Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 122: Giúp đỡ



Vừa nhìn thấy dị tượng xảy ra, nhóm người của Hiểu My biến sắc. Kim Phượng vội vã hướng mọi người yêu cầu gia tốc, nhảy vào vân vụ đã xác định, kẻo chậm trễ thì biến cố phát sinh.

Hiểu My, A Thuỷ và Đại Kim đi đầu. Họ đã gần tiếp cận khe hở không gian hướng đông bắc, cố gắng thật nhanh lao đến. Kim Phượng cùng Ngạo Thiên Quân thì khoá khe hở không gian hướng tây bắc. Cũng đang lao đến với tốc độ rất nhanh.

Vài phút sau, nhóm Hiểu My đã đứng trước đám vân vụ có khí tức của Thiên Vũ, họ liếc mắt nhìn nhau. Hiểu My đi trước mở đường, chủ động tiến vào trong.

Kim Phượng nhìn thân ảnh ba người biến mất thì nhẹ nhõm thở phào. Cũng quay lại ra hiệu cho Ngạo Thiên Quân, cả hai bước nhanh tới đám vân vụ ở trước mặt.

Thế nhưng lúc này, biến cố thật sự xảy ra.

Mặt biển Huyền Hải gió đùng đùng nổi lên bỗng nhiên đổi hướng, mây đen che kín cả bầu trời, vài tia chớp ẩn ẩn hiện ra rồi thay nhau giáng xuống.

Trần Tùng chân chưa kịp tiến vào khe hở không gian thì đám vân vụ đó đã tan ra. Đồng thời, một đám vân vụ khác đột nhiên xuất hiện, thay thế vị trí của đám vân vụ ban đầu.

Ngạo Thiên Quân chưa kịp rút chân về. Thêm nữa, gió từ sau mạnh mẽ thổi tới, thế là ông cứ thế lọt vào trong đó.

Kim Phượng biết là không đúng, nhưng vì Trần Tùng là Nhị thúc của Hiểu My, vì thế, Kim hộ vệ biến sắc, vội vã nhảy vào theo.

Không lâu sau.

Huyền Hải mênh mông, bão tố ầm ầm kéo đến. Xoá đi vết tích của những khe hở không gian đã từng xuất hiện trên biển cả, cũng mang tới vô hạn âu lo cho những tộc nhân Giao nhân tộc chứng kiến toàn bộ quá trình.

Không biết ba người Hiểu My sẽ lưu lạc đến nơi nào? Cũng không biết Trần Tùng vô tình lạc đến không gian khác có được bình yên?

Thiên Huyền đại lục mọi người đang hết sức ngóng trông. Còn Thiên Huyền Vũ ở chốn xa xăm, Yên thần, Minh Thần và Tà thần cũng đang ngồi đếm thời gian. Bởi vì ước định hai vạn năm sắp tới. Vì cột mốc 50 năm đã tiếp cận mỗi lúc mỗi gần.

……………………………………………………………………

Địa ngục Thâm Uyên.

Dưới sự che chở của Thần Hoả Phượng Hoàng cùng đan dược, Trường An, Lãnh Nguyệt cùng Lạc Vô Trần đã thành công tiến nhập địa ngục Thâm Uyên.

Sau khi vượt qua lớp tử khí đen kịt che khuất tầm nhìn, trước mắt họ là một mảnh tinh không hoàn toàn khác biệt. Bầu trời đỏ rực, mặt đất đen kịt, lỏm chỏm đá nhọn, không có một cọng cỏ, một ngọn cây, đừng nói tới sông xanh hay suối chảy.

Ba người vận khinh công bay về phía trước, mong muốn tìm một sinh mệnh lưu tại nơi này để thăm hỏi tình hình.

Thế nhưng, phi hành cả ba canh giờ, vẫn mịt mờ nhân ảnh, không thấy một ai.

- Đúng là quá khắc nghiệt. Người thực lực không đủ, e là không thể tồn tại quá ba tháng ở chỗ này.

Lạc Vô Trần cảm khái buông lời.



- Đúng vậy. Không khí ở đây khô khốc, không có hơi nước bên trong. Hơn nữa, ta còn cảm nhận được, từng lớp chướng khí bao phủ xung quanh. Nếu không phải da thịt chúng ta có bôi dược và cơ thể có đan dược chống đỡ, e là không chống lại được thứ này xâm nhập vào lục phủ, ngũ tạng. – Lãnh Nguyệt cũng tán đồng ý kiến đồng đội của mình.

Chỉ có Trường An thuỷ chung im lặng. Hắn càng lúc càng lo lắng cho tình trạng của phụ thân. Người đã lưu lạc tới đây mấy chục năm, không biết có thể trụ lại cho đến khi phụ tử gặp nhau. Hay sớm đã hoá thành một nắm cát đen, tan vào thuỷ địa.

