Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ

Chương 21: Nghịch thiên chỉ vì muốn bên nhau



Trong mấy ngày Trình Mộc Phong huấn luyện thuỷ quân này, Du Như thường đến xem. Có đôi khi đã trễ, gã ở luôn trong phòng Trình Mộc Phong. Thường xuyên qua lại, đương nhiên sẽ bị người khác nhìn thấy, vì thế lời đồn đãi càng truyền càng thái quá.

“Ha, tối hôm qua chủ nhân lại ở trong phòng người kia à?”

“Đúng vậy, nghe nói chỉ riêng nước nóng để tắm đã thay những ba lần.”

“Xùy xùy xùy, lời này có thể nói được sao?”

“Có cái gì không thể nói? Lão ngũ lăn lộn ở đây nhiều năm như vậy mới leo lên chức tiểu đốc đầu, người kia dựa vào cái gì mà mới tới liền làm tổng lĩnh? Còn không phải dựa vào cái kia sao?”

“Haizz, ngươi nói sao ta lại không có gương mặt giống như kia cơ chứ?”

Tiếng nói chuyện rất nhỏ, theo gió, truyền tới tai mỗi người.

“Lần này ngươi vừa ý rồi chứ?” Trong phòng, Trình Mộc Phong ngồi trên ghế, không nhanh cũng không chậm uống trà.

“Bọn họ muốn nói cái gì thì cứ để bọn họ nói.” Du Như nằm nghiêng trên giường: “Sớm hay muộn gì cũng có một ngày, những lời này đều biến thành sự thật.”

“Không biết Trình mỗ có tài đức gì có thể để các hạ ưu ái như vậy?” Trình Mộc Phong cười lạnh.

“Lúc trước còn gọi Du công tử, hiện tại đã thành các hạ rồi.” Du Như lắc đầu than nhẹ: “Ngày càng lụn bại.”

Trình Mộc Phong hừ lạnh một tiếng.

“Là vì Phương tiểu công tử?” Du Như đột nhiên hỏi một câu.

“Ngươi nói xem?” Trình Mộc Phong hỏi lại.

Du Như nằm nghiêng, đưa tay lấy trâm gài tóc trên đầu mình xuống, mặc cho mái tóc đen xõa trên gối, che khuất hoa văn nhỏ ở khóe mắt, trong tay áo rộng rãi, lộ ra cánh tay trắng nõn, khóe môi mỉm cười, sóng mắt gợn lên: “Vậy ngươi cảm thấy ta có điểm nào kém y?”

“Ta không có hứng thú với nữ nhân.” Trình Mộc Phong tiếp tục dùng trà, vẻ mặt không dao động.

Du Như sửng sốt: “Sao ngươi biết?”

“Đoán. Có thể để Hạ Như Uyên nghe lệnh, tổng cộng cũng không quá mười người. Huống hồ người nào cũng biết công chúa Ngọc Như của Mãng Quốc bất hòa với Mãng Vương.” Khóe miệng Trình Mộc Phong cong lên: “Dù ngươi không phải công chúa, nhưng ta vẫn không có hứng thú với nữ nhân.”

“Chưa thử qua, sao biết không có hứng thú?’ Hạ Ngọc Như bị vạch trần thân phận, cũng không xấu hổ, ngược lại tiến lên ôm Trình Mộc Phong: “Có hứng thú hay không, phải thử mới biết.”

Giọng nói vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, một đôi tay mềm mại như không xương, từ cổ áo hắn lần xuống.

“Công chúa, thời gian không còn sớm.” Trình Mộc Phong xoay người tránh nàng ta: “Công chúa nên trở về sớm đi.”

Trên mặt Hạ Ngọc Như có chút tức giận, nhưng rất nhanh thay vào đó là sự tươi cười: “Cũng được, Trình thiếu hiệp nghỉ ngơi sớm đi.”

Chờ Hạ Ngọc Như ra ngoài, Trình Mộc Phong mới thu lại vẻ mặt bất cần đời.

Trong ánh mắt, dần dần xuất hiện lên những suy tư phức tạp.

Trước đó đã đoán những chuyện có thể xảy ra, nhưng không đoán được, nàng công chúa này lại để ý mình.

Mọi việc khác, mình đều diễn trò với nàng ta được. Riêng chuyện này, mặc kệ nàng là thật tình hay giả ý, mình cũng không muốn, cũng không thể phối hợp.

Đời này hắn chỉ muốn chạm vào, muốn yêu thương một người, đó là tiểu hài tử.

Trong Thành Vọng Xuyên xa xôi, Đường Hiên đang ở trong hậu viện nhà mình, lấy rất nhiều đồ chất lên trên xe ngựa.

