Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 131: Ra tay



Lúc Lãnh Nguyệt quay lại chỗ hai người Trường An, đã thấy Lộc Nhĩ Khang một thân khôi phục, tư thế nghiêm trang, cẩn trọng, vòng tay hướng hai người thi lễ cảm ơn.

- Đa tạ ơn cứu mạng của nhị vị ân công. Ở đây tại hạ có gốc Huyết Long Thảo mấy trăm năm – Nguyện dâng lên. Kính mong hai vị nhận cho, xem như chút lòng thành của tại hạ trong hôm nay.

Nói rồi, Lộc Nhĩ Khang hai tay lấy ra gốc Huyết Long Thảo tám trăm năm, hướng Trường An đưa tới.

Trần Trường An quan sát thật kỹ gốc linh dược đỏ rực toàn thân. Đặc biệt là hai sợi râu rồng hai bên mép lá. Đây đích thị là thứ tốt. Tuy nhiên, vị đệ đệ của Hiểu My không hứng thú chiếm giữ thứ này. Bởi với năng lực của hắn, nếu muốn, có thể tự đi tìm. Cần gì phải đoạt đi đồ vật yêu thích của ngoại nhân.

- Thứ này vô dụng với chúng ta. Ngươi tự cất đi. Cứu ngươi, chẳng qua vì chúng ta có duyên, không cần cứ để mãi trong lòng như thế.

Lộc Nhĩ Khang nghe được lời nói của Trường An thì có chút bất ngờ. Nhưng ngẫm lại, là do bản thân hắn hẹp hòi, chưa thể hiểu thấu lòng người. Với võ công của hai vị công tử trước mặt đây, muốn tìm loại linh dược quý nào mà không được.

Nghĩ thông, Lộc Nhĩ Khang cất lại gốc Linh dược màu đỏ vào trong túi vải. Sau đó, áy náy cười với Lãnh Nguyệt và Trần Trường An.

- Là tại hạ không đủ khôn khéo. Mong hai vị chớ chê cười. Tại hạ là Lộc Nhĩ Khang, xin hỏi quý danh của nhị vị ân công.

- Lãnh Nguyệt.

- Trần Trường An.

Hai người Lãnh đại gia lần lượt giới thiệu tên mình, nhân tiện, họ cũng yêu cầu Lộc Nhĩ Khang không cần cứ mở miệng ra là ân công, ân huynh gì gì cho mệt. Nghe vào tai không dễ chịu chút nào.

- Hoá ra là Lãnh đại ca và Trần đại ca. Không biết hai vị đại ca đến Bỉ Ngạn Lâm này có mục đích gì? Tiểu đệ nếu có thể trợ giúp thì vô cùng vinh hạnh a.

Lộc Nhĩ Khang cũng rất thông minh là lập tức thay đổi cách xưng hô, rút ngắn khoảng cách giữa ba người.

- Chúng ta đến khu rừng này muốn tìm một ít linh dược. Còn là loại nào thì phải tiếp tục tìm kiếm mới biết được a. Ngươi có muốn đồng hành cùng chúng ta hay sẽ quay ra? Chúng ta không miễn cưỡng.

Lộc Nhĩ Khang dĩ nhiên muốn đồng hành cùng họ. Nhưng lại nghĩ đến tiểu muội đã theo bọn Dương Đại rời khỏi nơi này, không biết có an toàn hay không? Lòng hắn vô cùng mâu thuẫn.

- Không dám dấu hai vị đại ca. Tiểu đệ còn có một muội muội ruột, khi nãy có nhờ ba vị hộ vệ trong binh đoàn đưa ra. Giờ lòng tiểu đệ vô cùng lo lắng cho xá muội. Vì vậy, không dám theo hai vị đại ca. Đành hẹn hai vị đến Lộc Gia tại Ngọc Thành, tiểu đệ xin thịnh tình đón tiếp.

- Giờ mới biết lo lắng à. Đúng là tuổi trẻ bồng bột, thiếu suy nghĩ a…

Lãnh Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, thầm đánh giá trong lòng.

Đang lúc Lộc Nhĩ Khang bối rồi nhìn phản ứng của hai vị nam tử đối diện mình, thì một âm thanh lảnh lót vang lên, rơi vào tai hắn mang theo ngập tràn kinh hỉ.

- Đại ca.

Lộc Nhĩ Khang theo tiếng gọi quay lại, một bóng dáng thiếu nữ màu vàng nhạt lao thẳng vào lòng hắn. Lộc Tiểu Kha nức nở, oà khóc hu hu trước mặt các nam tử, chẳng nhớ chú ý hình tượng chút xíu nào.



