Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ

Chương 17: Sóng quỷ vân quyệt âm mưu khởi



Trên bàn rượu, Hạ Như Uyên không nói chính sự, chỉ không ngừng rót rượu cho Trình Mộc Phong.

Sau mười chén, tay trái Trình Mộc Phong ôm ngực, trên trán có chút mồ hôi.

“Trình huynh không thoải mái?” Vẻ mặt Hạ Như Uyên kinh ngạc.

Trình Mộc Phong mở miệng như muốn nói, nhưng lại phun ra một ngụm máu đen.

“Trình huynh vẫn khỏe chứ?” Vẻ mặt Hạ Như Uyên đầy quan tâm.

“Đường Môn thật vô liêm sỉ!” Trình Mộc Phong khó khăn nói, mở miệng ra liền mắng.

“Tuy phi tiêu của Đường Môn độc nhưng không phải là không có thuốc chữa.” Hạ Như Uyên nhíu mày: “Nghe nói y thuật Gia Cát tiên sinh của Vân Sát Bảo vô địch…”

“Câm miệng!” Trình Mộc Phong hung hăng cắt ngang lời gã.

“A… Đúng rồi, sao ta lại quên, Trình thiếu hiệp đã bị trục xuất sư môn.” Vẻ mặt Hạ Như Uyên bừng tỉnh.

“Muốn ta làm gì thì nói nhanh lên, đừng dài dòng.” Trình Mộc Phong nóng nảy nói.

“Trình thiếu hiệp đừng vội.” Hạ Như Uyên gắp một miếng sườn lợn vào chén hắn, mới buông đũa xuống, chậm rãi nói: “Hiện tại không chỉ có võ lâm Trung thổ vây diệt Trình thiếu hiệp, ngay cả hoàng thượng cũng dán cáo thị góp vui, Trình thiếu hiệp lại thân bị trọng thương, có lẽ ở Trung Nguyên cũng không chống đỡ được bao lâu, không bằng đi theo bổn vương về Mãng quốc, thế nào?”

“Ta theo ngươi thì được cái gì?” Mặt Trình Mộc Phong không chút biểu tình nhìn gã.

“Nếu Trình thiếu hiệp đồng ý theo ta, ta đây bảo đảm một ngày kia, ngươi sẽ ngồi lên chức Võ Lâm Minh Chủ.” Hạ Như Uyên nói chắc như đinh đóng cột.

Qua quan sát mấy ngày nay, mặc dù Trình Mộc Phong có võ công cao nhưng xét cho cùng cũng chỉ là thiếu niên tự phụ thích truy đuổi danh lợi mà thôi. Tuy không thể trọng dụng người như thế nhưng có thể lợi dụng một phen.

Mà chức Võ Lâm Minh Chủ đối với hắn mà nói, tất nhiên có sức hấp dẫn thật lớn.

Quả nhiên, Trình Mộc Phong cúi đầu trầm tư, không đáp ứng cũng không phản đối.

“Trình thiếu hiệp, người cẩn thận cân nhắc một phen, bổn vương tuyệt đối không bạc đãi ngươi.” Hạ Như Uyên đứng lên rồi vỗ vai hắn, xoay người rời khỏi đại sảnh.

Trình Mộc Phong nhíu mày, trong ánh mắt có quá nhiều thứ nhìn không thực.

Bên kia, Tô Ngọc và Đường Hiên đã về Thiểm Tây nhưng lại chậm một bước.

Cửa Uy Đường treo cờ đen vải trắng, bên trong là tiếng khóc ầm ĩ.

“Đại thiếu gia!” Lão quản gia lau nước mắt: “Ngài đã trở về. tối qua lão gia…quy thiên rồi.”

Tô Ngọc ngây ngốc tại cửa, cũng không nhúc nhích.

“Tô Ngọc… Vào xem đi.” Đường Hiên rụt rè nắm tay áo của hắn.