“Ui ui, Tiểu Hiên muốn bưng hết của cải nhà chúng ta đi rồi.” Đường Diệp ngồi xổm ở trên tàng cây trừng to mắt: “Ngày hôm qua hỏi ta một số bạc lớn, hôm nay lại phái người mua gạo và mì, dầu, đến thịt heo và rau xanh cũng mua. Á à, ngươi xem, còn có chén đĩa nữa!”

“Được rồi, tên kia mập thế có thể ăn hết đấy.” Đường Khải dở khóc dở cười.

“Tên mập kia thì có gì tốt?” Đường Diệp canh cánh trong lòng.

“Quản bọn họ làm gì.” Đường Khải hơi hất cằm về phía Đường Hiên: “Tiểu Lục vui vẻ như vậy, ta với đệ ta còn có thể nói gì?”

“Nhưng mà… nhưng mà…” Đường Diệp vẫn cảm thấy cực kỳ buồn bực.

“Được rồi, trở về thôi.” Đường Khải kéo theo Đường Diệp, xoay người đi về: “Ta cho đệ xem cái này.”

“Cái gì?” Đường Diệp rất tò mò mà vào thư phòng với hắn.

“Cái này.” Đường Khải đưa tay cầm hộp gấm màu son, đưa cho Đường Diệp.

Chần chừ mở ra, bên trong là cái ống đựng bút Thanh Ngọc, nhưng phía trên có vết nứt nhỏ.

“Ngươi đã sửa nó.” Đường Diệp ngẩng đầu, muốn trêu đùa vài câu, nhưng lại cười không nổi.

Đường Khải nhẹ cười, đưa tay ôm y vào trong ngực: “Hôm nay không vui? Cả buổi sáng đều không để ý ta.”

“Vì sao lại không vui?” Đường Diệp nghèn nghẹn nói: “Tâm tình của đệ rất tốt.”

“Cái này cho đệ.” Đường Khải lấy một miếng ngọc bội từ trong ngực ra: “Trước kia mua ở Vân Nam, vẫn còn giữ lại, hôm nay mới nhớ ra nên đưa cho đệ.”

Đường Diệp nhận lấy, cúi đầu xem.

Huyết ngọc thượng phẩm, mặt trên có hoa văn hình mây bạch sắc nhạt.

“Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Diệp chúng ta, Tiểu Lục không có lương tâm nên mới quên, nhưng ta sẽ không.” Đường Khải ôm Đường Diệp, cằm để lên đầu y: “Năm nay lớn rồi, sao vẫn thích khóc như trước vậy?”

“Ca.” Đường Diệp đưa tay, ôm chặt Đường Khải.

“Ta biết, vừa rồi có người đến cầu hôn.” Đường Khải nói khẽ bên tai Đường Diệp: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không cưới ai hết.”

Đường Diệp im lặng, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Trưởng tử Đường Môn, sao có thể không lấy vợ sinh con?

Hiện tại có thể trì hoãn, nhưng sau này? Tương lai thì sao?

“Tiểu Diệp.” Đường Khải chống lại ánh mắt y: “Ca sẽ mang ngươi đi.”

“Cái gì?” Đường Diệp nghe vậy thì sửng sốt.

“Ta nói, ta mang ngươi đi, đi đến một nơi không ai biết chúng ta, sẽ ở cùng nhau cả đời.” Đường Khải gằn từng tiếng, trong ánh mắt đầy sự kiên định.

Suy nghĩ nhiều năm như vậy, rốt cục cũng hạ quyết tâm.

Cũng không muốn lo lắng gì nữa, hắn chỉ biết, hắn yêu y, yêu đến tận xương tủy. Nếu không có được, cả đời này còn có ý nghĩa gì?

Vẻ mặt Đường Diệp vẫn ngu ngơ.

Hắn nói đi, nói muốn hai người cùng đi?

Trước kia không phải không nghĩ tới, nhưng hắn là trưởng tử Đường Môn, phải kế nhiệm môn chủ, trên người ít nhiều cũng có vinh quang, trên vai lại có bao nhiêu trách nhiệm, sao có thể mang mình đi?

Vì vậy chỉ dám mong muốn, nhưng không dám nghĩ nhiều.

Mà lúc này, chính miệng hắn nói: Muốn dẫn mình đi.

Muốn bỏ hết vinh quang, buông trách nhiệm xuống, để lại tương lai gấm vóc, chỉ mang theo mình với hai bàn tay trắng.

Hắn… sao hắn ngốc như vậy?

Có biết bao nhiêu người cầu cũng không cầu được vị trí này…

“Tiểu Diệp, ngươi chờ ta, được không?” Hai tay Đường Khải đặt trên vai y: “Sau khi tiếp nhận chức vụ chưởng môn, ta sẽ tìm cớ, tặng vị trí này cho Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, người nào muốn làm thì để hắn làm, sau đó ta mang đệ đi.”

“Tìm cớ?” Đường Diệp lẩm bẩm nói.

