới việc này, từ đầu đến cuối là Hạ Ngung quấn lấy anh, ngậm lấy vết thương trên đầu lưỡi anh, cái hôn nóng ướt rời khỏi răng môi Chu Mộ Thời và đi xuống dưới, lướt qua cằm đến cổ, từng bước tiếp cận nơi quan trọng.

Vùng tuyến thể nằm trên gáy vừa bí ẩn vừa trần trụi bị ngón tay mơn trớn thì không nhịn được cơn ngứa ngáy như bị điện giật toàn thân.

Gió đêm thổi tới, Chu Mộ Thời đột nhiên mở to mắt.

Nhiệt độ cơ thể còn chưa hạ xuống, đầu óc đã bắt đầu giảm bớt nhiệt độ thừa sau chút thỏa mãn ngắn ngủi.

Alpha vùi đầu vào cổ anh, tỏa ra mùi hương mê hoặc khó mà kháng cự, đôi môi lướt qua xương quai xanh, di chuyển hai centimet về phía sau...

Một cái tay chặn vai người đàn ông lại.

Giọng nói khàn khàn sau khi chìm trong dục vọng của người dưới thân vang lên trong sự kiên định, lạnh lùng.

"Đủ rồi." Chu Mộ Thời nói và đẩy hắn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.