Lương Tân còn có chút mơ hồ, Khúc Thanh Thạch vội vàng 'thúc ngựa' tới trước cùng Hồ Lô sóng vai mà đi, do dự mở miệng nói: - Đệ tử Khúc gia chúng ta sau khu tu tập tâm pháp. . .
Hồ Lô hiểu được Khúc Thanh Thạch muốn hỏi điều gì, không đợi hắn nói xong đã cướp lời mở miệng nói: - Tâm pháp gia truyền của người thực chất là một môn kỳ thuật dùng để cố hồn tỏa phách cho nên tà cung không thể nào hút sạch toàn bộ hồn phách của ngươi, chỉ có thể cướp đi một phần hồn lực. Hồn lực bị cướp đi, hồn phách suy yếu, thân thể cũng bởi vậy mà trở nên già cả.
Hồ Lô nói xong, giống như ăn nhiều bị mệt, thần tình không vui hừ nói: - Dương Thọ tà cung, hắc, tà cung đoạt dương thọ? Như vậy mà các ngươi cũng nghĩ ra được. . . Nói xong, con ngươi màu vàng đột nhiên sáng rực, lại nghĩ ra được một câu hay hay, lại khoe chữ: - Các ngươi biết nó là gì, nhưng không biết nguyên nhân tại sao!
Lương Tân cố sức vặn vẹo thân thể bên dưới, vẫn là vấn đề cũ: - Vậy ta vì sao không chết?
Hồ Lô bày đặt uy phong, bỗng nhiên ngửa đầu cười ha hả: - Tiểu tử, đây chính là tạo hóa của ngươi đấy! Trước đó đã nói qua, nguyên thần của ngọc thạch song sát đều nương thân trong cơ thể của ngươi.
Hồn phách, đó là nguyên thần của tu sĩ.
Khi Lương Tân nâng tà cung liều mạng với Nam Dương chân nhân, trong cơ thể tổng cộng có ba bộ hồn phách: Của bản thân, của Giầy rơm ngọc bích và của hung sát thạch mạch.
Tà cung có linh tính, nó sẽ cướp đoạt cái mạnh nhất. Trong ba bộ hồn phách, hồng phách của Lương Tân là nhỏ yếu nhất không đáng giá nhắc tới, ngọc bích và thạch mạch đều là cự yêu hành thổ do lệ khí trong thiên địa sinh ra, nguyên thần so với tuyệt đỉnh kiếm tiên cũng không hề thua kém, cũng không biết tà cung rốt cuộc lựa chọn là kẻ nào.
Nói đến đây, Hồ Lô ngừng lại một lát: - Theo phỏng đoán của ta, chỉ riêng nguyên thần mà nói, ngọc bích so với thạch mạch có lẽ mạnh hơn một chút, dù sao ngọc bích đã từng tu luyện hóa thành hình người, bị tà cung hút đi chắc hẳn là nguyên thần của ngọc bích.
Lấy nguyên thần của ngọc bích đổi lại một lần bắn của tà cung, uy lực tự nhiên là không gì sánh kịp, như vậy mới đánh tan được hai kiện pháp bảo sắc bén sau đó đánh cho Nam Dương chân nhân trọng thương .
Nguyên thần của ngọc bích và thạch mạch dưới sự bảo vệ của pháp lực bản nguyên, ẩn nấp trong thân thể Lương Tân ngủ say, sau đó nguyên thần của ngọc bích bị tà cung cắn nuốt, pháp lực bản nguyên của nó cũng biến thành lực lượng vô chủ bởi vậy mà tán lạc trong huyết mạch của Lương Tân, cho nên lúc đó thân thể Lương Tân mới có thể nặng nề như vậy.
Hồ Lô vừa tung người nhảy như bay vừa ha hả cười nói với Lương Tân: - Lấy tư chất của ngươi, nếu muốn tu hành thiên đạo thuần túy là người si nói mộng, nhưng bây giờ trong thân thể của ngươi vô duyên vô cớ có được bản nguyên lực hành thổ vô chủ, sau này ngươi luyện hóa nó cho bản thân sử dụng, mặc dù không có đạo tâm như tu sĩ nhưng lại có đạo hạnh của tu sĩ, ha ha, rất thú vị !
Lương Tân vui mừng quá đỗi, vừa không thể kìm nén ngây ngốc cười, vừa cố sức hỏi: - Làm sao để luyện hóa?
Liễu Diệc ở cách đó không xa cười ha hả, nhắc nhở: - Tiểu tử ngu ngốc, lão tiên viên sẽ chỉ điểm cho ngươi, còn không mau cám tạ ân lớn này đi!
Lương Tân vui mừng đến nỗi cơ mặt đều sắp co rút co lại, nào là khen nào là cảm ơn, tuồn hết những lời hay ý đẹp mà mình biết được vào lỗ tai Hồ Lô.
Hồ Lô trên miệng không ngừng ừm ừm đáp lại, trên mặt thần sắc lại vô cùng cổ quái.
Không lâu sau, Lương Tân lại nghĩ đến cái nguyên thần của thạch mạch còn sót lại trong thân thể mình, lấy lại tinh thần nghiêng đầu hỏi Hồ Lô: - Đợi luyện hóa xong pháp lực của ngọc bích, ta lại mượn cung của nhị ca bắn một tên nữa, bản nguyên pháp lực của thạch mạch cũng sẽ thuộc về ta có phải không?
