Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ

Chương 30: Mưa gió trong ngày đại hôn



Đến ngày Hạ Ngọc Như thành thân, trời còn chưa sáng hẳn, trên đảo bắt đầu bận rộn.

Giờ lành xế chiều, Trình Mộc Phong đã sớm mặc hỉ phục đỏ thẫm, đến tìm Hạ Ngọc Như.

Dung mạo anh tuấn cộng thêm ngạo khí không thể kềm chế, ven đường không biết có bao nhiêu tỳ nữ lén lút nhìn rồi đỏ mặt.

“Sao tới đây sớm như vậy?” Thấy hắn bước vào, Hạ Ngọc Như có chút ngạc nhiên.

“Công chúa không hy vọng ta tới?” Khóe miệng Trình Mộc Phong cong lên, cười nói: “Sắp thành thân, chẳng lẽ ta không thể qua đây xem một chút?”

“Đương nhiên có thể.” Hạ Ngọc Như ngạc nhiên sung sướng, từ lúc Trình Mộc Phong lên đảo, hắn tựa hồ chưa từng cười.

“Sau khi thành thân, ta có thể ở lại đây?” Trình Mộc Phong quay đầu nhìn mọi nơi.

“Ngươi muốn ở đây?” Hạ Ngọc Như hỏi lại.

“Trình mỗ không dám, người nào cũng biết, nam sủng của công chúa đều ở biệt uyển phía Tây, ta nào dám.” Sắc mặt Trình Mộc Phong đột biến, phủi tay đi ra ngoài: “Cáo từ trước.”

“Mộc Phong!” Hạ Ngọc Như gọi hắn.

Trình Mộc Phong dừng chân, vẫn quay lưng về phía Hạ Ngọc Như như cũ.

“Ngay cả ấn soái thuỷ quân ta đều giao cho ngươi, ngươi lại biến mình thành nam sủng?” Hạ Ngọc Như đi đến bên cạnh hắn, nói khẽ.

Mặt Trình Mộc Phong không chút thay đổi như cũ, ánh mắt nhìn phía xa.

“Ta đáp ứng ngươi, sau khi thành thân, ngươi muốn ở đâu thì ở đó. Nhưng có điều, ngươi không thể ỷ sủng mà kiêu, chạy tới biệt uyển phía Tây quấy rối.” Hạ Ngọc Như nói.

Trên mặt Trình Mộc Phong tuy có bất mãn, nhưng vẫn gật gật đầu đồng ý.

“Như vậy là tốt nhất.” Hạ Ngọc Như cười, dắt tay Trình Mộc Phong: “Đã ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi.” Trình Mộc Phong liếc mắt nhìn Hạ Ngọc Như một cái, nói: “Ta muốn tìm Vương thúc.”

“Có việc?” Hạ Ngọc Như nhíu mày hỏi.

“Sắp thành thân, bao giờ cũng phải đi bái kiến trưởng bối, cha mẹ của ta và công chúa không có ở đây, Vương thúc là trưởng bối duy nhất.” Trình Mộc Phong thản nhiên nói.

“Thực không?” Vẻ mặt Hạ Ngọc Như không tin.

Trình Mộc Phong và Hạ Như Uyên bất hòa là chuyện mọi người đều biết, hai người không đánh nhau xem như vô cùng may mắn, làm sao có thể làm sao có thể nhớ tới mà đi bái kiến.

“Vậy công chúa tưởng ta muốn làm gì?” Trình Mộc Phong trêu tức nói: “Nhân cơ hội giết hắn?”

“Không được nói bậy!” Hạ Ngọc Như mặt trầm xuống, quát lớn.

Trình Mộc Phong hừ lạnh một tiếng, “Công chúa tưởng ta sẽ giết hắn?”

“Nói cho ta biết ngươi muốn đi làm gì, ta sẽ cho ngươi đi.” Hạ Ngọc Như nói.

Vẻ mặt Trình Mộc Phong phẫn nộ, bướng bỉnh không nói lời nào.

“Muốn mặc hỉ bào đi kích thích hắn, cho hắn biết hiện tại ngươi là chủ tử?” Hạ Ngọc Như lớn tuổi hơn Trình Mộc Phong, lúc này nhìn hắn càn quấy, chỉ cho là tiểu hài tử bốc đồng, cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy có chút đáng yêu.

Trình Mộc Phong nhớ lại bộ dáng phát cáu của tiểu hài tử, thử học y “Ừm” một tiếng, rốt cục thành công làm mình ghê tởm muốn nôn.

“Được rồi, đi đi, đừng quá phận là được.” Hạ Ngọc Như cười lắc đầu: “Về sớm đó.”

Đến chỗ Hạ Như Uyên, chỉ thấy gã đang dùng trà trong viện.

“Sao ngươi lại tới đây?” Hạ Như Uyên buông chén trà trong tay xuống, lạnh lùng nói.

“Thành thân, đương nhiên muốn tới bái kiến Vương thúc.” Ngược lại lãnh đạm của gã, Trình Mộc Phong tùy tiện ngồi đối diện gã: “Tuy nói công chúa là chủ tử của ngươi, nhưng dù nói thế nào ngươi cũng là trưởng bối, cấp bậc lễ nghĩa cấp bậc lễ nghĩa vẫn không thể thiếu.”

