Trần Hiểu My phân vân một hồi. Sau đó, cũng quyết định mang ra hai loai thảo dược để quyên góp. Cô nàng vờ vĩnh cho tay vào tay áo rộng, lấy ra hai hộp ngọc màu trắng, cẩn thận đặt lên bàn, mở ta.
Trước mặt mọi người xuất hiện hai ngọn thảo dược vô cùng kỳ lạ. Một có màu thiên thanh. Một có màu hồng nhạt, từng đợt từng đợt ngạt ngào tỏa khuếch hương thơm.
- Ngọn thảo dược màu hồng phấn này chính là Hóa Hương thảo. Thảo dược chính để điều chế ra loại dược liệu làm cơ thể lúc nào cũng phảng phất hương thơm tự nhiên. Hấp dẫn vô cùng. Ngọn còn lại là Lam Thiên Thảo – công dụng chính là dùng để giải độc.
Nói tới đây, mỗ nữ ngước mắt lên nhìn những người còn lại, vô cùng đắc ý giới thiệu.
- Cái này, cái này…
Hồ Hoài An lấp bắp kinh ngạc. Từ lúc sinh ra đến giờ, hắn chưa từng thấy, chưa từng nghe những loại dược liệu nào như thế. Chỉ cần nghe công dụng của nó cũng thấy đủ vượt qua những loại thảo dược mà Hồ gia chuẩn bị cho vòng thi đấu hôm nay. Quý giá vô cùng.
Ngọc Tam Lang nhìn thấy nhóm người của Hiểu My, từng người từng người tùy tiện xuất tay cũng có thể mang ra một báu vật như thế, tâm trạng vô cùng phức tạp. Mừng vui cũng có nhưng lo âu cũng có. Mừng vì họ có thể trợ giúp Dược Phong Cư chiến thắng áp đảo trong trận đấu vòng đầu. Nhưng mà lo lắng vì lai lịch của họ tất không bình thường, rất có thể vị Trần cô nương trước mặt là người của một gia tộc lánh đời nào đó tại đại lục Phong Linh ra ngoài lịch lãm.
Trong suy nghĩ của những người như Ngọc Tam Lang và Hồ Hoài An. Xuất thân từ các gia tộc lánh đời đều là kỳ nhân, không thể nào trêu chọc.
Cũng không thể trách hai người này suy nghĩ quá nhiều. Một màn khoe của vừa rồi, cộng thêm lúc âm thầm ra tay giáo huấn Trương Cao Nghĩa khi nãy, ngay cả đứa trẻ không biết gì cũng có thể nhận ra sự bất phàm của một nữ, ba nam đám người Trần Hiểu My. Huống chi là những người thành niên như bọn họ.
Hồ Phượng Nhi tâm trạng cũng khác mấy so với Ngọc Tam Lang. Nhìn thất sự hào phóng của bốn người trước mặt, nàng ta vừa xấu hổ, lại có chút vội vàng.
- Trần cô nương. Đây đều là bảo vật của mọi người. Chúng ta không thể nào mang ra thi đấu. Hơn nữa, ban tổ chức cũng đã quy định rõ ràng, các dược sư thi đấu tại vòng ba phải điều chế thảo dược từ những dược liệu mang ra so tài tại vòng 1. Với nhiệm vụ này, ta thật sự chưa quen.
Tấm lòng của cô và mọi người, ta xin ghi nhận. Nhưng mọi người đừng làm như thế. Xin hãy cất vào đi.
Bàn Ngâm, A Thủy và Đại Kim. Ba nam tử già trẻ, sáu mắt nhìn nhau. Họ đều không ngờ đến lúc này mà Hồ Phượng Nhi còn có thể chối từ như vậy. Hiểu My tất nhiên không đồng ý. Cô thật sâu nhìn nữ chưởng quầy Dược Phong Cư, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Chúng ta mang thảo dược hộ thân của mình ra, không phải chỉ vì mặt mũi hay lợi ích của Dược Phong cư. Mục tiêu của chúng ta là Quang Minh Thánh Điện. Cho nên, Hồ tỷ tỷ không cần phải chối từ.
Hồ Phượng Nhi nghe vậy, tuy trong lòng vẫn rất muốn hỏi Trần Hiểu My đến Quang Minh Thánh Điện để làm gì, nhưng mà lại ngại thốt ra lời, sợ đụng chạm vào bí mật của Hiểu My hoặc làm cho nhóm người của cô phản cảm. Tuy nhiên, sự rối rắm dâng lên trong mắt, Hiểu My sao lại có thể vờ như không thấy, không hiểu.
