Túy nương nhìn thấy biểu hiện khoa trương của đại sư kiểm định, lòng cũng có chút bồn chồn. Đặc biệt, lúc vị đại sư nâng niu gốc Cửu Miên Thảo trên tay, xem qua xem lại vẫn không đánh giá được công dụng của loại linh dược này, bản thân bà cũng cười khổ không thôi.
Thạch đại sư lúc này cũng vô cùng khó xử, nhìn sang Trần Trường An, áy náy mở lời:
- Vị công tử này. Lão hủ hổ thẹn, không dám hàm ngôn thẩm định gốc linh dược này, xin hỏi có thể giới thiệu lại một chút được không?
Nhìn thấy đại sư khiêm tốn, thật tâm thỉnh giáo. Trần Trường An cũng rất nhiệt tình, giảng giải lại một lần.
Sau khi nghe xong, đôi mắt của đại sư càng thêm sáng rỡ. Tuy nhiên, cân nhắc một hồi, vẫn là gửi lại gốc Cửu Miên Thảo trên tay, ra hiệu với lão bản, hai người tránh sang một bên, thì thầm thảo luận.
- Lão bản, ta hiểu biết cũng có hạn, không thể hoàn toàn chức thực lời nói của vị Á nhân kia. Chúng ta có nên tìm Vô Danh đại sư xin chỉ giáo?
Túy Nương trong lòng cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Nhưng nhớ tới Vô Danh đại sư là người bí ẩn, bản tính có chút kỳ quặc, không thích lui tới với thế nhân… thì lại thấy đau cả đầu.
- Ta sẽ cố gắng liên lạc với Vô Danh đại sư, chỉ là không biết người có thể dành ra chút thời gian cho chúng ta hay không mà thôi.
- Cũng phải, cũng phải a. Nhưng cứ thử một lần. Nếu gốc Cửu Miên Thảo này đúng như vị công tử kia nói, thì chắc chắn sẽ trở thành một bảo bối áp trục, gây ra oanh động còn lớn hơn cả Huyết Mộc Linh trước đây.
- Ta hiểu.
Túy Nương gật đầu với đại sư. Sau, hai người vội vã quay lại, cùng nhóm người của Trần Trường An ước hẹn thời gian, đợi chờ cơ hội.
- Thật ngại quá. Thạch đại sư của chúng ta cũng không dám chắn chắn về gốc linh dược của các vị. Lần sau, chúng ta sẽ nhờ một vị cao nhân khác tới giám định, vì hiện tại, vị cao nhân ấy không có ở đây. Nếu như tin tưởng, xin ba vị để lại phương thức liên lạc. Chúng tôi rất mong đợi được hợp tác cùng các vị.
Thấy lão bản Tuý Tương Lầu vừa uyển chuyển mở lời, hàm ý lại khách sáo, tôn trọng với bọn họ, Lạc Vô Trần lập tức liên tưởng đến cao nhân trong câu nói của lão bản chính là Vô Danh đại sư. Vì thế, cũng thuận nước giong thuyền, trao cho họ tin thạch truyền tin để tiện bề liên lạc.
- Không biết sau khi rời khỏi nơi này, các vị công tử sẽ tiếp tục ở tại Bảo Mệnh thành hay sẽ đi nơi khác, thăm thú nhân sinh?
- Chúng ta sẽ đến Ngọc Thành. Còn phiền bà chủ đây cung cấp chút thông tin hỗ trợ.
Trước câu hỏi của Tuý Nương, Lãnh Nguyệt hờ hững mở lời. Ngay từ lúc rời khỏi tửu lâu, hắn đã rất muốn đến Ngọc Thành. Mục tiêu chắc chắn là Lộc Gia, gia tộc bị lưu đầy hơn hai vạn năm về trước.
Trong trận chiến của các vị thần tại Thiên Huyền Vũ, bởi vì có nhiều gia tộc nguyện trung thành với Hoan Hỉ thần, nhất nhất không chịu quy hàng, khiến cho Yêu Thần giận tím ruột tím gan. Tuy nhiên, dưới sức ép từ Minh Thần và Tà Thần, Yêu Thần không thể nào diệt sát toàn bộ. Vì thế, ả ta mới quyết định lưu đày bọn họ đến địa Ngục Thâm Uyên.
Chính vì vậy mà Lãnh Nguyệt cùng Ngân hộ vệ mới tình nguyện đến đây, một mặt giúp Trần Trường An tìm phụ thân. Mặt khác muốn cứu giúp các tộc nhân. Hai vạn năm lưu đày với họ là quá thảm. Hơn nữa, cũng đến lúc để các gia tộc lần nữa sống dưới ánh sáng mặt trời, để họ thấy Hoan Hỉ thần trở về, đòi lại công đạo cho từng người. Như thế mới xứng với sự tín nhiệm, sự trung trinh, một lòng không đổi.