Lộc Nhĩ Khang nhìn thấy biểu hiện của muội muội như thế, cũng một phen sóng to, gió lớn trong lòng. Tính tình vị tiểu muội này, nếu không có chuyện oan ức tận trời, sẽ không bao giờ bù lu bù loa lên như thế. Thêm nữa, nhìn tay áo màu vàng nhuộm đỏ bởi màu máu đã khô. Người làm đại ca như hắn càng thêm tự trách bản thân vô dụng, mém chút nữa là hại chết muội muội ruột của mình.

Hắn vỗ vai tiểu muội vài cái, giọng nhỏ nhẹ trấn an:

- Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Là ca không tốt, không bảo vệ được muội. Xin hãy tha thứ cho ca.

Lộc Tiểu Kha nghe được lời của hắn, không những không nín khóc mà còn khóc to hơn. Đến nỗi làm đại ca của tiểu cô nương càng thêm hốt hoảng, tay chân lóng ngóng, không biết nên làm thế nào.

Lãnh Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày, giơ tay lên miệng ho khẽ. Hắn rất ghét nhìn thấy phụ nữ khóc. Cho dù người đó là một mỹ nhân như ngọc như hoa, nhưng cứ ào ào phun lệ như thế thì cũng chả hay ho gì.

Nghe được thanh âm nam tử xa lạ. Lộc Tiểu Kha lúc này mới nhớ tới quanh đây không chỉ có mình đại ca Lộc Nhĩ Khang. Vì thế, xấu hổ, lau nước mắt nhìn quanh.

Lúc này, Lộc Nhĩ Khang mới có thời gian ngước mắt lên, quan sát thật kỹ nam nhân áo trắng vừa xuất hiện cùng muội muội lúc quay lại đây. Thấy người ấy ngũ quan tuấn tú, phong thái ngang nhiên, chính khí bừng bừng thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đặc biệt, khi Lạc Vô Trần cùng Lãnh Nguyệt đứng chung một chỗ, Lộc Nhĩ Khang lơ mơ cũng đoán được chuyện gì.

- Xin cám ơn vị đại ca đây đã cứu xá muội, đã vậy còn cất công đưa xá muội về đây. Ân đức của ba vị hôm nay, Lộc Nhĩ Khang dù có kết cỏ ngậm vành, cũng nhất định có ngày hồi báo.

Nói đoạn, hắn vén trường bào, quỳ xuống, dập đầu thật mạnh với ba người Lãnh Nguyệt. Hành động này cũng làm cho Lộc Tiểu Kha bừng tỉnh. Vội vã làm theo hành động của đại ca.

- Huynh muội hai người mau chóng đứng lên.

Lạc Vô Trần nâng Lộc Nhĩ Khang đứng dậy.

- Ta gọi Lạc Vô Trần. Chẳng qua tình cờ đi ngang, cứu được vị cô nương này. Ngờ đâu toàn là người quen cả. Đây đúng là duyên phận giữa chúng ta. Ha ha.

Haiz. Tình cờ đi ngang. Có kẻ ngốc như huynh đệ Lộc gia mới tin được. Ngay từ đầu, ba người Lãnh Nguyệt đã dõi theo hai huynh đệ nhà này. Đến khi thấy Lộc Tiểu Kha bị đánh ngất đưa trở về, Lạc Vô Trần mới chia ra, hộ tống Lộc cô nương một đường. Cũng vì vậy mà cứu được một mạng của tiểu muội muội, nếu không, kẻ làm đại ca như Lộc Nhĩ Khang có thể sẽ ăn năn, hối hận suốt kiếp này rồi.

Tiếp theo đó, Lạc Vô Trần mang chuyện làm thế nào cứu được Lộc Tiểu Kha chầm chậm nói ra. Cốt yếu nhất là để nhắc nhở huynh muội hai người này. Lần sau cần cân nhắc thật kỹ trước khi hành động.

Chuyện này kể lại, thật đúng dài dòng.

Đầu tiên phải nói tới vị tiểu cô nương này bị chính đại ca của mình đánh ngất, rồi giao cho huynh đệ của Dương Đại mang ra khỏi Bỉ Ngạn Lâm.

Thật ra, ba huynh đệ của Dương Đại cũng xem như làm người rất khá. Là chính nhân quân tử, biết giữ chữ tín, biết cách làm người. Thế nhưng, ở đời này, mấy ai hiểu được chữ ngờ.

Khi họ rời khỏi nơi này chưa được mười dặm thì gặp phải một nhóm người khác tứ phía bao vây. Chuyện đánh cướp ở Bỉ Ngạn Lâm luôn luôn xảy ra. Ai kêu bọn Dương Đại ít người, lại còn bế theo một nữ nhân hôn mê. Trong mắt người khác đã trở thành một mục tiêu quá dễ tấn công. Ngu sao bỏ lỡ.

Dương Đại nhìn thấy tình thế không tốt thì cứu tỉnh Lộc Tiểu Kha. Sau đó, cả bốn người cùng nhau chống lại kẻ thù.

