Đại Hồng võ thịnh văn xương*, học phái rất nhiều thường xuyên có học giả công khai dạy học, để diễn tả quan điểm tu thân, đối nhân xử thế của bản thân. Chẳng qua loại chuyện này thường diễn ra ở những châu phủ trong nội lục văn phong nồng hậu, cho tới bây giờ chưa một ai chạy tới Đồng Xuyên này để giảng bài cả. (*: Ý nói văn võ đều hưng thịnh, phát triển rộng rãi.)
Tiểu nhị của khách sạn cũng là kẻ thích nói chuyện, trước là kể lại sau đó rung đùi đắc ý khoe khoang: - Tuyên Bảo Quýnh tự Đông Lý là tiễn sĩ nổi danh của Đại Hồng triều chúng ta, mà vị thủ lĩnh vừa mới vào trọ ở khách sạn lúc nãy chính là lão nhân gia người.
Thanh Mặc sớm đã hóa trở lại thành vị thúc thúc béo mập, trên mặt đầy vẻ tò mò hỏi tiểu nhị: - Đông Ly tiên sinh giảng bài có tựa đề là gì?
Tiểu nhị vui vẻ, vấn đề này không viết trên truyền đơn, hắn nói vô số lời vô nghĩa mới từ miệng của vị đệ tử đi theo Đông Ly tiên sinh hỏi ra được, hạ thấp giọng thần bí hề hề nói: - Tiên hóa!(Thực phẩm tươi sống!)
Lương Tân a lên một tiếng, kinh ngạc nói: - Tiên hóa? Tiểu thiên viên không đuôi ngẩng đầu, chép chép miệng, có vẻ như nghe hiểu hai chữ này.
Tiểu nhị gật đầu: - Không sai, đúng là ''tiên hóa''! Hai vị nếu có rảnh rỗi, đợi đến ngày hai mươi sáu tháng chính đi nghe thử, dù sao cửa hàng của ngài cũng nằm ngay trên đường Thiết hài, rất tiện lợi. . .
Tiểu nhị còn chưa nói xong, trên vai đột nhiên hiện ra một bàn tay thật lớn, nhấc hắn lên giống như xách một con gà chuyển ra khỏi vòng, thằng ngốc trong đám thư sinh kia giống như ngọn núi đứng chắn ở trước cửa phòng, trên vai hắn vẫn vác theo cái rương lớn.
Nếu nhỉ nhìn vào diện mạo, đại hán đầu báo mắt tròn, mũi sư tử miệng rộng, diện mạo này phối hợp với bộ dáng khổng lồ của hắn quả thực là uy phong lẫm liệt, chỉ tiếc ngũ quan dù cương nghị uy vũ thế nào đi nữa cũng che không được vẻ ngớ ngẩn trên khuôn mặt hắn.
Lương Tân bị hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng nặn ra một nụ cười.
Nhưng ánh mắt của thằng ngốc lại lướt qua đỉnh đầu Lương Tân, nhìn về phía mấy viên kẹo đường đang để trên bàn, khuôn mặt lộ vẻ tham lam.
Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói cao vút từ hành lang truyền đến: - Thập Nhất, không được quấy rầy quý khách, còn không mau lui ra!
Tên hán tử ngốc tên gọi là Thập Nhất này vô cùng nghe lời, vội vàng tránh qua một bên, khóe mắt vẫn còn lưu luyến không nỡ rời đi mặt bàn trong phòng.
Lương Tân tốt bụng, vội vàng xoay người lấy một thanh kẹo đường nhét vào tay thằng ngốc.
Lúc này vị lão giả trong đám thư sinh lúc nãy chậm rãi đi đến trước cửa, chắp tay mỉm cười với Lương Tân: - Vị tùy tùng này của ta đầu óc không được tốt lắm nhưng cái mũi lại rất thính, ngửi thấy mùi hương kẹo đường là đi không nổi nữa, quấy nhiễu hai vị rồi!
Lương Tân không để trong lòng lắc đầu mỉm cười, giơ tờ truyền đơn trong tay: - Đông Ly tiên sinh, mời vào trong này nói chuyện.