“Một khi đã như vậy, vậy thì cảm ơn.” Hạ Như Uyên không có tâm tư dây dưa với hắn, chỉ vội vàng nói vài câu cho qua.

“Đúng rồi, chờ ta và công chúa thành thân xong, thuỷ quân bên kia không phiền Vương thúc lo lắng, ta sẽ tiếp nhận toàn bộ.” Vẻ mặt Trình Mộc Phong quan tâm: “Tuổi Vương thúc đã cao, cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng chịu vất vả nữa, ngộ nhỡ mệt chết, ta và công chúa sẽ lo lắng.”

“Cảm ơn.” Hạ Như Uyên bị lời nói của hắn làm tức giận, ngay cả tâm tình cũng bị hắn làm cho mất sạch, chỉ muốn đuổi hắn đi rồi bận chuyện, còn việc trút giận, chờ đêm nay hắn rơi vào trong tay mình rồi xử lý cũng không muộn.

“Vậy Vương thúc bảo trọng.” Trình Mộc Phong mỉm cười, xoay người ra ngoài.

Lần này đến đây vì muốn thăm dò Hạ Như Uyên, nói chuyện đương nhiên cũng cố tình quá đáng, ai ngờ hắn không những không tức giận, ngược lại còn bỏ qua cho mình, trên mặt lại thoáng qua có chút không kiên nhẫn, trong lòng cũng hiểu một chút.

Gần tới giờ lành, Hạ Ngọc Như đang vui vẻ đợi hắn cả nửa ngày, cũng không thấy Trình Mộc Phong.

“Đi hỏi có chuyện gì xảy ra?” Hạ Ngọc Như cau mày phái người qua xem, hôm này còn chưa có hắn chưa uống giải dược thi mâu phấn, vốn chuẩn bị cho hắn, sao đến bây giờ còn không thấy người đến?

Tiểu tỳ nữ quay về xấu hổ đỏ mặt, nhỏ giọng hồi báo bên tai Hạ Ngọc Như.

“Hắn nói như vậy thật?” Hạ Ngọc Như nghe vậy thì sửng sốt.

“Vâng, Trình công tử nói hắn không biết đó là. . . rượu bỏ thêm dược, liền uống vào.” Tiểu cung nữ nén cười hồi báo.

Hạ Ngọc Như thở dài, nhấc chân đến phòng Trình Mộc Phong.

Trình Mộc Phong ngồi bên cạnh bàn, thưởng thức bầu rượu trong tay.

Vừa vào đã biết, bên trong rượu có bỏ hợp hoan dược.

Vừa vặn, vốn chuẩn bị vào động phòng mới hành động, hiện tại đã có lý do lừa gạt nàng tới phòng mình, vậy thì kế hoạch sẽ tiến hành trước.

“Mộc Phong.” Hạ Ngọc Như đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Trình Mộc Phong đang ngồi trên giường, sắc mặt có chút ửng hồng.

“Hỉ nương không nói cho ngươi biết trong rượu có thứ tốt sao?” Hạ Ngọc Như cười nói.

Sắc mặt Trình Mộc Phong có chút xấu hổ, ngồi trên giường cúi đầu không nói.

“Đừng sợ.” Hạ Ngọc Như đi đến cạnh hắn: “Bản cung sẽ dạy ngươi. . .”

Còn chưa nói xong, chỉ thấy trước mắt hiện lên một màu đen sắc bén.

“Dạy ta cái gì?” Trình Mộc Phong ngẩng đầu, kề Ám Ảnh đao trong tay trên cổ nàng.

“Ngươi. . .” Vẻ mặt Hạ Ngọc Như biến sắc, gượng cười nói: “Đừng quậy nữa.”

“Quậy?” Trình Mộc Phong cười lạnh: “Ngươi cảm thấy ta đang đùa với ngươi?”

Mặt trời gay gắt treo cao trên không trung dần dần nghiêng về phía Tây, bóng mặt trời trong viện chỉ hướng giờ Thân, nhưng Trình Mộc Phong không có bộ dạng chất độc phát tác như trước kia.

“Ngươi giả vờ?” Hạ Ngọc Như sợ hãi.

“Xuất thân từ Vân Sát Bảo, sao không nhận biết độc dược?” Trình Mộc Phong nhíu mày, trong mắt tràn đầy khinh bỉ: “Đó là thi mâu phấn, ngươi tưởng ta uống thật?”

“Ngươi cố ý tới đảo này!” Hạ Ngọc Như cắn răng nói: “Ngươi muốn làm cái gì?”

“Ngươi nghĩ sao?” Trình Mộc Phong nhét viên thuốc vào miệng nàng, nắm cằm bắt nàng nuốt xuống: “Nơi này trừ binh phù của ngươi còn có thứ khác sao?”

“Vân Sát Bảo cũng muốn bảo tàng?” Sắc mặt Hạ Ngọc Như trắng bệch.

