Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ

Chương 19: Thật tâm giao tình cảm cho người



Đường Hiên nói rằng tiêu cục của nhà mình ở thành Thủy Hàn, cách đại viện Đường gia không xa cũng không gần, nếu phi hết sức ngựa thì chỉ mười ngày là đủ cho cả đi lẫn về.

Gian phòng có chút cũ nát, bảng hiệu phai màu sơn, đẩy cửa đi vào thì thấy trong viện có ba, bốn người đang luyện võ. Thấy hai người y tiến vào, họ vội vàng thu chiêu thức, cung kính gọi Lục thiếu gia Đường Hiên.

“Là nơi này.” Đường Hiên có phần xấu hổ: “Đã lâu ta không tới, có phần cũ, ngươi đừng ghét bỏ.”

Tô Ngọc lắc đầu như trống lắc, cảm kích còn không kịp, sao có thể ghét bỏ?

“Ừ. Sau khi trở về, ta sẽ bảo đại ca chuyển tới đây một ít bạc.” Đường Hiên dẫn Tô Ngọc vào nhà.

“Không cần.” Tô Ngọc từ chối: “Ta… ta không cần tiền của ngươi.”

“Chỉ là cho ngươi mượn, sau này phải trả lại ta.” Đường Hiên nháy mắt.

“Ta biết. Nhưng mà ta… ta còn có chút ngân phiếu, vừa đủ sống.” Tô Ngọc cực kỳ kiên trì.

Đã nợ y quá nhiều, sao có thể lấy tiền của y?

“Không cần thì thôi!” Đường Hiên tức giận vào phòng. Lòng tốt bị coi là lòng lang dạ thú, mặt nóng dán mông lạnh, Đại Hùng thật đáng ghét!

“Lại tức giận?” Tô Ngọc cúi đầu, đứng bên cạnh y.

Hừ! Cằm Đường Hiên hất lên cao, ánh mắt trừng như muốn rớt ra.

Tô Ngọc cười lấy lòng: “Tiểu Hiên, ngươi đừng tức giận.”

Đường Hiên lườm Đại Hùng một cái, đúng lúc thấy ánh mắt tràn đầy âu yếm của hắn dành cho y, vì thế cơn giận vơi bớt phần nào.

Đưa tay hung hăng nhéo bụng tròn của hắn, Đường Hiên khụt khà khụt khịt: “Ngươi còn có bao nhiêu bạc?”

“Cũng nhiều!” Tô Ngọc chỉ đáp có lệ.

“Lấy ra cho ta xem?” Đường Hiên đưa tay.

“Trong túi đồ, thôi không cần mang ra nữa nhé?.” Tô Ngọc khó xử gãi đầu: “Tiểu Hiên, chúng ta đi ăn…”

Lời chưa nói xong, hắn đã bị Đường Hiên điểm huyệt đạo.

Đường Hiên phủi tay, tới giở bao quần áo của Đại Hùng ra, sau đó lục soát trên người hắn.

“78 lượng bạc.” Đường Hiên ngồi xuống, đưa tay giải huyệt đạo cho hắn: “Ngươi định dùng số tiền ỏi này trong bao lâu?”

Tô Ngọc cúi đầu, không nói được một lời.

“Ta đang hỏi ngươi đó!” Đường Hiên vỗ bàn, cảm thấy có chút tức giận: “Dùng xong số tiền này ngươi định làm thế nào? Trộm cắp, ăn cướp hay là lừa gạt?”

Tô Ngọc vẫn im lặng.

Môi Đường Hiên có phần run rẩy, vẫn coi mình là người ngoài sao? Bằng không thì sao hắn cứ luôn có thái độ như muốn đầy người ta ra xa như vậy?

“Coi như ta nhiều chuyện.” Đường Hiên đứng lên như muốn chạy.

“Tiểu Hiên.” Tô Ngọc ngẩng đầu, đôi mắt có chút hồng, “Ta không phải… ta không muốn mình vô dụng như vậy trước mặt ngươi.”

Hồi nhỏ, mình đối đáp tệ hơn y, y nói vế trên hắn nghe không hiểu, sao có thể đối được vế dưới? Luận võ cũng mất mặt, mình cầm kiếm múa loạn,  y chỉ dùng một chân đã dễ dàng đạp hắn xuống đài.

Trưởng thành, cố gắng bên cạnh y để cứu vãn hình tượng, ai ngờ để y thấy bộ dạng thất bại này.

Nếu có thể, hắn muốn cùng y du hồ bằng thuyền hoa, tán gẫu, bàn luận  hoặc đánh đàn, luận võ. Mặc áo lụa trắng, cầm quạt Thanh Ngọc.

Nhưng hiện thực luôn luôn tàn khốc đến buồn cười.

“Tiểu Hiên, ta biết ta si tâm vọng tưởng, nhưng ta muốn bên cạnh ngươi. Thậm chí chỉ cần biểu hiện tốt một chút cũng được, chứ không phải với bộ dạng mất mặt thảm hại như vậy mà bên cạnh ngươi.”