Đông Ly tiên sinh lại không nói năng gì mà cẩn thận đánh giá Lương Tân, qua một lúc lâu bỗng nhiên cười ha ha, tiếp đó chắp tay chào Lương Tân: - Sắc trời đã tối, không dám quấy rầy hai vị nghỉ ngơi, lão hủ cáo từ ở đây thôi. Nói xong xoay người rời đi, thằng ngốc Thập Nhất vội vàng theo sau lão rời đi.
Lương Tân và Khúc Thanh Mặc đưa mắt nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc không thôi. Người đọc sách du học tứ phương rất bình thường, nhưng mang theo bên người là một thằng ngốc thì quả thật là không bình thường.
Thanh Mặc ghé sát lại, ánh mắt hưng phấn, thấp giọng khuyến khích Lương Tân: - Chờ đêm khuya chúng ta đi điều tra?
Lương Tân vội vàng lắc đầu: - Bớt gây chuyện đi, dù sao ngày mai chúng ta cũng không ở nơi này nữa.
Thanh Mặc hoảng sợ: - Không ở khách sạn vậy chúng ta sống ở đâu? Tiếp đó giật mình tỉnh ngộ: - Huynh tính toán sống trong cửa hàng mới mua sao? Nhưng. . . Còn chưa dọn dẹp, nhất định rất bẩn.
Lương Tân cắn răng dậm chân: - Vậy thì dọn dẹp lại, rốt cuộc có thể ở lại. Ở trong khách sạn ta không có tiền!
Tối hôm đó, Lương Tân đang ngồi ở gian bên ngoài thúc dục tâm pháp hóa giải chân nguyên, đột nhiên một tiếng rống giận từ phía ra truyền đến, tiếp đó một chùm ánh sáng chói mắt xuyên bóng đêm cắt ngang qua bầu trời! Thanh Mặc lập tức lướt đến bên cạnh nó, trầm giọng nói: - Là ánh sáng của phi kiếm, có tu sĩ đánh nhau!
Sáng sớm ngày thứ hai, khi lão Miêu tìm đến khách sạn vừa lúc gặp Lương Tân và Khúc Thanh Mặc trả phòng, túi lớn túi nhỏ hành lý chất lên xe ngựa. Lão Miêu giật mình hoảng sợ, dùng hết tốc lực chạy tới túm lấy tay Thanh Mặc, tức giận hỏi: - Ngươi ký giao kèo còn chưa trả tiền, bây giờ muốn chạy trốn sao? Không có tiền mà còn làm hỏng việc của người khác. . .
Khúc Thanh Mặc và Lương Tân khóc cười không được, liên tục giải thích, lão Miêu nửa tin nửa ngờ, chẳng qua suốt cả con đường tuyệt không dám rời khỏi bọn họ quá nửa bước.
Cửa hàng mà Thanh Mặc đặt mua cách khách sạn không xa cũng chẳng gần, lão Miêu là người thích nói chuyện, sau khi đi được một lúc thì đến trước mặt hai người Lương Tân, bộ dạng thần bí nói: - Hai vị có biết tối qua Đồng Xuyên phủ chúng đã xảy ra chuyện lớn rồi chưa! Có một vị tiên trưởng tu thiên chết ở trong thành!
Lương Tân mỉm cười gật đầu, không nói năng gì.
Tối qua ánh sáng của phi kiếm cắt ngang bầu trời không lâu thì Lương Tân và Khúc Thanh Mặc vội vàng chạy tới xem xét. Chỉ thấy một đạo nhân trung niên nằm ngửa trên mặt đất, mũi miệng đầy máu tươi, trước ngực một hố rất sâu, sớm đã tắt thở bỏ mình; phi kiếm của đạo nhân cũng bị gãy thành bảy tám đoạn, xem ra sát thủ đầu tiên một quyền đánh gãy phi kiếm, lại thêm một đòn nghiêm trọng nữa đánh nát nội tạng của đạo nhân.
Lương Tân kiểm tra qua loa thi thể một lần, người chết là trưởng lão của một môn phái nhỏ, dựa theo phán đoán của Thanh Mặc đối với màu sắc của phi kiếm, tu vi của người này ở Hải Thiên cảnh, là tứ bộ tu sĩ.
Sự việc tuy rằng quỷ dị nhưng dù sao cũng không liên quan đến mình, Lương Tân và Thanh Mặc chỉ kinh ngạc sợ hãi mà không hề suy nghĩ nhiều.