Hồ Lô khẽ gật đầu, tức cảnh sinh tình nói một câu thành ngữ: - Học một biết mười, không tệ không tệ.
Hang ổ của thiên viên ở chỗ sâu trong núi, cách ty sở cực xa, may mà bầy vượn tinh quái này tốc độ mau lẹ, ước chừng chạy khoảng vài canh giờ, không biết là đã bay qua bao nhiêu sườn núi, đi vào bao nhiêu khe núi, cuối cùng Lương Tân đột nhiên cảm thấy mùi thơm lạ xông vào mũi, tiếng nước chảy róc rách, một sơn cốc rộng lớn sinh cơ bừng bừng đột nhiên hiện ra trước mắt.
Trên vách núi phía xa xa, thác nước trắng bạch như dải lụa mềm mại đổ xuống cái hồ nhỏ bên dưới, hơi nước bốc lên ngùn ngụt, ba bốn dòng suối nhỏ tách ra từ tiểu hồ uốn lượn xuyên qua sơn cốc.
Khắp nơi sắc hoa rực rỡ, cánh bướm dập dờn, cỏ non xanh ngắt tận chân trời.
Nhìn qua một lượt, mấy trăm đầu thiên viên cái đuôi đỏ dài rải rác khắp nơi, có con lười biếng lăn lộn trên đất, có con chui lên nhảy xuống đùa giỡn. Nhìn thấy thủ lĩnh Hồ Lô trở về tất cả đồng loạt phát ra một trận hoan hô, tiếp đó nhìn thấy có người ngoài theo bọn chúng đi vào cốc, vội vàng thu lại tiếng hoan hô, con nào đang nằm thì lập tức đứng dậy, đang nhảy thì lập tức đứng yên tại chỗ, con nào con nấy vẻ mặt nghiêm túc hai tay chắp sau đít chậm rãi bước đi, tất cả đều bày ra bộ dáng 'thế ngoại cao nhân'.
Chỉ có một đầu tiểu viên cao chưa đến đầu gối người bình thường, nhe răng nhếch miệng chạy tới, nhảy lên người Lương Tân mở miệng cắn hắn một phát!
Lương Tân hoảng sợ hồn phi phách tán, may mắn Hồ Lô nhanh mắt nhanh tay túm lấy tiểu viên, nổi giận nói: - Đây không phải là đồ ăn! Là khách nhân. . .
Thiên viên của Khổ Nãi Sơn đều là người văn minh, nhất định bắt Lương Tân phải bái sư trước Hồ Lô mới bằng lòng tuyền thụ cho nó tâm pháp luyện hóa pháp lực.
Lương Tân đương nhiên là không cảm thấy mình bị thiệt, trong đại lễ bái sư do đám thiên viên lo liệu, bái tổ tiên, bái thiên địa. . . Tóm lại, ngoại trừ cùng Hồ Lô sư phụ đối bái ra, tất cả những việc cần làm thì đều đã làm cả, trở thành đại đệ tử khai sơn của Khổ Nãi Sơn hầu nhi cốc.
Ba người còn lại cũng được an trí thỏa đáng, mỗi người tự mình dưỡng thương.
Giữa ba huynh đệ trong thời gian vài ngày ngắn ngủi liên tiếp trải qua vài kiếp nạn sinh tử, chẳng ai khách sáo gì nữa, trong lòng đều cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc vì lần kết nghĩa này.
Tiểu nha đầu Khúc Thanh Mặc cũng coi như hoàn toàn trở thành phản đồ sư môn, nàng và Lương Tân tuổi tương đương nhau cho nên rất thân thiết, chỉ duy nhất đối với Liễu Diệc là luôn lạnh lùng chưa bao giờ cho hắn lấy một chút mặt mũi.
Mấy ngày sau, Khổ Nãi Sơn náo nhiệt vô cùng, triều đình ,Chu Ly đạo tràng, Đông Hải Càn, còn có một số tông môn có quan hệ mật thiết với bọn họ hoặc là phái đại đội nhân mã, hoặc phái ra tinh duệ hảo thủ không ngừng qua lại trong đại sơn. Rất nhanh, thi thể của Nam Dương chân nhân và bốn vị đệ tử được tìm thấy, điều này khiến cho nơi này biến thành một mảnh hỗn loạn. . .
Chỉ có điều bởi vì có man nhân, tung tích của tu sĩ tà phái hiện ra, trong lúc nhất thời người đến tra án không hoài nghi đến 'dân bản xứ' của Khổ Nãi Sơn, hơn nữa hang ổ của thiên viên Hầu Nhi cốc lại bí mật cực kỳ, Hồ Lô không cho phép thủ hạ tùy tiện ra ngoài, cho nên thái bình vô sự.
Bao gồm cả Phong Tập Tập bên trong, thân nhân bằng hữu của Lương Tân rốt cuộc đều bảo vệ được tính mạng, tu dưỡng một trận liền tốt trở lại.
Trong Hầu Nhi Cốc thiên viên e ngại người ngoài, mỗi ngày đều phải làm bộ làm tịch, khổ không lời nào tả hết.