Mỗ nữ cười cười giải thích:
- Chúng ta đến Quang Minh Thần Điện là để nhờ họ trợ giúp, cứu người. Nhưng mà chuyện này lại không tiện kể ra với các vị. Xin hãy yên tâm, ta đảm bảo sẽ không để xảy ra bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến những người không liên quan.
- Vâng, ta tin tưởng Trần cô nương. Đã vậy, ta xin nhận số thảo dược này. Chúng ta tiếp theo nên bàn bạc cẩn thận, chuẩn bị sẵn sàng cho vòng thi đấu đầu tiên diễn ra trong buổi tối hôm nay.
Đã nói rõ ràng, Hồ Phượng Nhi cũng không tiếp tục xoắn xuýt đề tài này. Nàng ta mỉm cười, đa tạ Trần Hiểu My rồi nhìn một vòng mười lăm loại dược liệu trên bàn, bắt đầu chọn lựa.
Sau một hồi bàn bạc, cả đội thống nhất, mười loại thảo dược mang ra thi đấu, trong đó có 5 loại vừa mới bổ sung sau, ba loại do Hồ gia chuẩn bị trước đây và hai loại còn lại được Hiểu My mang ra từ Ngải Lâm, bán lại cho Dược Phong Cư hôm trước.
Vị trí sắp xếp của các loại thảo dược cũng đã được xác định. Hồ Phượng Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bởi tới lúc này, mọi thao tác chuẩn bị cho vòng thi đấu đầu tiên của Giao lưu hội đã xem như xong.
Đúng lúc này, một thành viên trong ban tổ chức của Đại Hội đến đây. Cửa phòng vang lên những âm thanh “cộp cộp” đơn điệu. Hồ Hoài An nhanh chóng tiến ra.
Người đến là một nam tử vận trường bào màu diệp sắc. Khuôn mặt tuy không phải tuấn tú, mỹ nam nhưng nhìn chung cũng có thể ngợi khen bằng hai chữ: dễ nhìn.
Đại diện của ban tổ chức thông báo cho các đội tuyển dự thi thứ tự dự thi để chuẩn bị. Dược Phong Cư là số 26. Tổng cộng chỉ có 30 đội dự thi.
Hồ Phượng Nhi nghe được, chỉ nhè nhẹ mỉm cười. Đa tạ nam tử áo màu diệp sắc rồi tiễn người rời đi.
- Xem như gần chót. Vậy thì chúng ta còn rất nhiều thời gian. Cần phải diễn tập thật kỹ để một lần ra sân đã có thể dẫn đến oanh động lớn lao.
Hiểu My rất mong đợi vào Đại hội giao lưu tại Đan Thành. Ngoại trừ mục đích chính là Thất thải quang minh của Quang Minh Thánh điện. Mỗ nữ còn đặc biệt yêu thích náo nhiệt. Nhất là cảm giác chứng kiến sự thất bại của những kẻ mắt chó không nhìn đường như Trương Cao Nghĩa hay việc sưu tầm thêm vài loại đặc sản, bảo vật tại đại lục Phong Linh.
………………………………………………………………………
Tối đến. Mặt trăng trên đại lục Phong Linh chiếu ánh sáng huyền ảo xuống nhân gian. Gió nhẹ nhàng lay động từng ngọn cỏ, nhành cây. Tiếng hát ngân xa từ những chiếc thuyền hoa trên dòng sông hiền hòa, lung linh như dải lụa.
Thế nhưng, vào lúc này đây, người dân tòa bộ Đan Thành đều không rãnh rỗi để thưởng thức gió mát trăng thanh. Toàn bộ sự chú ý của họ đều hướng về tòa đại lâu, nơi diễn ra đại hội giao lưu của các dược sư, âm thầm suy đoán xem mùa giải năm nay, đội tuyển nào sẽ giành được thắng lợi sau cùng.
Lúc này, tại hội trường lớn của Tửu lâu. Rất nhiều người cùng tập trung theo từng khu vực, hướng mắt về sân khấu hình vuông rộng cỡ trăm mét vuông.
Ở giữa sân khấu là một bàn dài bình bán nguyệt bề ngang chừng một thước, đặc biệt dành riêng cho các đội tuyển trưng bày thảo dược và giới thiệu với ban giám khảo cũng như toàn bộ những người có mặt trong hội trường.
Nói tới Ban giám khảo. Hiểu My không khỏi nhìn về khu vực đặc biệt đối diện với sân khấu. Nơi đó được bày trí rất sang trọng, từ bàn ghế đến thức ăn, nước uống, bình hoa…
Vị trí đó hiện tại đã xuất hiện năm người. Họ chính là bộ năm quyền lực nhất của Giao lưu hội.