Không bao lâu sau thì đến cửa hàng, ông chủ cũ nhìn thấy cũng giật mình hoảng sợ, chưa từng nhìn thấy trường hợp nào mà ngày đầu tiên lập giao kèo ngày thứ hai đã chuyển nhà cả.
Lương Tân dưới sự chỉ dẫn của chủ cũ dạo một vòng từ trong ra ngoài xem xét cửa hàng, trong lòng rất vừa ý, nơi này là đoạn giữa của con đường Thiết hài, cách Thiên Sách môn chỉ khoảng ba trăm bước.
Cửa hàng này trước kia là một quán trà, ngoại trừ không bán rượu thì cũng không khác gì những tiệm cơm khác, có nhà bếp, quầy tính tiền, thậm chí bàn ghế đầy đủ hết mọi thứ; không gian rộng rãi thoáng mát, phong cách trang nhã, còn có thể sắp thêm mười bàn lớn, gần như không cần thay đổi gì cả, chỉ cần tìm đầu bếp tiểu nhị và đến nha môn đăng lý là có thể lập tức thay bảng tên khai trương.
Phía sau của hàng là một căn phòng nho nhỏ, phòng ở của chủ cửa hàng.
Hai cửa hàng bên trái và bên phải quán trà cũng vừa mới đổi chủ, hiện tại cánh cửa đóng chặt, đang sửa chữa lại. Lão Miêu cũng không thể hỏi thăm ra được bọn họ định buôn bán thứ gì, chỉ biết ông chủ của hai gian cửa hàng này cũng là người từ bên ngoài tới, với mới tới Đồng Xuyên không lâu.
Lão Miêu cảm thấy mỗi làm ăn này mình làm không tệ, tươi cười kể công với Thanh Mặc và Lương Tân: - Ba cửa hàng mới cùng khai trương, đến lúc đó tăng thêm nhân khí, lão già này trước hết chúc mừng hai vị, tiền vô như nước!
Chương 35: Khai trương đại cát. (2)
Lương Tân lấy ra hai mươi tư lượng vàng đổi lấy khế đất và giấy chuyển nhượng của ông chủ, việc mua bán coi như hoàn thành. Ông chủ cũ sớm đã thu thập hết mọi thứ, mượn xe ngựa mau chóng rời khỏi phòng ở, bàn ghế mấy thứ linh tinh đều để lại hết cho Lương Tân.
Lão Miêu giúp Lương Tân sắp xếp thỏa đáng, tay trái giấy tay phải bút đi tới hỏi: - Để lão già này đi đặt mua bảng hiệu và mấy thủ tục lặt vặt, quý tiệm tên là. . .
Lương Tân lập tức lấy lại tinh thần, cười ha ha nói: - Tên của quán cơm sao. . . Mỗi ngày khi tỉnh dậy tôi đều thèm ăn, vậy cứ gọi là Nhật Sàm đi!
Mở quán cơm, thoạt nhìn dễ dàng như việc lặt vặt thì rất nhiều, thu mua nguyên liệu rau thịt, tâm cơ thủ đoạn của đầu bếp, hối lộ quan sai nha dịch, thậm chí định giá thực đơn cũng là một môn học vấn, may sao có lão Miêu trước sau hỗ trợ, rất nhiều việc vặt đều do lão xử lý, ngay cả việc liên lạc với thương nhân bán rượu, rau, thịt đều giúp Lương Tân.
Không nói đến mấy việc lặt vặt này nữa, đợi đến bảy ngày sau Nhật Sàm hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, Thanh Mặc là chưởng quầy kiêm tính sổ sách, phòng bếp mượn đại sư phụ tự nhiên có học đồ giúp đỡ, Lương Tân tham tiền một tên tiểu nhị cũng không thuê, bưng bê đồ ăn do một mình nó phụ trách. . .
Mà trong bảy ngày này, Đồng Xuyên phủ phong ba không ngừng, liên tiếp có tu sĩ bị giết chết, tử trạng của mỗi người đều không giống nhau, nhưng đều bị một đòn nghiêm trọng mà mất mạng.
Trong đó chết thảm nhất là kẻ bị đóng vào đất giống như một cây đinh.
