Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ

Chương 33: Bảo tàng Đông Hải Không giới hạn



Vậy... Đi ngủ đi.” Trình Mộc Phong kéo y vào trong ngực: “Sau này có chuyện gì, chúng ta đều cùng nhau đối mặt.”

Phương Tiểu Hử gật gật đầu, cuộn tròn trong cánh tay Trình Mộc Phong mà cọ cọ, có chút kích động, vì thế đưa tay sờ sờ lỗ tai Trình Mộc Phong, lại kéo kéo đai lưng của hắn.

“Nếu ta không ngủ được thì ngươi tự gánh lấy hậu quả.” Trình Mộc Phong cúi đầu nhìn tiểu hài tử, cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút áy náy.

Thì ra y để ý những chuyện này, bây giờ lại có thể cao hứng vui vẻ thành như vậy.

“Nơi này rất gần Nam Hải?” Dù sao cũng ngủ không được, Phương Hử dứt khoát ngồi xuống hỏi Trình Mộc Phong, ánh mắt sáng long lanh.

“Đúng vậy, từ nơi này ngồi thuyền, thuận gió thì đi nửa tháng là đến.” Trình Mộc Phong nhéo mũi y: “Muốn đi không?”

“Muốn.” Phương Hử gật đầu: “Phụ thân nói sau khi xong chuyện này, ông ấy sẽ viết thư cho Dạ bảo chủ, hỏi có thể cho ta đi Nam Hải chơi được không?”

“Không cần viết thư cho sư phụ, ngươi là người của ta, đương nhiên có thể đi.” Trình Mộc Phong kéo tiểu hài tử vào trong lồng ngực mình: “Đợi sau khi giao binh phù cho hoàng thượng, chúng ta sẽ thành thân, ta không muốn đợi nữa.”

Khuôn mặt Phương Hử đỏ bừng.

Mình cũng thường xuyên len lén nghĩ muốn thành thân.

Mấy ngày này Trình Mộc Phong nhớ tiểu hài tử muốn điên rồi, lúc này ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy ôm ấp thoải mái như thế, nhìn ngang nhìn dọc đều thuận mắt.

Phương Hử mặc một bộ áo ngắn tử bằng tơ lụa, bị hắn đè xuống, đã sớm nhăn thành một đống, toàn bộ cuốn đến chỗ trên bụng, Trình Mộc Phong đưa tay ôm, chạm phải da thịt trắng mịn của y.

Dọc theo thắt lưng nhỏ, tay rất nhanh luồn vào trong quần rộng lùng thùng của tiểu hài tử.

Mềm mại, nhiều thịt.

Cả người Phương Tiểu Hử bắt đầu đỏ lên.

Đại Lưu Manh đang nhào nặn mông của mình.

Có phần thẹn thùng, có phần ngứa, có phần tê dại, có phần thoải mái.

Thấy tiểu hài tử ngoan ngoãn nằm bất động, khóe miệng Trình Mộc Phong câu lên, nâng eo của y, cởi áo ngắn và kéo quần nhỏ của y xuống.

“Mộc Phong.” Phương Hử có chút căng thẳng.

“Đừng sợ, ngày mai còn có chính sự, đêm nay không làm hết.” Trình Mộc Phong cúi đầu, ngậm chặt đầu nhô lên trước ngực của y, cảm thấy toàn thân tiểu hài tử chấn động đúng như ý liệu.

Vẫn như trước đây, mẫn cảm đáng yêu.

Trình Mộc Phong hôn, cảm thấy hai cái đùi của tiểu hài tử đang cố tình cọ tới cọ lui thắt lưng mình.

“Ngươi cố ý?” Hô hấp Trình Mộc Phong nặng nề, cầm chân cong của y.

“Cố ý cái gì?” Thân thể Phương Hử trần trụi, hơi nước trong mắt mờ mịt, bả vai có vết hôn nhàn nhạt, hai chân trắng mịn đang bị Trình Mộc Phong nắm trong tay, càng nhìn càng thấy câu dẫn.

Chết mất thôi.

Hai tay Trình Mộc Phong cởi y phục rồi ném ra phía sau.

Không thể làm hết, ít nhất thì làm một nửa.

Bằng không sẽ bất lực thật mất...

Sáng sớm hôm sau, hạ nhân sẽ đưa nước ấm rửa mặt vào phòng.

“Rời giường đi.” Trình Mộc Phong ở bên giường kêu Phương Hử.

“Còn muốn ngủ.” Phương Hử ngủ nướng, mơ mơ màng màng lấy chăn che đầu.

“Vậy được, ngươi ngủ tiếp một lát, ta đi tiền sảnh bàn chuyện trước.” Trình Mộc Phong hôn nhẹ y qua chăn, đứng lên muốn đi.

“Không được, chờ ta!” Phương Hử nghe thấy “Bàn chuyện”, đột nhiên tỉnh táo lại.

Tối hôm qua mình mới nói! Phải giúp Mộc Phong làm việc!

“Ngươi chờ ta một chút.” Phương Hử luống cuống tay chân mạc quần áo: “Một chút là được.”