“Không phải Vân Sát Bảo muốn, là hoàng thượng muốn.” Trình Mộc Phong điểm huyệt đạo của Hạ Ngọc Như: “Công chúa, trong rượu này có hợp hoan tán, là kỳ dược của Tây Vực, chắc bọn hạ nhân đều biết chứ? Trong vài canh giờ này, đại khái không ai tới tới quấy rầy chúng ta đâu.”

Hạ Ngọc Như bị hắn điểm huyệt không có cách nào khác nói chuyện, lại bị ép dược không thể vận công, vì vậy đành phải trơ mắt nhìn Trình Mộc Phong lộn ra ngoài từ sau cửa sổ.

Trên tiểu đảo, Hạ Như Uyên dẫn theo vài người đi vào rừng cây.

Đến trước một nấm mồ thì ấn cơ quan xuống, chỉ thấy phần mộ kia chậm rãi mở ra một cửa vào.

Cầm cây đuốc đi xuống, lúc đầu có chút hẹp, sau đó càng ngày càng rộng rãi. �

Rẽ ngã đầu tiên, chỉ thấy bên trong có quân đội sắp hàng ngay ngắn chỉnh tề, ước chừng có một trăm người.

Hạ Như Uyên vẫy vẫy tay, lệnh cho những người đó chờ ở bên ngoài, mình đi vào bên trong phòng, quá một nén nhang mới ra ngoài, trên người đã thay long bào minh hoàng.

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Mọi người bên ngoài lập tức quỳ xuống, ngay ngắn chỉnh tề hô vạn tuế.

“Miễn lễ.” Trong lòng Hạ Như Uyên có chút ẩn ẩn phấn khởi.

Một trăm người này là quân tinh nhuệ âm thầm điều dạy, bọn họ đều một địch mười, lại thêm thuỷ quân bên ngoài cũng có hơn phân nửa bị mình lấy lòng. Tính ra, Hạ Ngọc Như hoàn toàn không phải là đối thủ của mình.

Lúc Hạ Như Uyên đang chuẩn bị cổ vũ sĩ khí một phen, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.

“Ai?” Hạ Như Uyên cảnh giác nói.

“Ta.” Một người chậm rãi bước vào, hỉ phục đỏ thẫm, trêu tức tươi cười, nhìn qua có chút bất cần đời, nhưng không giấu được hàn quang trong mắt.

“Trình Mộc Phong?” Hạ Như Uyên sợ hãi.

“Đúng, ta là ông nội của ngươi.” Trình Mộc Phong nhíu mày.

“Sao các ngươi phát hiện ra?” Hạ Như Uyên nhíu mày, trong lòng cũng không sợ hãi nhiều, một Trình Mộc Phong, dù có lợi hại đến đâu cũng không phải đối thủ của nhiều người như vậy.

“Không phải chúng ta, là ta.” Trình Mộc Phong cười: “Cháu gái của ngươi không biết ngươi muốn tạo phản.”

“Ngươi cố ý để ta dẫn ngươi lên đảo!” Hạ Như Uyên đột nhiên tỉnh ngộ: “Ngươi căn bản là người của Vân Sát Bảo.”

“Hiện tại mới biết, có phải đã chậm rồi không?” Trình Mộc Phong liếc mắt nhìn mọi người, tay phải tay nắm chặt Ám Ảnh đao.

“Hộ giá!” Chung quanh có người kêu hô.

Trong lúc này, vài trăm người như thủy triều mà xuất hiện bên cạnh Trình Mộc Phong.

Ám Ảnh đao hưng phấn ẩn ẩn run rẩy, như đang thúc giục Trình Mộc Phong.

Một đạo hàn quang hiện lên, vài người xông lên phía trước còn chưa phản ứng kịp, liền ngã trên mặt đất.

Người phía sau sửng sốt, sao người này ra tay nhanh như vậy?

Nội lực Trình Mộc Phong luyện vốn có chút âm tà, lúc này bị ma tính của Ám Ảnh đao cảm nhiễm, bản tính khát máu nhất thời bị thức tỉnh, trong mắt lòng tràn đầy sát ý.

Hạ Như Uyên đứng sau đám người mà run rẩy, xoay người muốn chạy trốn vào mật thất, vừa chạy vừa xem, sợ Trình Mộc Phong đuổi theo. Không dễ dàng mà chạy tới cửa thì thấy một người đang ngủ gà ngủ gật.

“Tiền Đại Phú?” Hạ Như Uyên nhận ra gã chính là Tiểu giáo đầu trong doang trại “Trung” của mình.

“Ngươi mới là Tiền Đại Phú, cả nhà ngươi là Tiền Đại Phú!” Tiểu giáo đầu bị đánh thức, bất mãn dụi mắt, đứng lên gãi gãi lỗ tai, tháo tấm mặt nạ từ trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt trẻ con non nớt.

“Ngươi. . .”

“Ta cùng phe với người kia, ta họ Diệp.” Diệp Nhiên nhếch miệng cười cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền trên má tròn tròn: “Ta chờ ngươi đã lâu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.