Đám người này thân phận khác nhau, tu vi khác nhau, môn phái cũng khác nhau, giữa họ không có liên hệ nào, xem ra hình như chỉ là đi ngang qua nơi này, tự nhiên bị người giết chết.
Trong thời gian ngắn, Đồng Xuyên phủ mây gió cuồn cuộn, không ít môn phái tu chân đều sai phái đệ tử đến nơi này điều tra hung án.
.......................
Tiếng pháo nổ đùng đoàng, khói nhẹ mùi hương một mảnh vui mừng, Nhật Sàm của Lương Tân khai trương tốt đẹp!
Quả nhiên như dự đoán trước đó, con phố Thiết hài dòng người qua lại đông đúc, cái bếp của Nhật Sàm cũng bận rộn không ngơi, trong vòng mấy ngày đầu, mặc dù không được xem là không còn chỗ ngồi nhưng vào lúc cơm trưa và cơm chiều cũng có không ít khách hàng, luôn hết hơn bảy tám phần ghế. Mặc dù Lương Tân tay chân nhanh nhẹn nhưng cũng tiếp đón không xuể, Thanh Mặc cũng phải rời khỏi vị trí chưởng quầy đi ra làm việc, cái miệng nhỏ không ngừng oán giận Lương Tân keo kiệt, không bỏ tiền ra thuê tiểu nhị . . .
Nháy mắt đã năm ngày trôi qua, sinh ý càng ngày càng tốt, Lương Tân vốn lo lắng Thiên Sách môn sẽ tới báo thù, chẳng qua mấy ngày nay đối phương không có động tĩnh gì, xem ra Trịnh Tiểu Đạo quả nhiên giữ lời hứa, Lương Tân hoàn toàn thả lỏng tâm sự, lần buôn bán này rốt cuộc cũng thuận buồn xuôi gió!
Tiểu thiên viên không đuôi so với đồng loại ở Khổ Nãi Sơn thì thành thật hơn rất nhiều, dĩ nhiên không kêu gào ầm ĩ, đi theo phía sau Lương Tân lúc trai lúc phải, có những khi Lương Tân quay mòng mòng bưng bê đồ ăn, nó cũng gấp gáp đầu đầy mồ hôi, chỉ bàn này chỉ bàn kia, tự như một nửa ông chủ. . .
Ở phương bắc loại trái cây đặc sản hương vị có chút ngọt như dưa, nhưng lại giòn hơn, hình sáng dài dài giống như sừng con dê, có một cái tên tục là Dương Giác Thúy; thiên viên không đuôi rất thích ăn loại quả này, cho nên đặt cho nó cái tên Dương Giác Thúy.
Đến trưa ngày thứ sáu, Nhật Sàm còn chưa đến thời điểm buôn bán thì có hai vị khách bước vào.
Hai người này vừa cao lại vừa gầy, sóng vai mà đi, người bên trái đội mũ đen, mặc áo đen, khuôn mặt cũng đen đúa xấu xí, lông mày mảnh mắt dẹt, mũi gãy miệng rộng; người bên phải thì ngược lại với hắn, mũ trắng áo trắng, khuôn mặt cũng trắng bạch không chút máu, lông mày chữ bát mắt to, mũi cao, môi mỏng gần như nhìn không thấy.
Bọn họ đi đường cũng nhẹ nhàng lay động, may mắn đang là ban ngày, nếu xuất hiện vào buổi tối nhất định sẽ bị người khác cho là Hắc Bạch vô thường.
Lương Tân từng nhìn thấy tiểu quỷ thật sự đương nhiên là không sợ kẻ giả vô thường, mỉm cười nghênh đón: - Tiểu điếm còn chưa buôn bán, nếu hai vị không vội tôi mang cho hai vị một bình trà ngon, hai vị ngồi đợi một lát. . .
Nó còn chưa nói xong, hai vị khách nhân mỗi người từ trong túi lấy ra hai lượng bạc, song song đặt ở trên bàn, Bạch vô thường cười nói: - Đợi lát nữa sẽ bận rộn, phiền ngài mang cho chúng tôi một bàn, có rượu đồ ăn gì ngon mang lên đi.
Hai lượng bạc đủ để có một bàn tiệc rượu thượng đẳng, Lương Tân còn chưa nói gì thì Khúc Thanh Mặc đã mừng rỡ nói: - Mau mời hai vị khách quý ngồi xuống, gọi đầu bếp chuẩn bị nhanh lên!