“Ngươi từ từ mặc, không vội.” Trình Mộc Phong nhìn mà bất đắc dĩ.

“Đi thôi, chúng ta nói chuyện gì?” Phương Hử mặc quần áo tử tế, vội vàng lau mặt muốn ra ngoài.

“Đi nhà ăn ăn cơm trước.” Trình Mộc Phong dở khóc dở cười.

Mà ở trong tiêu cục nhỏ ở Tây Nam, Tô Ngọc đang nghiêm túc viết thư cho Đường Hiên.

Viết mình gần đây sửa chữa tiêu cục một lần, viết mình mời được hai tiêu sư mới, viết mình mở một tiệm hiệu thuốc bắc ở trong thành, viết mình rất nhớ y.

Đều là việc nhỏ vụn vặt, Đường Hiên xem mà khóe miệng cong cong.

“Cười gì vậy?” Đường Diệp vừa vào cửa, thì nhìn thấy Đường Hiên đang ôm thư cười ngây ngô.

“Sao Tam ca lại tới nữa? Lại có văn chương muốn đệ giúp ca viết?” Nhìn Đường Diệp vào phòng, mặt Đường Hiên ngay lập tức trở nên bi thảm.

“Quyển sách 《 Bí quyết dùng binh 》  này đệ xem qua chưa?” Đường Diệp lấy một quyển sách từ trong lồng ngực ra: “Mau mau, giúp ca viết cảm tưởng một chút.”

“Không viết!” Đường Hiên điên cuồng lắc đầu: “Mấy ngày này văn chương đều là đệ giúp ca viết! Lần này ca tự mình viết đi!”

“Ca không viết được.” Đường Diệp nằn nì: “Tiểu Lục ngoan, Tiểu Lục ngoan, giúp ca một lần đi.”

“Vậy đây là bài cuối!” Đường Hiên nhận sách trong tay Đường Diệp: “Ngày mai đệ sẽ đi.”

“Ngày mai?” Đường Diệp buồn bực: “Nếu đệ đi rồi, ca sẽ tìm ai giúp ca viết những thứ văn chương phiền chết này?”

“Tự mình viết, không khó.” Mắt Hiên trợn trắng: “Đệ vì giúp ca mà ở đây hơn mười ngày rồi! Nếu còn ở lại, sớm hay muộn cũng bị phụ thân phát hiện, khi đó hai ta đều chết chắc rồi!

“Chẳng lẽ Phụ thân muốn ca thi Trạng Nguyên?” Đường Diệp khóc không ra nước mắt, Tiểu Hiên ở lại thì có thể giúp, nếu y đi rồi, mình không nhận ra cũng không hiểu những cái sách cổ này, viết văn chương thế nào được?

Đường Hiên nhìn vẻ mặt thảm bại của Đường Diệp, cảm thấy mình như có phần không phúc hậu.

Tam ca vừa nhanh nhẹn vừa bướng bỉnh, ngồi xuống không tới một chén trà nhỏ thì mông bắt đầu đau, căn bản không phải người đọc sách.

Để y xem những sách này, quả thật có phần... khó khăn.

Nhưng... nhưng mình rất nhớ Đại Hùng.

“Nếu không thì đệ sẽ viết mấy bài văn chương, ca giữ lại, ngộ nhỡ có thể sử dụng?” Đường Hiên nháy mắt mấy cái, đưa ra biện pháp.

“Không có lương tâm! Có tên mập kia thì quên ca.” Đường Diệp ngã xuống giường cảm khái: “Thật đúng là con lớn thì không thể giữ lại.”

Đường Hiên đuối lý, tới ngồi, xoa bóp chân Đường Diệp lấy lòng.

“Oa, đây là cái gì?” Ánh mắt Đường Hiên thấy ngọc bội trong thắt lưng Đường Diệp, cầm lấy một phen.

“Trả cho ta!” Đường Diệp mạnh mẽ ngồi dậy từ trên giường, lấy lại.

“Cái gì vậy? Không phải chứ? Đệ không cướp đoạt, xem một chút cũng không được?” Đường Hiên giật nảy mình.

Đường Diệp cũng biết mình phản ứng có phần quá kích, vì thế mặt đỏ tai hồng, ngồi trên giường không biết nên nói cái gì.

“A...” Vẻ mặt Đường Hiên tỉnh ngộ, giọng nói trầm bổng, cười xấu xa tiến đến bên cạnh Đường Diệp: “Người trong lòng đưa?”

Đường Diệp hừ hừ hai tiếng, như đánh trống lảng hoặc như ngầm thừa nhận.

“Thật sự?” Đường Hiên hưng phấn: “Tiểu thư nhà ai vậy?”

“Không có tiểu thư nhà nào hết.” Đường Diệp xuống giường: “Ca về trước.”

“Không được!” Đường Hiên túm chặt Đường Diệp: “Nói mau, tiểu thư nhà ai?”

“Sau này đệ sẽ biết.” Đường Diệp thuận miệng cho qua.

“Ca không nói thì đệ không giúp ca viết văn chương.” Đường Hiên uy hiếp.