Tô Ngọc vùng khỏi tay Đường Hiên, chạy vội vào nhà.

Đường Hiên đứng ở cửa linh đường, có phần không dám đi vào.

Tô đường chủ quy thiên vào tối hôm qua… Nếu mình không tùy hứng bát nháo suốt dọc đường đi, Tô Ngọc đã kịp về nhà vào ba ngày trước, như vậy cũng không đến mức không được nhìn mặt phụ thân phút cuối…

Áy náy trào dâng, Đường Hiên từ từ tiến vào, quỳ gối bên cạnh Tô Ngọc.

Mắt Tô Ngọc đỏ hoe, nhưng cũng không khóc thành tiếng, chỉ quỳ đốt tiền giấy, không ăn không uống.

Đêm khuya, Tô Ngọc trực đêm, Đường Hiên lấy một chén canh gà nhỏ từ phòng bếp, bưng tới trước mặt Tô Ngọc: “Ăn chút gì nhé?”

Tô Ngọc lắc đầu.

“Chỉ một chút thôi.” Đường Hiên tiếp tục khuyên.

Người chung quanh đều thấy kinh ngạc, Đường Môn và Uy Đường như trời và đất, sao tiểu thiếu gia Đường gia lại tốt với Tô Ngọc như vậy?

Tô Ngọc vẫn lắc đầu, sau cùng cảm thấy phiền, dứt khoát đưa tay đẩy, làm cả chén canh đổ hết lên người Đường Hiên.

Từ nhỏ đến lớn, Đường Hiên đều được người khác nâng niu mà lớn, sao có thể chịu sự ấm ức này? Tức khắc, y cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, sống mũi cay xè.

“Ngươi trở về nghỉ ngơi đi.” Tô Ngọc rốt cục cũng mở miệng, sau đó tiếp tục cúi đầu đốt tiền giấy.

Đường Hiên đứng lên, quay đầu đi ra ngoài.

Trở lại khách điếm, Đường Tiểu Lục ôm chăn mà khóc.

Mình làm trễ thời gian về nhà của hắn là không đúng, nhưng cũng không phải cố ý, sao Đại Hùng lại bắt nạt mình trước mặt nhiều người như vậy?

Tùy ngươi, ta về nhà!

Đường Hiên đứng lên thu dọn đồ đạc, thu dọn được một nửa thì dừng lại. Phụ thân Đại Hùng đã mất, tâm tình của hắn không tốt nên mới như vậy, mình phát cáu với hắn làm gi?

Nghĩ thông suốt một chút…

Nhưng mà ̣vẫn cực kỳ ấm ức…

Bảy ngày sau, Tô lão Đường chủ được vinh dự an táng ở phần mộ tổ tiên…

Tô Ngọc trở về phòng, ngồi ngẩn người, trong lòng bề bộn nhiều suy nghĩ…

“Ngọc nhi, đến đây!” Khi còn bé, phụ thân luôn cầm đồ chơi làm bằng đường dụ dỗ mình, mỗi lần mình đều bị chập chững bước tới, luôn bị phụ thân ôm vào trong ngực rồi ném lên trời.

Lớn hơn một chút, đến tuổi tới trường, tiểu hài tử bằng tuổi mình đều học rất nhanh, nhưng mình đầu óc ngu dốt, một bài 《 Vệ Phong 》cũng không thuộc, bị tiên sinh đánh cho tay đỏ bừng.

“Con trai của lão tử, hắn muốn đánh thì đánh sao?” Thấy tay nhỏ của mình sưng như bánh bao, phụ thân tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi, nương khuyên mãi, phụ thân mới không đi phá trường.

“Không học thuộc thì thôi! Phụ thân dắt ngươi đi ăn thịt dê!”

Tuy nói như vậy nhưng hắn biết, phụ thân rất muốn mình có học vấn, nếu không thì mình đọc sách suốt đêm, sáng mai lúc đọc cho phụ thân nghe, sao phụ thân lại vui vẻ như vậy?

