Mỗi môn phái trong chốn võ lâm đều cử đại biểu ngày đêm vội vã tới Vân Sát Bảo, nhưng đều bị ngăn chặn lại từ bên ngoài.
Một tấm cáo thị lớn dán trên cửa, giấy trắng chữ đen rõ ràng, viết kín tờ giấy, đọc tất cả nội dung đều như một: Trình Mộc Phong do quá khoa trương độc ác, đã bị Dạ Lan San giận dữ trục khỏi xuất sư môn, từ nay về sau không liên quan đến Vân Sát Bảo, mời các vị tuỳ tiện xử lý.
Nhìn cửa đóng chặt, tất cả mọi người đều không biết phải nói gì, đi đường xa như vậy mới tới được nơi mà đến một tách trà cũng không mời?
” Bảo chủ nói người đã dạy dỗ một đồ đệ gây nguy hại võ lâm đến như vậy, không còn mặt mũi nào gặp mặt các vị nữa, xin các vị tha thứ để người bế môn hối lỗi ba tháng.” Vẻ mặt lão nhân trông cửa rất thành khẩn mà giải thích với mọi người.
Nếu là người khác thì trục xuất sư môn cũng coi như là đã nghiêm khắc trừng phạt, nhưng Trình Mộc Phong võ công cao muốn chết, còn tưởng có Dạ Lan San thì vẫn có thể trị được hắn, kết quả thì ngược lại, một tấm cáo thị dán ở cửa, đẩy trách nhiệm sạch sẽ. Thế hóa ra Dạ Lan San nuôi mèo thành hổ, sau đó thả ra thì không quản nữa?
Trong lòng mọi người đều vô cùng bất mãn, nhưng không thể làm gì Vân Sát Bảo.
Sau khi Đường Ngạo Thiên nghe tin này, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Vốn tưởng Dạ Lan San cùng lắm cũng phải mang Trình Mộc Phong về Vân Sát Bảo, sau đó nói xin lỗi mọi người xoa dịu một chút, ai ngờ hắn lại đuổi người ra hết ngoài.
Việc đã như vậy, mình không có việc gì để đi Vân Sát Bảo nữa.
“Đường Môn chủ, bây giờ phải làm sao?” Phía dưới người người nhao nhao ầm ĩ.
Đường Ngạo Thiên cau mày, vẻ mặt khó xử.
“Sợ cái gì, võ công Trình Mộc Phong hắn cao tới đâu, cũng chỉ có một người, chẳng lẽ chúng ta nhiều người như vậy lại sợ một mình hắn?”
“Đúng! Chỉ cần chúng ta đồng lòng, có thể loại bỏ tai họa này.”
”Ta biết hắn ở núi Lạc Đường.”
Khi người người phía dưới nhiệt huyết sôi trào, đang bàn bạc kế hoạch vây diệt Trình Mộc Phong thì Đường Ngạo Thiên ngồi trên ghế, trong mắt thoáng qua một tia u ám.
Trong Đường Môn, Tô Ngọc đang ngồi trên ghế bóc vỏ hột lựu cho Đường Hiên.
Hạt lựu đỏ au, óng ánh trong suốt trong khay sứ, xinh đẹp như hồng bảo thạch.
Tô Ngọc nghiêm túc lột, Đường Hiên ăn lại càng nghiêm túc hơn… con gấu này vẫn có ưu điểm đấy chứ, mùa đông mà vẫn có lựu ngon thế này để ăn, chua chua ngọt ngọt.
” Được rồi tiểu Hiên, những cái này để dành mai ăn đi.” Tô Ngọc lau tay, cẩn thận nói: “Hôm nay ngươi ăn nhiều rồi, ăn nữa coi chừng đau bụng.”
“Còn ba trái này thôi à?” Đường Hiên mím môi: “Nhà ngươi còn không?”
“Hết rồi.” Tô Ngọc khó xử gãi đầu: “Nếu ngươi thích ăn thì năm nay ta kêu người nhà ta dự trữ nhiều hơn một chút.”
“Phụ thân ngươi rất thương ngươi phải không?” Đường Hiên đột nhiên hỏi: “Phụ thân ngươi bận rộn như vậy còn nhớ kêu người làm cất cái này cho ngươi.”
“Ừ, phụ thân ta biết ta thích ăn cái này.” Tô Ngọc xấu hổ gật đầu, cảm thấy lớn như vậy còn bị phụ thân nâng niu trong tay, hơi mất mặt.
Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Tô Ngọc, Đường Hiên đột nhiên cảm thấy con gấu này không đáng ghét như thế nữa, chỉ hơi ngu ngốc thôi.
“Tiểu Hiên.” Thấy tâm tình Đường Hiên vui lên, Tô Ngọc do dự mở miệng.
“Chuyện gì?” Đường Hiên với tay nghịch mấy trái lựu trên bàn.