“Tiểu Hiên, ta muốn tự mình kiếm tiền, ta… ta muốn… ta muốn…”

Ta muốn ở cạnh ngươi.

Nhưng mà có lẽ là không thể được nữa rồi.

Toàn thân trên dưới, trừ chỗ thịt này ra, còn không có tới 100 lượng bạc, dựa vào cái gì để nói thích y?

Vì thế, trong lòng hắn bi thương không thể kiềm chế.

Trong phòng yên tĩnh, không có một tiếng động. Tiểu Hiên đi rồi sao?

Đang suy nghĩ lung tun, hắn đột nhiên cảm thấy có một bàn tay áp nhẹ lên mặt mình.

“Tô Ngọc, Tô Ngọc…” Đường Hiên không biết mình nên nói gì.

Chỉ biết khi mình nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng mình khó chịu muốn chết.

Mình không chán ghét hắn, cũng không khinh thường hắn.

Hắn hiền lành, tính tình lại tốt, cười lên rất ngốc. Mấy ngày nay ở cùng với hắn, mình rất vui vẻ, muốn giữ lấy hắn cả đời, cả đời cọ vào khuỷu tay của hắn.

Đây… đây là thích?

Bầu không khí trong phòng quá ái muội, hay là do ánh mắt của Đường Hiên quá ấm áp?

Bất tri bất giác, tay Tô Ngọc vòng quanh lưng Đường Hiên, sau đó nhắm mắt lại, từ từ lại gần.

Đầu tiên chóp mũi đụng chóp mũi, sau đó sau đó hơi nghiêng đầu, liền tìm được đôi môi mềm mại của y.

Nhẹ nhàng cọ cọ vài cái, sau đó đầu lưỡi từ từ dò xét đưa vào trong miệng y.

Mát mát lạnh lạnh, như hương vị của rừng cây sau cơn mưa.

Hai người lần đầu tiên hôn, có phần ngốc nghếch, lại có phần không biết làm sao, nhưng không nỡ buông ra.

Vừa hôn xong, Đường Hiên mềm nhũn trong lòng Tô Ngọc, đôi môi hồng nhuận khẽ hé, bên môi có chút nước, ánh mắt bình thường trong suốt nhưng giờ đây lại mơ màng.

Mình bị Đại Hùng hôn…

Đại Hùng càng lúc càng to gan…

Nhưng mình không tức giận, ngược lại có chút hạnh phúc và ngọt ngào.

Hay là, hôn lại một lần nữa?

Đường Hiên ngửa đầu, chủ động nhắm mắt lại.

Tô Ngọc cúi đầu hôn, từng chút một, triền miên đến chết.

Đây là hương vị của Tiểu Hiên, phải nhớ kỹ cả đời.

Hôn xong, Đường Hiên đỏ mặt, không biết nói gì.

Tô Ngọc ôm Đường Hiên, cười đến suýt rớt cằm.

Tiểu Hiên ngoan ngoãn để mình ôm ấp và hôn, thì ra y cũng thích mình.

Hạnh phúc đến choáng váng.

Buổi tối, lúc đi ngủ, Đường Hiên ngồi trên bụng Tô Ngọc diễu võ dương oai.

“Bị ta hôn, sau này ngươi làcủa ta.”

“Ừ.”

“Không cho phép ngươi nhìn người khác.”

“Được.”

“Cũng không cho ngươi cười với người khác.”

“Được.”

“Không được cho người khác sờ bụng ngươi.”

“Được.”

“Sau này có chuyện gì đều phải nói với ta.”

“Được.”

“Không được chọc ta tức giận.”

“Được.”

“Mọi thứ đều phải nghe ta.”

“Được.”

“Ừm… hết rồi.” Đường Hiên bò khỏi bụng hắn, chui vào lòng hắn, “Sau này sẽ bổ sung.”

“Được.” Xoay người, ôm tiểu bảo bối của mình mà cười ngây ngô.

“Tiểu Hiên.”

“Hả?”

“Cho ta hôn chút nữa, được không?”

“… Không được.”

“… Vậy ngươi ngủ sớm đi.”

“Hừ!”

“Vậy, ta hôn nhé?”

“Không được.”

“Một chút thôi.” Đại Hùng tăng thêm can đảm, tiến tới, cúi đầu chặn lời nói của y lại.

Chạm nhẹ, cọ cọ, trên người bắt đầu có nơi bốc hỏa.

“Ngươi… lưu manh!” Đường Hiên còn đang nghĩ đó là cái gì, đưa tay sờ soạng một cái thì mặt đỏ bừng, sau đó tai đỏ lên, sau cùng đoán chừng đến mông cũng đỏ, vì thế nhấc chân đạp Tô Ngọc xuống giường.

Tô Ngọc cực kỳ oan ức. Mình không cố ý, là do tiểu Ngọc không nghe lời mình.

“Tối nay ngươi ngủ trên sàn.” Đường Hiên phất tay tắt nến, miệng hung dữ, mặt vừa đỏ vừa nóng.