Chỉ là mãnh hổ nan địch quần hồ a. Dương Đại là người võ công tốt nhất, nhưng hắn vừa phải đấu với ba cao thủ khác, lại phải bảo vệ Lộc Tiểu Kha. Vì thế, chẳng bao lâu đã khắp người thương tích, huyến nhuộm trường bào, nhìn thảm thương không tả nổi.

Hai huynh đệ của hắn khá hơn đôi chút, nhưng mà so với mười mấy cao thủ tập trung xung quanh, chuyện chiến bại là lẽ tất nhiên.

Tên cầm đầu trong đám cướp lớn tiếng la lên. Yêu cầu nhóm người Dương Đại giao ra Lộc Tiểu Kha cùng toàn bộ tài vật có trên người. Nếu không, toàn bộ đều bị giết chết.

Dương Đại thà chết chứ không muốn làm người bội tín. Tuy nhiên, Bạch Nguyên - một huynh đệ của hắn lại không nghĩ vậy.

Bạch Nguyên yêu cầu Dương Đại giao ra Lộc Tiểu Kha và tài vật trên người. Con kiến còn muốn sống huống chi con người. Họ không thể chỉ vì một nữ nhân xa lạ mà chôn vùi mạng ở chỗ này. Còn sống mới còn hi vọng a.

Dương Đại ngạc nhiên vì sự hèn yếu của đồng đội mình. Nhưng nghĩ lại nguy cơ lần này, rất có thể cả bọn sẽ chôn xác tại đây. Nhưng cứ giao người ra, chỉ cần dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, kết quả của Lộc Tiểu Kha như thế nào.

Lộc Tiểu Kha ôm lấy vết thương trên tay, nhìn Dương Đại bằng ánh mắt khẩn cầu. Tiểu cô nương thà chết chứ không muốn bản thân rơi vào tay những nam tử hèn hạ này.

Cũng may, Dương Đại không khiến cô thất vọng. Hắn nhìn sang Bạch Nguyên, đôi mắt lạnh lùng, giọng nói cũng lãnh khốc, vô tình.

- Ngươi có thể đi được rồi.

- Lão đại. Xin lỗi!

Bạch Nguyên đơn giản nói vậy, sau đó, mang tất cả tài sản trên người, quăng ra trước mặt đám cướp, lủi thủi quay lưng.

Cả bọn cướp lập tức ha hả cười thật to. Sau đó, mắt nhìn nhau, hung thần ác sát lao vào ba người còn lại.

Hai huynh đệ Dương Đại và Lộc Tiểu Kha cũng hét lớn. Quyết tử lao lên. Giết một là huề, giết hai có lời. Giết ba xem như đại lãi. Chết không hối tiếc.

Thế nhưng, ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc. Một thân ảnh bạch y từ trời cao giáng xuống. Tư thế oai vũ, hiên ngang.

Lạc Vô Trần đến lúc này mới ra tay. Hắn muốn khảo nghiệm đám người Lộc Tiểu Kha. Họ quả nhiên làm hắn hài lòng, kinh ngạc..

Nhất là cái người tên Dương Đại này. Đúng là một hán tử đỉnh thiên lập địa. Càng không nên chết ở nơi đây.

Vị sư huynh của Nhị Thần Sơn xuất kiếm ra. Từng chiêu từng thức của Vô Cực Kiếm Pháp như phượng múa rồng ngâm, ầm ầm lao về phía bọn tặc tử. Kiếm khí tung bay, sát khí ngập trời.

Có thể nói, ngoài Lãnh Nguyệt võ công thiên hạ đệ nhất. Lạc Vô Trần cũng tuyệt đối được xem là một cao thủ kiếm thuật, tuyệt đối vô song. Chiêu thức của hắn vừa tinh tế, vừa tàn nhẫn, lạnh lùng. Mỗi một đường kiếm xuất ra là phải thấy máu kèm theo.

Bọn cướp rừng sợ hãi la lên. Đầu lâu như dưa hấu rụng rơi. Chết không nhắm mắt. Ngay cả phút cuối của sinh mạng, chúng vẫn không thể nào tưởng tượng nổi: Lăn lộn trong Bỉ Ngạn Lâm cả đời, lại có ngày chết trong tay một nam tử áo trắng không biết xuất hiện từ đâu. Oan ức thật nha.

Lạc Vô Trần nhẹ nhàng giải quyết toàn đối thủ, làm cho hai huynh đệ Dương Đại và Lộc Tiểu Kha có chút ảo giác, không tin được thực tế xảy ra. Mãi đến khi gương mặt anh tuấn ấy quay sang, giả bộ ho khan, họ mới hồi thần. Mắt long lanh ngưỡng mộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.