Sau đó mình từ từ lớn lên, mới phát hiện mình cực kỳ ngu dốt, cố gắng thế nào cũng kém hơn những người khác. Nhưng mặc dù như vậy, phụ thân vẫn đối xử với mình rất tốt, tốt đến mức không thể nào tốt hơn.

“Con ta sống tự do thì tốt nhất, lợi hại như thế để làm gì? Không gây họa thì cũng gây sự!” Lúc các thúc thúc bá bá khen ngợi nhi tử nhà mình, phụ thân luôn vuốt râu nói những lời này, còn nhân lúc không có ai mà khuyên mình đừng để những điều đó trong lòng.

Vì thế, trong lòng càng áy náy, càng không chịu thua kém, muốn để phụ thân thấy, để phụ thân có thể kiêu ngạo kể về mình ở trước mặt người khác, nhưng bây giờ mình vẫn là kẻ vô tích sự, sao phụ thân lại đi trước như vậy?

Càng nghĩ càng thấy chua xót và đau đớn, mấy ngày nay chịu đựng không rơi một giọt nước mắt, rốt cục lúc này cũng khóc.

Khóc một hồi, y cảm thấy có người đưa khăn cho mình.

Sau khi khóc xong thì thấy Đường Hiên đang đứng bên cạnh mình.

“Ngươi đừng khóc nữa.” Đường Hiên nói khẽ.

Tô Ngọc lau nước mắt, không nói gì.

“Ta biết là ta không tốt, là ta hại ngươi không gặp được phụ thân lần cuối, ngươi mắng ta đi, đánh ta cũng được.” Đường Hiên cúi đầu.

“Ta không trách ngươi.” Tô Ngọc lắc đầu, kéo Đường Hiên ngồi trên ghế: “Ta chỉ trách ta. Nhiều năm như vậy chỉ làm phụ thân mất mặt, không có lấy một chuyện để người tự hào, người đã không còn rồi.”

“Phụ thân ngươi sẽ không trách ngươi.” Đường Hiên đưa tay lau nước mắt hắn: “Đừng khóc nữa!”

“Ta không khóc.” Tô Ngọc lắc đầu: “Sau này ta sẽ cố gắng, không chịu thua kém cho phụ thân xem.”

“Ừ!” Đường Hiên gật đầu: “Sau này ngươi nhất định rất lợi hại!”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Hiên, Tô Ngọc cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, nghĩ lại rồi nói: “Ngày đó ta làm đổ canh lên người ngươi, thực xin lỗi, ta không cố ý, chỉ là trong lòng buồn phiền…”

Trong lòng buồn phiền thì có thể đổ canh lên người ta?! Đường Hiên hừ hừ trong lòng.

“Vậy nên ngươi đổ lên người ta đi.” Tô Ngọc cực kỳ nghiêm túc, lấy ấm trà trên bàn đưa cho Đường Hiên.

Đường Hiên không nói gì, đưa tay nhéo mặt hắn. Trong đầu Đại Hùng nghĩ cái gì vậy?

“Đúng rồi, mấy ngày nay ngươi ở đâu?” Tô Ngọc nhớ tới một vấn đề rất nghiêm trọng: Tiểu Hiên không có tiền!

“Trong ngôi miếu đổ nát ở thành Đông.” Đường Hiên hừ lạnh.

“A?” Tô Ngọc sốt ruột: “Sao ngươi lại ở đó?”

“Sao ta lại ở đó? Ngươi đổ canh lên người ta, chẳng lẽ ta được ở nhà ngươi sao?” Đường Hiên tiếp tục giả vờ tội nghiệp: “Ngôi miếu đổ nát kia rất tốt, chỉ có chút dột và bẩn, nhưng không lạnh.”