Ba người đang mãi đuổi theo những suy nghĩ riêng biệt của mỗi cá nhân. Một lúc sau, từ phía xa vọng lại tiếng đánh nhau. Âm thanh hỗn tạp, tựa chừng như là một đoàn người đông đảo.

Cả ba nhanh chóng vận khí lao vụt về hướng đó. Vừa đến nơi, đã thấy một nhóm người vận trang phục màu đen đang giao chiến với một nhóm khác trường bào rách nát, tả tơi, không nhìn ra màu sắc.

Liên Vũ cùng các hộ vệ của mình vừa rời khỏi Bảo Mệnh thành, đã bị nhóm hắc y này tập kích. Bọn chúng tất hướng về bình Huyết Mộc Linh mà họ vừa thắng được tại đấu giá hội. Liên Vũ thực lực không tệ, nhưng những tên hộ vệ của hắn so với đám hắc y có vẻ yếu hơn. Vì thế, giao chiến không bao lâu, đã rơi vào thế hạ phong.

Tại Địa ngục Thân Uyên này, sinh mệnh là thứ không đáng giá nhất. Người sống tại đây, không phải cực gian, cực ác bị trần thế chối từ thì cũng là những gia tộc cổ xưa bị lưu đày, đời này sang đời khác, kiếp này sang kiếp khác. Mà Liên gia là một ví dụ điển hình.

- Liên Vũ, khôn hồn thì giao Huyết Mộc Linh ra đây. Nếu không, toàn bộ các ngươi hôm nay phải chết.

Tên cầm đầu đám hắc y ngạo mạn hét lên. Trong mắt của hắn, nhóm người của Liên Vũ là nỏ mạnh hết đà. Chỉ cố gắng giãy giụa, chống cự với tử thần, không bằng giao ra bảo vật rồi ra đi trong nhẹ nhàng, không cần dằn vặt. (Ác ghê. Buộc người ta giao đồ rồi giết chết).

- Ngươi nghĩ rằng ta là trẻ lên ba sao? Dễ dàng tin tưởng người khác như thế thì Liên gia ta đã không trở thành thế gia tại Địa ngục Thâm Uyên này.

- Ha ha ha. Buồn cười. Một gia tộc nhỏ không lên được mặt bàn như các ngươi mà cũng tự xưng là thế gia. Ngay cả một nhánh nhỏ của Hồng Gia bọn ta cũng không chống lại được. Còn tự hào cái đếch gì.

Tên thủ lĩnh nhóm hắc y nhạo báng mở lời. Hắn đích xác là một nhánh nhỏ của Hồng gia. Đúng hơn chỉ là một con chó giữ nhà được chủ nhân hơi hơi để ý ban cho họ Hồng. Được gọi Hồng Cát.

Tuy nhiên, Hồng Cát lại đúng là kẻ xu nịnh, đại ác đại gian, thay cho Hồng Gia làm không ít việc thương thiên hại lí, từ từ mà thu được tín nhiệm của gia chủ, thu được sự kính nể của một số kẻ nhân phẩm cũng tệ hại như mình.

- Hồng Gia các ngươi thật đúng lợi hại a. So về sự độc ác và vô sỉ, Liên gia chúng ta hổ thẹn không bằng.

Thấy Hồng Cát vô sỉ như thế, Liên Vũ mỉa mai đối diện hắn trả lời.

Ba người Lãnh Nguyệt xa xa quan sát thế trận này, sao lại không nghe được cuộc đối đáp của hai nhóm người kia. Tuy nhiên, tại địa ngục Thâm Uyên, việc giết người cướp của không lạ. Người đại gian đại ác xuất hiện cũng không lạ.

Nhưng bản thân cả ba đều là chính nhân quân tử, dĩ nhiên rất khinh thường thủ đoạn và sự ngạo mạn của Hồng Cát. Vì thế, họ quyết định giáo huấn bọn chúng một phen.

Trong lúc hai phe Hồng – Liên đang đấu khẩu hăng say thì từ xa, ba thân ảnh nam nhân từ từ xuất hiện. Thái độ hết sức ung dung, da dẻ hồng hào chứ không trắng xanh hoặc vàng xạm như những người sinh hoạt thường xuyên tại Thân Uyên địa ngục này.

- Chư vị. Chuyện gì cũng từ từ nói. Đao kiếm vô tình, cần chi thương tổn lẫn nhau.

Lãnh đại gia ra vẻ trưởng giả, mở miệng khuyên răn.

- Đại hiệp này, đây là chuyện riêng của hai gia tộc chúng ta, kính xin mắt điếc tai ngơ, không cần đi sâu can thiệp.