Tuý Nương nghe Lãnh Nguyệt nhắc đến Ngọc Thành, liền mang toàn bộ vốn liếng hiểu biết của mình về thành trì đó nói ra.
- Ngọc Thành nằm cách đây năm trăm dặm về phía Nam. Nơi đó hỗn tạp, người thú đan xen, tranh đấu, chém giết cũng xảy ra thường xuyên, chỉ là ẩn tàng chứ không công khai, nhưng mà mọi người đều biết.
Thống trị Ngọc Thành là Ngọc Gia. Gia chủ là Ngọc Vũ Lâu, một người thuật pháp cao siêu, thủ đoạn bạo tàn. Nhờ thế mới có thể khiến Ngọc Thành không quá đà bạo loạn.
Trong Ngọc Thành còn có hai gia tộc lớn khác. Đó là Tiêu gia và Cát gia.
Cát gia chuyên chế tạo, bán buôn vũ khí các loại. Tiêu Gia thì buôn bán tôi tớ, nô lệ. Thậm chí, họ còn bán cả yêu thú lẫn Thú nhân. Có thể nói là họ làm giàu trên máu huyết, sinh mạng của con người.
Hai gia tộc này cùng với Ngọc Gia tạo thành thế chân vạc, điều chỉnh cân bằng cho Ngọc Thành. Chỉ có điều, Cát Gia, Ngọc Gia khiêm tốn, quản giáo con cháu, thủ hạ dưới trướng nghiêm cẩn làm người. Nổi bật nhất cũng chỉ có Tiêu gia, ỷ thế cậy quyền, hay làm điều xằng bậy.
- Tiêu Mộng Nhi là người thế nào?
Lạc Vô Trần nghe nói tới Tiêu Gia thì nhớ ngay tới lời đàm luận trong tửu lâu. Cái tên Tiêu Mộng Nhi này đối với hắn quả thật có chút ấn tượng.
- Thật không dám giấu hai vị, vị đại tiểu thư này của Tiêu gia quả thật là tiếng tốt đồn gần, tiếng xấu đồn xa. Ta đứng trên lập trường khách quan mà nói, đại tiểu thư của Tiêu gia đúng là một ngưu nhân.
Tiêu Gia nhiều đời con nối dòng đều rất ít. Đến đời này, lão gia chủ Tiêu Nhất Phong cũng chỉ sinh được hai nam một nữ.
Đại công tử Tiêu Khải là một hạt giống tốt, tuy nhiên lại bất hạnh bỏ mình trong một lần giao chiến với yêu thú vì bảo vệ mẫu thân.
Tiêu Nhất Phong mất đi con trai yêu, lại câm phẫn trút giận lên đích phu nhân. Hành hạ tháng ngày, làm cho phu nhân Hoa thị u uất, sớm từ giã cõi trần.
Nhị công tử Tiêu Phi do nhị phu nhân Đào thị sinh dưỡng. Là một tên béo, một củ cải trắng, hoa tâm công tử. Tâm trí của hắn đặt hết ở trên người mỹ nhân chứ không có ý thức gì về trách nhiệm, gia tộc.
Tiêu Phi cũng thường xuyên cưỡng đoạt con gái nhà lành. Tuy nhiên, hắn tiền của dồi dào, tài nguyên không kém. Nhất là Đào Thị lại là một người khôn khéo, gian xảo, biết nắm lấy điểm yếu của người khác mà ra tay. Chính vì vậy mà lần nào cũng dàn xếp ổn thoả. Nghe nói hậu viên vị nhị công tử này cũng lên tới mấy mươi nữ nhân, không kém tam tần, lục viện, bảy mươi hai phi tử của Vua chúa ngày xưa. Nhưng mà buồn cười là, đến nay hắn vẫn không có con a.
Cuối cùng thì trách nhiệm nặng nề của trưởng tử lại đặt hết lên vai của nhi nữ Tiêu Mộng Nhi. Cũng là thân muội muội của Tiêu Phi. Có lẽ vì thế mà hoa tâm cũng giống nhau. Tiêu Mộng Nhi cũng có đam mê với nam sắc không thua gì thân ca ca của ả.
Tiêu Mộng Nhi thiên phú cũng tốt, vì thế được phụ mẫu hết mực cưng chiều. Thậm chí, còn dung thứ và chả mấy quan tâm đến việc ả gom góp mỹ nam, mang tiến dâm loạn, bạo tàn, đời đời phỉ nhổ.
Thậm chí, nghe nói chỉ cần là nhi tử do ả sinh ra sẽ lập tức được mang họ Tiêu, ghi vào gia phả Tiêu gia.