Dột, dột, lại bẩn? Tô Ngọc súyt ngất. Tiểu Hiên thích sạch sẽ như thế, sao lại ngủ ở đó?

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Tô Ngọc, Đường Hiên thầm thở dài. Đại Hùng thật ngốc, mình nói cái gì hắn cũng tin, chẳng lẽ hắn không biết trên thế giới này có một nơi gọi là hiệu cầm đồ…?

“Mấy ngày nay chắc ngươi đói bụng lắm?” Tô Ngọc cực kỳ đau lòng sờ bụng Đường Hiên.

Đường Tiểu Lục nhíu mày. Đại Hùng có tiến bộ! Trước kia mỗi lần nhìn mình đều kinh hồn bạt vía, hiện tại sao lại sờ bụng mình tự nhiên như vậy?

Nhưng mà mấy ngày nay một mực lo lắng cho Tô Ngọc, Đường Hiên vốn ít ăn cơm, vì thế bụng rất đúng lúc mà kêu lên mấy tiếng.

Tô Ngọc thầm tát mình một cái, vội vàng kêu một bàn thức ăn lớn.

“Ngươi ăn cái này đi!” Đường Hiên gắp thịt kho tàu vào trong chén của Tô Ngọc.

Tô Ngọc kinh ngạc. Suốt bữa cơm, Đường Hiên toàn gắp cho y, còn tự nói mình béo.

“Bảy ngày nay ngươi ăn cơm không ngon, ăn nhiều một chút!” Đường Hiên tiếp tục gắp rau: “Mỗi ngày đều chỉ ăn canh, mau ăn chút rau đi.”

“Sao ngươi biết mỗi ngày ta ăn canh?” Tô Ngọc càng thêm kinh ngạc.

“A…” Đường Hiên bị hỏi khó, nghĩ thầm, bởi vì mỗi ngày ta đều đến gặp ngươi! Nhưng mà những lời này, sao lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Vì thế Đường Tiểu Lục hung dữ vỗ bàn: “Lúc ăn cơm không được nói.”

Tô Ngọc bị hoảng sợ, vội vàng cúi đầu lùa cơm vào miệng.

Đường Hiên khụt khà khụt khịt, nghĩ thầm, Đại Hùng thật dễ bắt nạt…

Buổi tối đi ngủ, Đường Hiên nằm trên bụng Tô Ngọc: “Đại Hùng, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon!” Tô Ngọc sờ đầu y.

Một lúc sau, Đường Hiên ai oán trợn mắt: “Sao ngươi chưa ngủ?” Bụng hắn không yên làm y không ngủ được.

“Ngày mai các thúc thúc bá bá trong tộc muốn đến Từ Đường, xử lý hậu sự phụ thân lưu lại.” Tô Ngọc có chút lo lắng.

“Ngươi lo lắng bọn họ bắt nạt ngươi?” Đường Hiên gối đầu lên cánh tay Tô Ngọc.

“Uy Đường là tâm huyết cả đời phụ thân.” Tô Ngọc nhắm mắt: “Ta không muốn làm phụ thân thất vọng.”

“Không sao, ngủ đi, còn có ta.” Đường Hiên sờ mặt hắn.

Tô Ngọc cảm kích cười cười, sau đó xoay người, vô cùng tự nhiên mà ôm Đường Hiên vào trong ngực: “Cảm ơn ngươi.”

Đường Hiên bị ôm, hồi lâu mới phản ứng kịp!

Tô Ngọc cố ý?

Nghĩ trước nghĩ sau hồi lâu cũng nghĩ không ra.

Nhưng mà, cảm giác được ôm cũng rất tốt.

Hơn nữa, phụ thân Đại Hùng vừa qua đời, hắn chắc chắn cực kỳ thương tâm!

Vậy… Vậy thì để hắn ôm đi.

Đường Tiểu Lục an ủi bản thân một phen, sau đó an tâm tựa vào lòng hắn, nhắm mắt ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.