Hồng Cát tuy là kẻ cực gì gian xảo. Nhưng nhìn thấy Lãnh Nguyệt bộ dáng ung dung, khí thế mạnh mẽ, lại thêm mặt nạ huyền bí bằng bạch ngân, đoán đối phương cũng có chút ít lai lịch nên mới hồi trả đôi lời. Nhưng mà giọng nói của hắn lọt vào tai của Lãnh đại gia vẫn phi thường khó chịu.

- Ặc. Ta cũng định bỏ qua, nhưng thái độ của ngươi làm ta hết sức không hài lòng. Chính vì vậy, ta quyết định trợ giúp những người này. Đắc tội.

Lãnh Nguyệt nói xong thì ào ào xuất kiếm, công kích về nhóm người Hồng gia.

Huyền Thiên đại lục, giang hồ ai không biết sự lợi hại của chưởng môn thần long thấy đầu không thấy đuôi của Hắc Nguyệt Phái. Lại nói, từ sau khi khôi phục ký ức trước đây, kiếm thuật và võ công của hắn càng thêm xuất quỷ nhập thần, có thể quét ngang toàn bộ giang hồ trên Huyền Thiên đại lục.

Lạc Vô Trần có kém hơn Lãnh đại gia một chút. Nhưng mà Vô cực kiếp pháp của hắn cũng đạt tới cảnh giới tối cao. Mỗi chiêu xuất ra, lại khiến cho đám hộ vệ hắc y kinh hồn tán đảm, liên tiếp bại lui.

Trường An thì không cần phải ra tay. Hắn chỉ lạnh lùng đứng một bên, trông hai vị đại ca đại triển thần uy. Cùng một bên là nhóm người Liên Vũ giao tiếp đôi câu, sau đó, thấy họ chính nghĩa đăng thiên thì lòng sinh ra hảo cảm. Tặng một chút đan dược thay họ trị thương. Nhất thời, hình tượng của hắn trong mắt của nhóm người Liên gia càng trở nên to lớn, vĩ đại.

Ở Địa ngục Thâm Uyên này, cao thủ không thiếu. Liên Vũ tuy vô cùng ngưỡng mộ thực lực hai người Lãnh Nguyệt và Lạc Vô Trần. Nhưng không bằng kinh hỉ khi phát hiện người á nhân trước mặt là một luyện đan sư.

Mỗi một Luyện đan sư tại nơi đây đều là tồn tại chí cao, được toàn thể chúng nhân truy cầu, ngưỡng vọng. Bởi nó liên quan tới sinh tử, tồn vong của họ, cũng như là tiềm lực của mỗi gia tộc trên con đường phát triển hiện tại và tương lai sau này.

Trong lúc Trần Trường An và Liên Vũ thảo luận đôi điều thì trận chiến của hai vị đại ca bên kia đã hạ tràng.

Hồng Cát nằm trên mặt đất, miệng phun ra từng ngụm máu tươi. Đỉnh đầu lửng lơ mũi kiếm của Lãnh đại gia, sinh mạng tuỳ thời mất đi bất cứ khi nào.

- Vị huynh đệ kia, ngươi muốn xử lý bọn người này như thế nào.

Lãnh Nguyệt cố ý nhìn sang Liên Vũ, chờ quyết định của hắn. Suy cho cùng, Hồng Cát cũng không đắc tội gì với ba người Lãnh công tử, nên Lãnh Nguyệt cũng chẳng muốn đuổi tận, giết tuyệt đối phương.

- Ân công, người là do ngài bắt được, quyết định thế nào, ta không dám chen vô.

- Tốt. – Lãnh Nguyệt khá hài lòng. Nếu như Liên Vũ muốn hắn giết sạch những người này, hắn chưa chắc sẽ làm theo. Nhưng sự khiêm tốn của đối phương dĩ nhiên đổi lấy hảo cảm của Lãnh đại gia. Đây mới là điều trọng yếu.

Lãnh đại gia quay sang Hồng Cát, thu lại mũi kiếm của mình, hất cầm ra lệnh:

- Ngươi và ta không thù không oán, cho nên, ta tha cho ngươi một mạng lần này. Mau chóng dẫn người của mình lập tức ly khai. Lần sau, đừng để ta thấy mặt.

- Đa tạ, đa tạ ngài.

Hồng Cát cuống quýt ngồi dậy rồi dẫn theo thủ hạ chạy đi như chó cụt đuôi. Hôm nay bọn chúng đá phải thiết bản, bảo vệ được một mạng xem như hết sức may mắn. Đâu dám nhiều lời mè nheo. Chỉ còn cách nghĩ xem phải hồi đáp thế nào với gia chủ chuyện hôm nay, dám đâu đặt oán thù lên đầu nhóm người Lãnh đại gia vừa xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.