Tô Ngọc “A…” một tiếng, ngoan ngoãn lấy chăn bông trong ngăn tủ, nằm trên đất trằn trọc, còn đang suy nghĩ Tiểu Hiên thật ngọt, thật mềm…

Nghe tiếng nuốt nước miếng của Đại Hùng dưới đất, Đường Hiên dở khóc dở cười.

Bên phía kia, Hạ Như Uyên ngày ngày  tìm Trình Mộc Phong, không nói gì khác, chỉ tán gẫu chút chuyện vụn vặt của giang hồ.

“Hiện tại bên ngoài thế nào?” Trình Mộc Phong rốt cục nhịn không được, chủ động mở miệng hỏi.

Hạ Như Uyên nhíu mày, lấy một tờ cáo thị trong ngực rồi đưa hắn.

Trình Mộc Phong mở ra liếc qua một lượt, sắc mặt trở nên khó coi.

“Hiện tại bên ngoài đều có bức họa và cáo thị.” Hạ Như Uyên nhẹ nhàng đậy nắp tách trà, “Trình thiếu hiệp lại trúng độc, nếu cứ như vậy mà ra ngoài, sợ là…”

“Ta theo ngươi đến Mãng quốc.” Trình Mộc Phong rốt cục thỏa hiệp.

“A…?” Mặt Hạ Như Uyên không thay đổi, “Trình thiếu hiệp nên cân nhắc kĩ càng, chuyến đi này, tương lai phải gánh tội danh phản quốc.”

“Hoàng đế viết hoàng bảng muốn mạng của ta, chẳng lẽ còn muốn ta trung với hắn?” Trình Mộc Phong cười lạnh.

“Như vậy, ta kính Trình thiếu hiệp một ly trước.” Hạ Như Uyên trong lòng mừng thầm, bưng chén rượu trên bàn lên.

“Ta có điều kiện.” Trình Mộc Phong ngăn gã lại.

“Cứ nói, đừng ngại.” Hạ Như Uyên gật đầu.

“Ngươi phải đến Đường Môn lấy giải dược giúp ta.” Ánh mắt Trình Mộc Phong âm lạnh, “Còn nữa, tương lai chờ ta đoạt được vị trí Minh Chủ, ngươi phải giao cho ta một nhóm người, giúp ta làm thịt Dạ Lan San.”

“Được” Hạ Như Uyên đáp ứng ngày lập tức, không có chút do dự nào.

Nếu không có yêu cầu, Trình Mộc Phong sẽ không hợp tác với mình. Hiện tại hắn đã nêu điều kiện, vậy chỉ cần hai bên đều được thỏa mãn, hắn sẽ không hai lòng.

Như vậy, là quá tốt rồi.

Hạ Như Uyên đi rồi, Trình Mộc Phong thở dài một hơi, tựa vào ghế uống rượu.

Diễn trò quá nhiều, đừng nói đến người khác, ngay cả mình cũng tin.

Cũng không biết những lời đồn đãi này có truyền tới tai tiểu hài tử hay không…?

Nếu để y nghe được, khẳng định sẽ uất ức thay mình, mắt đỏ lên như con thỏ con.

Cũng không biết khi nào mới thành thân với y được.

Mãng quốc ở Đông Nam, Đường gia ở Tây Nam, người nào cũng không dễ đối phó.

Trình Mộc Phong nằm tên giường thở dài. Hắn cảm thấy có chút mệt, mệt tâm.

Hạ Như Uyên sắp xếp rất nhanh, sáng ngày thứ ba đã lấy được giải dược cho Trình Mộc Phong.

“Thủ vệ của Đường gia biến thành lỏng lẻo như vậy từ khi nào?” Trình Mộc Phong ném giải dược vào miệng.

Hạ Như Uyên cười có chút thâm ý: “Sau này Trình thiếu hiệp sẽ biết.”

“Không có hứng thú.” Vẻ mặt Trình Mộc Phong khinh thường, làm bộ uống nước, phun giải dược ra, cầm ở trong tay.

Đến tối chỉ có một mình, hắn đem giải dược bỏ vào trong chén, đổ chút bột đã chuẩn bị sẵn từ trước vào, liền thấy nước đổi màu.

Sách cổ ghi rằng, Đông Nam có độc trùng, tên Thi Mâu, thường ở dưới hoa anh túc. Nếu như người lỡ ăn, lúc đầu mê man ham ngủ, sau đó từ từ nghiện, một ngày không ăn trùng này, nhất định đau đầu khó nhịn, lòng nóng như lửa đốt.

Dám hạ độc gia gia ngươi. Trình Mộc Phong nghiến răng nghiến lợi, trong lòng ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời tổ tông mười tám đời Hạ Như Uyên, sau đó suy tư một phen, lúc phát tác thì phải diễn như thế nào?

Toàn thân giật giật rồi miệng sùi bọt mép?

Con mẹ nó, những ngày này thật là quá bi thảm mà…

Phát điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.