” Ngày đó ta không cố ý chọc giận ngươi, Tiểu Hử cực kỳ đáng thương, lại chỉ có một mình, ta mới ở lại cùng y.” Tô Ngọc vừa nói vừa rón rén nhìn về Đường Hiên.
“Y có cái gì mà đáng thương?” Đường Hiên bất mãn trừng mắt nhìn Tô Ngọc.
“Tiểu Hiên, ngươi đừng nóng giận, sau này ta cái gì cũng sẽ nghe theo ngươi.” Tô Ngọc không muốn tranh cãi với y, chỉ thành thật xin lỗi.
Đường Hiên đưa tay nhéo khuôn mặt mũm mĩm của con gấu này: “Sau này không được phản đối ta trước mặt nhiều người như vậy.”
“Được, được.” Tô Ngọc liên tục gật đầu, mặt mày hớn hở.
Tiếp xúc hơn mười mấy hai mươi ngày, Đường Hiên thực ra sớm đã phát hiện, con gấu này làm gì cũng rất nghiêm túc, còn có phần cố chấp.
Nghiêm túc ăn cơm, nghiêm túc đọc sách, nghiêm túc luyện võ, nghiêm túc kể chuyện cười cho mình, nghiêm túc đối với mỗi người.
Nhưng mà ̣lại rất ngu ngốc, trừ ăn cơm rất ngon miệng ra, hắn xem một trang sách phải mất rất lâu, cả nửa ngày mới nhớ được một đoạn nội công tâm pháp, kể chuyện cười nhàm chán hơn cả thời sự, bị Tam ca bắt nạt còn nói cám ơn.
Nhớ lại lúc năm tuổi, hai người gặp nhau lần đầu tiên, con gấu này lại nhầm mình thành tiểu cô nương, hại mình bị Tam ca giễu cợt nửa năm!
Từ nhỏ đến lớn, Đường Hiên cực kỳ thông minh, mà lại khinh thường nhất loại người ngờ nghệch như con gấu này, lại thêm tình trẻ con hay thù vặt, cho nên đều trừng mắt lạnh lùng với hắn.
Nhưng mà ̣hiện tại, Đường Hiên lại dần dần thích đến tiểu viện này ngồi.
“Ngươi mệt rồi à?” Thấy Đường Hiên im lặng, Tô Ngọc nhẹ giọng hỏi y: “Hay là ngươi về nghỉ ngơi đi.”
“Chuyện ngươi kể lần trước vẫn chưa xong.” Đường Hiên nhìn Tô Ngọc.
“Ngươi muốn nghe? Vậy… vậy ngươi vào phòng ta nghỉ ngơi đi.” Tô Ngọc băn khoăn mở miệng nói ra lời Đường Hiên muốn nghe nhất.
Cái gối đầu của riêng mình thật là vừa ấm vừa mềm, sáng lúc Đường Hiên thức dậy, mới phát hiện hóa ra mình đang gối lên trên bụng hắn.
Mà Tô Ngọc vẫn quần áo xộc xệch ngủ say, miệng hắn he hé, bộ dạng giống như sau khi bị người ta chà đạp thê thảm vậy.
Cẩn thận đắp chăn cho hắn, Đường Hiên đưa tay tiếp tục sờ cái bụng của hắn.
Nhớ lại sáng hôm đó, mình bị bộ dáng này của hắn dọa sợ chết khiếp.
Sau đó áy náy với hắn, mới bằng lòng nói chuyện với hắn.
Sau này nói bóng nói gió mới biết, kỳ thật đêm hôm đó không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà đến lúc đó tự mình lại đã không đành lòng rồi.
Tô Ngọc khó coi nhưng tâm tính thiện lương, tính tình cũng tốt, thậm chí cực kỳ tốt với mình.
Mình dù có làm dữ thế nào, hắn cũng không giận, mình có nói nhiều, hắn cũng chỉ im lặng ở bên cạnh lắng nghe.
Ở cùng hắn, sẽ không có lục đục, ngươi lừa ta gạt lẫn nhau. Vì thế mình có thể thường xuyên nằm dài trên bàn mà ngủ, sau đó Tô Ngọc sẽ cẩn thận ôm mình lên giường.
Kỳ thật võ công của mình cao thế này, khi tay Tô Ngọc chưa động vào, mình đã tỉnh giấc rồi.
Nhưng không muốn mở mắt, chính mình cũng không biết vì cái gì.
Sau khi Tô Ngọc thức dậy thì chưa kịp mở mắt, đã cảm thấy tay Đường Hiên đang sờ đi sờ lại trên bụng mình.
Vì muốn kéo dài thời gian hạnh phúc này, Tô Ngọc quyết định nhắm mắt lại, tiếp tục giả bộ ngủ.
Đường Hiên quanh năm tập võ, trên tay có một lớp chai mỏng, ấn trên cái bụng trắng trẻo mập mạp của Tô Ngọc, vừa buồn buồn vừa tê tê, vì thế con gấu kia dù có cố nhịn cười, kìm nén mà vẫn làm bụng run từng chập lên.