Không bao lâu sau bảy tám món ăn được mang lên, Lương Tân giúp khách nhân rót rượu, Hắc Bạch vô thường tuy rằng diện mạo và cách ăn mặc khiến người ta chán ghét nhưng tính tình lại hiền hòa vô cùng, nói nói cười cười với Lương Tân, lại luôn miệng khen đồ ăn ngon.
Hắc Bạch vô thường đang ngồi ăn, lão Miêu đột nhiên đi vào Nhật Sàm, sau khi đi vào quán hết nhìn Thanh Mặc lại nhìn Lương Tân, đột nhiên cúi người vái bọn họ một cái thật sau, giọng điệu nản lòng thoái chí nói: - Hai vị đông gia, lần này lão Miêu nhìn sai rồi, thật xin lỗi hai vị! Nói xong, lấy ra một khối bạc đặt xuống quầy.
Năm lượng, chính là số tiền lão có được khi giúp Lương Tân thu mua của hàng này.
Lương Tân a một tiếng, bước nhanh về phía lão Miêu, nhíu mày hỏi: - Làm sao vậy? Nhìn nhầm cái gì?
Lão Miêu cười khổ: - Nhật Sàm của chúng ta sợ rằng không buôn bán được nữa rồi! Tiền thuê trả lại. . . Tóm lại, lão Miêu thật sự xin lỗi hai vị!
Khúc Thanh Mặc ở sau quầy nóng vội giậm chân, tức giận nói: - Rốt cuộc là làm sao, có chuyện gì thì mau mau nói ra!
Lão Miêu thở dài thườn thượt: - Sáng sớm hôm nay ta đã hỏi thăm được hàng xóm hai bên trái phải của chúng ta là mua bán thứ gì. Cửa hàng bên trái tên gọi Bất Chu, là cửa hàng bán quan tài; của hàng bên phải tên gọi Cung Cẩn, là cửa hàng chuyên bán hàng mã, hương nến. . . Buổi trưa hôm nay là lúc khai trương cửa hàng.
Lương Tân trợn tròn mắt, trái quan tài phải hàng mã, Nhật Sàm nằm giữa hai cửa hàng tang ma sau này còn có thể buôn bán nữa sao? Đừng nói là buôn bán, cho dù bán cửa hàng này đi cũng khó khăn!
Hắc Bạch vô thường đang ăn uống vô cùng thỏa thích đột nhiên đồng thanh ồ lên một tiếng, nhìn lão Miêu cười nói: - Tin tức của lão đầu ngươi rất linh thông, chúng ta vốn cho rằng trước khi khai trương không ai biết được chúng ta sẽ buôn bán thứ gì nữa chứ.
Tiếp đó, Hắc Bạch vô thường đứng dậy, chắp tay nói với bọn họ: - Tại hạ Trang Bất Chu, chưởng quầy của cửa hàng quan tài Bất Chu, tiểu điếm nằm ở bên tay trái của quý tiệm, về sau xin được chiếu cố nhiều.
Bạch vô thường nối lời nói tiếp: - Tại hạ Tống Cung Cẩn, tại cửa hàng bên phải của quý tiệm mở một tiệm tên Cung Cẩn, sau này chúng ta thân cận nhiều hơn.
Khúc Thanh Mặc đánh mắt với Lương Tân, ý bảo hắn đi đóng cửa, Tú Thủy tiên tử muốn đích thân ra tay đánh người rồi!
Lương Tân cười khổ ngăn Khúc Thanh Mặc lại, đi đến trước mặt hắc bạch vô thường, cũng lười nói nhảm đi thẳng vào vấn đề luôn: - Hai vị, cái quán này của tôi xong rồi, giá thấp bán lại cho hai vị, không cầu lãi lỗ, có thể lấy lại được nhiều ít bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Bạch vô thương Tống Cung Cẩn lắc đầu, vẻ mặt thành khẩn: - Sư phụ tôi từng chỉ điểm cho chúng tôi, hai anh em tôi ngày sinh tương khắc, mở của hàng nhất định không thể cùng một chỗ nếu không tai nạn sẽ phủ xuống đầu, bởi vậy mới lựa chọn bố cục trái phải cách nhau một cửa hàng như vậy.