Nhưng bất hạnh là, phu quân của Tiêu Mộng Nhi đa phần đều không sống quá lâu. Người người đều nói ả luyện tà công, cần phải hấp thu cương dương tinh khí của nam nhân.
Nhưng tất cả cũng chỉ là lời đồn, chưa ai chứng thực được điều này.
……………………………………………………………………….
Sau khi lão bản Tuý Tương Lầu vừa dứt lời, ba người Lạc Vô Trần sáu mắt nhìn nhau. Đúng là chuyện lạ bất kỳ chỗ nào cũng có thể xảy ra, người cực phẩm thì bất cứ thời nào cũng đều gặp được a.
Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất mà Lãnh đại gia quan tâm lại không phải thâm cung bí sử của Tiêu Mộng Nhi mà chính là tình thế hiện tại của Lộc Gia. Bởi lẽ, Lộc gia này cũng chính là gia tộc trung thành với Hoan Hỉ thần mà hai vạn năm trước bị lưu đày.
- Lão bản, có thể chia sẽ ít thông tin về Lộc gia được chứ?
Tuý Nương hơi bất ngờ vì Vị thần bí nam tử mặt nạ bạc trước mặt lại có hứng thú với Lộc gia. Đây vốn dĩ chỉ là một gia tộc nhỏ yếu tại Ngọc Thành, nơi nơi bị người khác chèn ép, không lên nổi mặt bàn.
- Lộc gia là một gia tộc nhỏ, sự tồn tại của họ ở Ngọc Thành tựa như một hòn đán nhỏ quăng vào giữa lòng hồ, chỉ gợn sóng lăn tăn rồi nhanh phai mất dấu.
Tộc nhân Lộc gia sở hữu mộc thuộc tính. Tuy nhiên, không phải ai cũng là cao thủ ở lĩnh vực này.
Nhiều năm trở lại đây, Lộc Gia chỉ xuất hiện qua một vài người thực lực nổi bật. Điển hình là Lão tổ tông Lộc Phá Thiên của Lộc Gia. Thế nhưng, gần trăm năm nay, Lộc Phá Thiên lại bệnh tật trầm kha, tâm ma quấy phá, trở nên thần trí khi tỉnh khi mê.
Sau đó, có thể kể đến Lộc Bá Nhân. Cũng là một cao thủ nhị lưu. Thế nhưng nhiều năm tu vi khó tăng, cũng bởi gia tộc thiếu thốn tài nguyên, làm chậm tu hành, phát triển.
Nhi tử của Lộc Bá Nhân cũng không có gì nổi bật. Đến đời tôn tử của hắn thì có được Lộc Nhĩ Khang. Cũng là một hạt giống tốt, nếu có đủ điều kiện chăm bồi, chưa chắc đã thua kém gia gia và lão tổ tông của mình.
Đây là tất cả những gì ta biết về gia tộc này. Còn muốn biết nhiều hơn, chắc ba vị đây phải tìm đến Thiên Ngôn Điện rồi.
……………………………………………………………………….
Lão bản Tuý Tương Lầu vì muốn lôi kéo ba vị khách nhân mà mang không ít tin tức mình biết được thả ra. Đây đều là những thông tin mà những người có chút địa vị trên Giang hồ đa phần đều biết, thế cho nên cũng không phải thuộc vào loại bí mật gì mà khó có thể công khai.
- Đa tạ bà chủ. Đây là một ít tinh hạch yêu thú cấp 8, xem như chút lòng thành, cảm tạ bà chủ đã nhiệt tình chiêu đãi hôm nay. Rất mong lần sau có cơ hội lại hợp tác cùng nhau. Giờ thì ba huynh đệ ta xin cáo từ.
Lạc Vô Trần cảm thấy đến đây thu hoạch cũng tạm ổn rồi, nên dứt khoát đứng dậy cáo từ. Còn không quên đặt lên bàn một túi to tinh hạch yêu thú làm phí trao đổi thông tin. Sống ở đời, quan trọng nhất là bánh ít đi, bánh quy lại. Thế mới có thể gặp gỡ lâu dài.
Tuý Nương cũng không khách sáo với mọi người mà nhận lấy túi tinh hạch kể trên. Sinh sống tại Địa Ngục Thâm Uyên, không ai chê tài nguyên, nhất là những thứ quý giá tựa tinh hạch yêu thú tự dâng đến cửa. Đó không thể gọi là tham lam. Chẳng qua, ai cũng muốn bảo vệ mạng sống nhỏ nhoi của chính mình.
Thời thế đã thế thì phải thế, ai có thể mang ra chuẩn mực đạo đức để đánh giá tất cả mọi chuyện hay để nhìn thấu tất cả mọi người a.