Ngu ngốc muốn chết! Đường Hiên vừa thầm bĩu môi, vừa tiếp tục sờ rồi nhéo.
Mà trên núi Lạc Đường, Phương Hử vươn vai trên giường rồi ngồi dậy, quay đầu lại đã thấy Trình Mộc Phong đứng trước cửa sổ, một con bồ câu trắng đang giương cánh bay đi.
Phương Hử chạy tới ôm eo cọ đầu vào lưng hắn.
Trình Mộc Phong cười nhẹ, ôm tiểu hài tử chân trần về giường, cúi đầu thân mật một phen.
“Chào buổi sáng.” Buông Phương Hử đang thở hổn hển ra, Trình Mộc Phong đưa tay lau dây bạc giữa môi hai người.
“Chào buổi sáng.” Phương Hử cười mà lông mày cong cong.
Bữa sáng do Trình Mộc Phong đích thân nấu cháo gạo tẻ, còn mua mấy cái bánh bao nhỏ dưới chân núi, thức ăn thì có trứng vịt muối hồng chanh, cải cúc xào xanh biếc, còn có đậu hủ trộn trắng mịn.
Phương Hử cúi đầu xì xụp ăn cháo, Trình Mộc Phong vừa nhìn y vừa khều lòng đỏ trứng muối gắp vào chén y.
Ăn xong cơm, Trình Mộc Phong ra giếng múc nước rửa chén, Phương Hử theo sau lưng y, thò tay hứng hoa tuyết nghịch.
Tuyết rơi lả tả, dưới nắng sớm phản chiếu ra ánh sáng màu vàng.
Hôm nay cũng như mọi ngày chỉ có vui vẻ mà không phiền muộn gì. Buổi tối, lúc đi ngủ, Trình Mộc Phong ôm chặt Phương Hử, hận không thể đem y hòa tan y vào xương thịt mình.
Phương Hử ngoan ngoãn để y ôm, bị ôm chặt đến phát đau cũng không nói câu gì, cho đến khi Trình Mộc Phong tự mình lỏng tay ra.
“Ngày mai ngươi đi sao?” Hai người im lặng hồi lâu, Phương Hử cuối cùng mở miệng trước, giọng nói nhỏ đến mức gần như không còn nghe được.
“…Ừ.” Trong lòng Trình Mộc Phong chua xót đau khổ, thật sự là không nỡ rời xa, nhưng càng không muốn y mạo hiểm: “Mấy ngày trước ta đã báo cho phụ thân ngươi, phụ thân người đã phái người tới đón ngươi rồi.”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ trở về thành Tinh Mộ.” Phương Hử vùi đầu vào lòng hắn: “Ta không làm loạn, cũng không khiến ngươi phải phiền lòng.”
Trình Mộc Phong không nói thêm gì, chỉ ôm Phương Hử chặt hơn.
Sáng sớm hôm sau, người Chu phủ phái tới đã ở dưới núi.
Phương Hử cười với Mộc Phong, chống nạnh như Tiểu ác bá: “Đợi giải quyết xong chuyện rồi, ngươi phải quay về thành thân với ta!”
“Được.” Trình Mộc Phong gật đầu, khóe mắt mỉm cười.
Phương Hử xoay người lên ngựa, cười nói tạm biệt với Trình Mộc Phong, quay đầu giơ roi trước khi nước mắt rơi xuống, phóng đi không quay đầu lại.
Biết lần này Mộc Phong gặp nguy hiểm, nhưng cũng biết nếu mình cố chấp ở lại bên cạnh hắn, hắn sẽ càng gặp nguy hiểm hơn.
Nhìn bóng dáng Phương Hử càng ngày càng xa, ý cười trên khóe mắt Trình Mộc Phong nhạt dần, cho đến khi biến mất.
Bên cạnh người treo ngọc bội Tiểu Hử tặng hồi nhỏ, màu xanh thẫm, sờ vào ấm áp, giống như tiểu hài tử, mỗi cái nhìn, mỗi nụ cười, đều độc nhất vô nhị.
“Thiếu Cung Chủ!” sau lưng truyền tới giọng nói.
Trình Mộc Phong quay đầu, 20 hắc y nhân đang đứng ngay ngắn chỉnh tề sau lưng y.
“Vào nhà!” Trình Mộc Phong chỉnh lại tâm trạng, quay đầu vào nhà.
Phương Hử cưỡi ngựa xuống núi không bao lâu, chỉ thấy một đoàn người ngựa đông đảo đang tiến lên núi Lạc Đường, cầm cờ môn phái mình trong tay, cuồn cuộn phóng đi nhao nhao ầm ĩ.
“Thiếu gia, đi thôi.” Người Chu phủ tiến lên khuyên: “Lão gia đã âm thầm phái người bảo vệ, huống chi còn có Dạ bảo chủ, Trình thiếu hiệp sẽ không sao.”
Phương Hử vẫn đứng sững sờ ở nơi đó, nhìn chằm chằm núi Lạc Đường.