“Đúng vậy, ví dụ như ta bệnh nặng hoặc bị người ám sát…”

“Không được nói lung tung!” Đường Diệp đưa tay che miệng đang nói bậy của hắn, trong mắt có chút hoảng sợ.

“Tiểu Diệp.” Đường Khải ôm y vào ngực: “Đệ đáp ứng đi, chúng ta đừng lo lắng nhiều như vậy nữa. Đi theo ta, có được không?”

Đường Diệp ngơ ngẩn gật đầu, một chữ “Được.” vừa nói ra khỏi miệng thì đã bị Đường Khải chặn miệng.

Nhiều năm như vậy, nụ hôn nóng bỏng như vậy giữa hai người, chỉ có hai lần.

Lần đầu tiên là vài năm trước, Đường Khải say rượu.

Nhưng sau khi hôn xong, hai người liền xa rời nhau.

Lần thứ hai, đó là lần này.

Bạn đang �

Cửa phòng vẫn mở, Đường Diệp có phần kích động muốn đẩy hắn ra, lại bị Đường Khải ôm chặt vào lòng.

“Cửa…” Đường Diệp khó khăn lắm mới nói ra một chữ.

Đường Khải giơ tay, một đạo chưởng phong đóng cửa lớn lại.

Yêu nhiều năm như vậy, rốt cục cũng hạ quyết tâm, vì thế mà sự nén nhin nhiều năm như đóa hoa rựa rỡ nhất trong màn đêm, từng đóa từng đóa, nở ngập tràn.

Vừa hôn xong, vẻ mặt Đường Diệp đỏ hồng, mềm nhũn trong lòng Đường Khải.

“Tiểu Diệp, Tiểu Diệp…” Bên tai là tiếng gọi của hắn, pha trộn hương vị tình dục.

Quần áo sớm đã bị vứt trên mặt đất, thân thể không thể kiềm chế run rẩy khi được hắn vuốt ve, toàn thân ửng lên màu hồng nhạt trên nền gấm trắng như tuyết như hoa đào nở rộ.

Như thế này chẳng phải là loạn luân hay sao?

Đường Diệp cắn môi, cố nén tiếng khóc.

Đường Khải cúi đầu, đầu lưỡi quét nhẹ trên răng môi y, ép y phải hé mở bờ môi.

Trong miệng là đầu lưỡi nóng bỏng của hắn, bên hông y là hai cánh tay mạnh mẽ của hắn, Đường Diệp muốn chống cự, nhưng dù như thế nào cũng bất lực.

Thì ra trong lòng vẫn còn chút tham lam.

Dù cho chỉ có lần này cũng được.

Ngoài phòng, không biết ánh sáng mặt trời bị mây đen che kín từ lúc nào.

Tia chớp mang theo tiếng sấm, một tiếng rồi một tiếng vang trên nóc nhà.

“Ca, ca…” Đường Diệp đột nhiên hoàn hồn, như điên lên mà đẩy hắn ra: “Như vậy sẽ bị trời trừng phạt….”

Từng trận kình lôi, như muốn chém nát căn phòng, khiến cho Đường Khải như mất đi lý trí.

Dưới thân là người mình yêu đã nhiều năm, giờ phút này vẫn còn cố sức chạy trốn.

Trong lòng đều là hận, hận chính mình tại sao lại là ca ca của y, hận chính mình tại sao lại có gia thế hiển hách như vậy.

Ha ha, loạn luân sao? Dù có loạn thì ai có thể làm gì ta? Cùng lắm thì mình và y cùng chết.

Nâng khủy chân của y lên, Đường Khải cúi người, đi vào thật mạnh.

“Đừng!” Trên mặt Đường Diệp không có một chút huyết sắc, khàn cổ họng đẩy hắn ra, tóc xõa trên vai, cả người đều run rẩy.

“Đau sao?” Mắt Đường Khải đỏ ngầu, động tác càng chiếm đoạt thân thể y dữ tợn hơn: “Đệ là người của ta, sự đau đớn này, sớm hay muộn thì đệ cũng phải chịu.”

Đường Diệp vô lực lắc đầu, mái tóc đen rũ xuống, môi trắng bệch, tang thương đến mức nói không nên lời.

Biết trong lòng hắn khổ, nhưng trong lòng mình cũng đâu có hạnh phúc gì, không phải sao?

Không biết qua bao lâu, chỉ biết thân thể của mình như bị xé rách, sau đó, đau đớn đến vô cảm.

Tỉnh lại đã là chuyện của sáng sớm ngày hôm sau, trong phòng ngủ của mình, thân dưới là đệm chăn mới tinh, mềm mại mà ấm áp.

Đưa tay muốn lấy ấm trà trên bàn, thì cảm thấy toàn thân đớn đớn, cánh tay mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống giường.

Trong phòng im ắng đến nỗi tiếng gia đinh quét rác nơi xa có thể nghe rõ ràng.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy hụt hẫng và tủi thân.

… Hắn đâu rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.