Người đầu tiên là Thành chủ Đan Thành – Đinh Khải Nguyên. Bên tay phải của ông ta là hội trưởng công hội dược sư Đan thành – Trương Chính Phương cùng hội trưởng công hội dược sư khu vực phía Nam của Việt Quốc – Chu Phong.
Phía bên trái của thành chủ Đinh khải nguyên là hai vị lão nhân tóc bạc phơ. Nghe nói họ là các trưởng lão của hai gia tộc lánh đời tại Việt quốc. Một người tên Diệp Lăng, một người tên An Khởi – sự xuất hiện của bọn họ làm cho toàn bộ đại hội thêm trang trọng, các đội tuyển thêm phấn khích. Bởi lẽ, nếu như không giành được thắng lợi tại đại hội giao lưu thì chỉ cần thu hút được sự chú ý của các gia tộc kỳ bí, tương lai cũng có thể phất lên.
(Ha ha ha. Đúng là mơ giữa ban ngày mà.)
Điều khiển chương trình tối nay là một vị nam tử vô cùng tuấn lãng. Giọng nói trầm thấp nhưng lại có sức công phá đến tận tâm.
- Cao thủ.
Bàn Ngâm chỉ cần liếc qua hắn một lần đã khẳng định chắc nịch điều này.
- Chào mừng quý vị đến với Vòng so tài đầu tiên trong Đại hội giao lưu của các dược sư tại Đan Thành. Tôi là Khúc Văn. Rất hân hạnh gặp gỡ cùng chư vị.
Vị soái ca trên sân khấu đã bắt đầu. Không khí trong hội trường lập tức căng thẳng hẳn lên.
Khúc Văn nhìn một vòng xung quanh, giới thiệu ban giám khảo, ba mươi đội dự thi. Sau đó, trong tràn pháo tay vang dội, đội đầu tiên bước ra sân khấu.
Đây là đội tuyển đại diện cho quầy dược liệu tên gọi An Lạc Tâm. (Ha ha ha). Bọn họ có 6 thành viên, ba nam ba nữ. Trong đó, hai nữ có vẻ là dược sư thì tiến tới trung tâm của chiếc bàn, bày ra mười loại thảo dược, theo công dụng của nó, bắt đầu thuyết minh từng loại.
Thảo Dược của bọn họ quý thì có quý, nhưng mà so với những thứ mà Dược Phong Cư giới thiệu lúc đầu, kém một khoảng cách rất xa.
Hiểu My nhướng mắt nhìn lên, thấy Ban giám khảo cũng có vẻ hời hợt, chẳng mấy quan tâm. Xem ra, đội tuyển An Lạc Tâm đã rớt ngay từ vòng loại.
Sau khi đội đầu tiên xuống đài thì đội thứ hai tiếp tục bước lên. Cứ thế luân phiên.
Mãi đến đội thứ chín, Hiểu My mới thấy có người quen xuất hiện. Thì ra họ là đại diện cho quầy dược liệu có tên Thảo Minh Đường. Nghe Hồ Phượng Nhi nói thì quầy dược này cũng đã có kinh nghiệm trên trăm năm. Buôn bán thành thật, coi trọng chữ tín. Lão bản là Hứa Minh – có qua lại thân thiết với phụ thân của cô.
Thảo Minh Đường mang ra mười loại dược liệu. Trong đó, có ba loại thu hút được sự chú ý của Hiểu My. Đó là một góc Hà Thủ Ô một ngàn năm. Một ngọn Khưu Phong Thảo xanh mướt như nhung và một nhánh Thiên Ba Diệp còn đọng hơi sương.
- Bảo quản thật tốt. - Bàn Ngâm tặc lưỡi – Chỉ riêng hai loại Khưu Phong Thảo và Thiên Ba Diệp này cũng đủ thấy, bọn họ đã bỏ ra công sức không ít. Khưu Phong Thảo gặp gió là héo. Thiên Ba Diệp thì không thể tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời. Hơn nữa, khi hái nó phải là lúc sương sớm còn đọng trên cành. Nếu sương bốc hơi hoàn toàn thì công dụng cũng giảm nhanh.
- Bàn thúc hiểu biết thật sâu. Tiểu nữ vô cùng ngưỡng mộ.
Hồ Phượng Nhi lời này là nói thật lòng.
- Ha ha ha. Không có gì. Chẳng qua đi nhiều, thấy nhiều nên biết chút ít vậy thôi.