“Đệ không viết thì ca nói cho phụ thân biết đệ lén lút đến Đông Nam.” Đường Diệp kiên quyết uy hiếp lại.

“...Ca không nói thì đệ cũng có thể tự mình đoán! Dù sao bên cạnh ca không có bao nhiêu người.” Đường Hiên uy hiếp không thành, vì thế tức giận ngồi bên cạnh bàn, mở giấy ra bắt đầu liệt kê từng tên.

“Tiểu Hiên ngoan, đừng quậy nữa.” Đường Diệp dở khóc dở cười, tiến lên lấy bút trong tay y: “Sau này ca sẽ nói cho đệ, được không?”

“Ừm.” Đường Hiên bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Thấy trong mắt Đường Diệp hình như có chút bi thương chán nản, trong lòng Đường Hiên nói thầm.

Tiểu thư nhà nào vậy? Sao lại làm Tam ca khó xử như vậy?

Chẳng lẽ là nữ tử thanh lâu?

Nếu hư hỏng hơn nữ tử thanh lâu, thì là...

“Tam ca!” Đường Hiên quá sợ hãi: “Ngươi chả lẽ nhìn trúng phu nhân nhà ai sao?”

Đường Diệp vốn trong lòng run sợ, đột nhiên nghe thế, nhất thời thổ huyết ba thước.

Đường Hiên nhìn bộ dáng sụp đổ của Đường Diệp, nhịn không được cười ra tiếng.

“Đùa ca thôi.” Đường Hiên vỗ vỗ bả vai Đường Diệp: “Mặc kệ là ai, Tam ca để ý tới thì chắc chắn là người tốt.”

Lòng Đường Diệp có chút chua xót, có chút xấu hổ.

“Buổi tối ca dẫn đệ đi ăn cơm.” Đường Diệp dẫn Đường Hiên ra ngoài: “Ngươi đi mau, coi như là tiễn ngươi.”

“Ăn cái gì?”

“Thành Đông có tiệm mì ăn rất ngon, muốn đi ăn thử không? Còn có vịt xào và rượu thanh mai.”

“Ăn!” Đường Hiên nuốt nước miếng.

Hai người đi tửu lâu lớn nhất trong thành, bên trong có không ít người đang ăn cơm tán gẫu.

Lòng hiếu kỳ của Đường Diệp rất mạnh, vì thế vừa ăn vừa nghe, càng nghe càng phấn khởi.

“Nghe được không, tất cả mọi người nói Đông Hải có một bảo tàng.” Đường Diệp quấy rối Đường Hiên.

“Vậy mà ca cũng tin, nào có nhiều bảo tàng chôn dưới đáy biển như vậy để người ta lấy.” Đường Hiên khinh bỉ.

“Nhưng bọn họ nói rất sống động, còn có Tàng Bảo Đồ.” Đường Diệp tiếp tục phấn khởi: “Nói không chừng là thật, ta cũng muốn đi xem náo nhiệt.”

“Năm đó loan tin đại ca bao đầu bảng của Thúy Phượng Lâu, so với cái này còn có căn cứ hơn, sao ca lại không tin?” Mắt Đường Hiên trợn trắng.

“...” Đường Diệp nghẹn lời, trong lòng nghiến răng nghiến lợi.

Tiểu hài tử không đáng yêu!

Ăn xong, Đường Diệp ở trong phòng Đường Hiên rất lâu, mới không cam tâm mà  trở về nhà.

Dọc theo đường còn không ngừng cầu mong, phụ thân nhất thiết đừng phát hiện mình chuồn ra ngoài.

Lúc trèo tường về sân đã sắp giờ tý (11h -1h), thấy trong phòng tối đen, Đường Diệp nhẹ nhàng thở phào, hoàn hảo, không bị phát hiện.

Vừa muốn vào phòng, lại phát hiện sân đối diện có bóng đen chợt thoáng qua.

Có trộm?!

Đường Diệp nhấc chân muốn đuổi theo.

Bóng đen kia quay đầu nhìn Đường Diệp, nhất thời bước nhanh hơn ra ngoài.

“Đứng lại!” Đường Diệp dưới tình thế cấp bách hô lên.

“Diệp nhi!” Đường Ngạo Thiên nghe có động tĩnh thì ra khỏi phòng: “Con đang làm gì?”

“Có trộm!” Đường Diệp chỉ vào nơi xa: “Con đi bắt trộm!”

“Nói năng bậy bạ, trở về!” Sắc mặt Đường Ngạo Thiên âm trầm: “Đêm nay lại đi đâu?”

“... Con ra ngoài đi bộ một vòng.” Đường Diệp ấp úng.

Chết xừ, quên mất việc này rồi.

Vẫn bị phụ thân phát hiện.

“Đi về nghỉ ngơi trước, buổi sáng tới thư phòng chờ ta.” Đường Ngạo Thiên phất tay áo rồi vào phòng.

“Nhưng có trộm thật mà...” Đường Diệp cảm giác buồn bực cực kỳ.

Trộm chưa bắt được, mình lại bị phụ thân bắt tại trận.

Thiệt thòi lớn rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.